Mình yêu lại từ đầu được không anh?
Thời gian và khoảng cách có thể là minh chứng cho tình yêu, cũng có thể là kẻ ngấm ngầm chia rẽ một mối quan hệ. Trái đất tròn nhưng cũng rộng lớn vô cùng. Liệu những người yêu nhau còn có thể trở lại tìm nhau?
Truyện ngắn: Để anh yêu em lần nữa (tác giả Ám Dạ La)
Cô thở dài nhìn ra thành phố. Trời gần về cuối mùa hạ, tháng tám, trời hay đổ những cơn mưa rào bất chợt, vội đến rồi lại vội đi. Hơi ấm từ tách trà bay lên, phủ mờ kính cửa sổ, một phần hoà vào không gian, kéo cô về những khoảnh khắc bị ám màu thời gian.
Trời mỗi lúc mưa to hơn, những cơ gió thi nhau đập vào ô cửa kính. Cô vẫn đứng đó, tay mân mê tách trà. Mắt cô nhìn về nơi nào xa xăm lắm, không phải chốn đô thị phồn hoa và nhộn nhịp kia, mà là bầu trời bàng bạc để nhớ về một người đã rất lâu rồi cô chẳng có dịp gọi tên. Một ánh mắt, nụ cười hình như cũng đã rất lâu rồi cô không còn nhìn thấy. Cô vẫn nhớ mỗi ngày ngồi chống cằm hồi lâu bên tách cà phê nhìn anh đang chăm chú đọc sách. Đó là khi vừa mới tốt nghiệp đại học, hai người trẻ với hạnh phúc và những khát khao xa xôi, những ước mơ to lớn, xăm xăm muốn lao ra thế giới rộng lớn kia mà vẫy vùng. Đó là khi anh và cô vẫn còn là hai đứa bạn thân thiết. Cô vốn chẳng tin vào sự tồn tại tình bạn giữa hai người khác giới, vì cô thầm yêu anh.
Gần năm năm kể từ ngày anh biến mất khỏi thế giới nhỏ bé và tầm thường của cô, cô sống như một con rùa ngốc nghếch, chỉ âm thầm chịu đựng những nỗi đau như lưỡi dao cứa lên trái tim yếu mềm. Tình yêu đối với cô thật sự giản đơn vậy thôi, chỉ chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi. Có lẽ cô tin sẽ có ngày anh tìm về với cô. Cô vẫn sẽ chờ một ngày như thế.
Vậy mà khi ngày mà cô vẫn chờ đợi bấy lâu đến, cô lại không thấy vui. Phải, hôm nay cô đã gặp anh. Anh cứ như một cơn mưa rào, khi trước, biến mất đột ngột, giờ thì lại xuất hiện mà chẳng báo trước khiến trái tim cô chẳng hiểu nổi rút cục mình đang chờ đợi điều gì. Anh quay về khiến cô nhớ lại những kí ức buồn đau, mà cô đã cẩn thận xếp chúng rồi cất đi vào ngăn sâu nhất của trái tim mình, cô chẳng muốn nhớ lại, vì nhớ lại chỉ càng khiến cô đau thêm mà thôi.
Mùa hè năm 17 tuổi.
Sân thể dục
Cô đang ngồi trên đám cỏ xanh, tay khéo léo đan những bông hoa thành một chiếc vòng xinh xắn, miệng hát vu vơ. Anh từ phía xa chạy lại ngồi ngay cạnh cô, mái tóc và áo trắng ướt đầm vì mồ hôi. Cô quay sang mỉm cười nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau đi những giọt mồ hôi trên trán anh. Cô chạm chai nước lạnh trên má anh còn đang nóng rực. Cô bỗng dưng nhìn lên bầu trời xanh, nói đủ cho cả hai người nghe thấy:
- Cậu đã từng yêu ai chưa?
- Cậu hỏi lạ quá. Tớ không biết nên nói thế nào nữa.
- Cậu như thế khối người yêu mến, vây xung quanh, đâu thể hiểu được cảm giác thích thầm một người.
- Cậu thích ai rồi à?
- Ừ, cảm giác thích thầm giống như cậu làm một bài kiểm tra ý. Có người ôn bài, điểm thi sẽ rất cao. Tuy nhiên, cũng có những người thức nhiều đêm để ôn bài, nhưng rồi có thể kết quả sẽ chẳng như ý muốn.
- Ý cậu là…
- Là khi cậu thích thầm một người khác, cậu phải sẵn sàng hi sinh, vì khả năng cao là kết quả nhận lại từ người đó sẽ không bao giờ xứng đáng với những thứ cậu phải hi sinh vì họ.
Anh ngẩn ngơ nhìn cô, ánh mắt khó hiểu. Cô chỉ mỉm cười, cô luôn thích làm anh khó hiểu như thế…
Cô mơ màng, choàng dậy sau gấc ngủ trưa. Hôm nay cô được nghỉ làm.
- Mẹ ơi có ai đến tìm mẹ này. Nhanh lên mẹ ơi.
Tiếng bé Trà gọi cô, cô đi vội đôi dép rồi bước ra ngoài. Bé Trà bế con mèo đứng ở cửa, cô ngẩng mặt trông lên. Vẫn khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, nhìn cô một cách khó hiểu. Anh nở nụ cười gượng gạo, không tự nhiên. Chẳng hiểu sao anh tìm được địa chỉ nhà cô. Cô lấy hết dũng khí, mỉm cười chào anh như một người bạn lâu rồi mới gặp lại. Nhưng chẳng hiểu sao cô chẳng nói nên lời.
Không khí ngột ngạt như bóp lấy trái tim cô, cô biết phải đối mặt với anh thế nào bây giờ. Hai người chỉ đứng nhìn nhau như thế chẳng nói một lời. Tay cô vẫn còn run lên sau trận ốm tối qua.
- Mẹ, mời chú ý vào nhà đi, sao cứ đứng mãi thế.
Con bé kéo tay cô làm cô giật mình nhớ ra họ đã đứng như thế mấy phút đồng hồ. Cô mời anh vào nhà và đi vào bếp pha nước.
- Lâu rồi không gặp, cậu dạo này thế nào rồi?
- À cuộc sống cũng tạm ổn. Ở cái chốn đô thị này, cũng kiếm được miếng cơm manh áo, đủ sống qua ngày cũng coi là khá lắm rồi đấy.
Anh trầm ngâm một hồi như đang suy nghĩ điều gì.
- Con của cậu à? Bé đáng yêu thế! Thế là toại nguyện rồi nhé, ngày xưa cậu bảo thích trẻ con, nhất là con gái còn gì.
Cô vừa bê khay trà, vừa ậm ừ trước câu hỏi của anh, cô cũng chẳng biết nên trả lời thế nào nữa.
Con mèo trên tay Trà nhảy phịch xuống đất, chạy lại nghịch ngợm với bàn chân anh. Anh thích thú gãi đầu nó. Bé Trà chạy lại ôm nó.
- Mèo, lần sau em không được hư với khách như thế nghe chưa.
Cô nhìn anh, hai người nhìn nhau. Anh mỉm cười. Có một cảm giác quen thuốc len lỏi suy nghĩ của anh.
Hồi còn 8 tuổi, hôm đó anh mang chậu tóc tiên sang nhà cô để khoe thành quả một tháng tự tay chăm sóc với đầy hoa màu hồng rực rỡ. Nào ngờ trong lúc cả hai đang ham chơi ngoài vườn, Tuyết – con mèo với bồ lông trắng muốt của cô đã cào nát tươm hết cả chậu hoa của anh. Anh lúc đó còn là một đứa trẻ, thấy thế thì chỉ biết bật khóc, tay vẫn ôm lấy chậu hoa đã tan nát như tiếc lắm. Cô tức giận đùng đùng, ôm Tuyết trên tay, ra sức mắng.
- Mèo, sao em hư với bạn của chị thế! Lần sau sẽ không ai chơi với em nữa đâu, còn hư nữa chị sẽ để em nhịn đói mấy ngày đấy. Hư quá! Hư quá!
Tuyết cúi đầu xuống như một đứa trẻ phải chịu phạt. Anh biết cô quý mèo lắm, quý Tuyết lắm nên nín khóc và bỏ qua luôn chuyện đó.
Một buổi tối mùa hè, mặt đất vẫn còn mùi ẩm ướt, ngai ngái sau cơn mưa hồi chiều. Không khí dịu mát. Những sự việc gần đây khiến cuộc sống của cô ít nhiều bị đảo lộn, nhất là sự xuất hiện của anh. Công ty cô đang nhận thêm dự án mới, đồng nghĩa với việc nhân viên phải tăng ca nhiều lên, cô cũng nằm trong số đó. Hôm nay cô phải tăng ca, gần nửa đêm cô mới ra khỏi văn phòng. Chiều nay cô đã gửi bé Trà sang nhà chị Sen, chắc giờ nó vui lắm vì cả chiều nay được chơi với Tuấn – con trai của chị. Hai đứa nó làm cô nhớ về cô và anh hồi còn nhỏ…
Chẳng mấy khi có dịp đi dạo vào thời gian này. Về khuya, những đường phố vẫn ồn ào, náo nhiệt. Có lẽ thành phố sống cả về đêm. Cô ngước lên những ngọn đèn đường sáng loá, những toà nhà cao chạm tới làn mây, ánh đèn điện hắt ra từ cửa kính. Tất thảy đều khác xa so với cuộc sống mà cô từng tưởng tượng. Cô thích một cuộc sống nhàn nhã, bình yên chứ không phải xô bồ, vội vã thế này.
Cô nhìn thấy anh từ ô cửa sổ của một quán rượu. Cô định ngó lơ nhưng thấy anh say khướt nằm gục trên bàn, cảnh ấy thật khiến cô dễ mềm lòng. Cô đi vào, ngồi ngay đối diện anh. Trong quá chẳng còn ai, chỉ mình anh ngồi bên những chai rượu hết vương vãi trên bàn. Mặt anh đỏ bừng, anh không còn tỉnh táo nữa. Thấy cô, anh mỉm cười, nụ cười cửa anh, có vài chục hay cả trăm năm sau, cô vẫn chẳng thể nào quên được.
- Cậu đừng uống nhiều rượu, hại sức khoẻ lắm.
- Em vẫn còn lo lắng cho anh cơ à? Anh nhớ ngày xưa anh buồn, anh uống bia, em sẽ uống cùng anh chứ đâu phải ngăn cản anh thế này. Em thay đổi nhiều quá. Em không còn như xưa rồi.
- Đó là ngày xưa, bây giờ khác rồi, cậu cũng lớn rồi, đâu thể lúc nào cũng cần một người quan tâm lo lắng chứ, hãy tự lo cho bản thân đi.
- Anh muốn mãi là đứa trẻ nhỏ để được em quan tâm như ngày xưa cơ.
- Đừng nói lnh tinh nữa. Cậu lớn rồi, tôi cũng có con rồi. Đừng quên ngày xưa chúng ta đã hứa nhất định lớn lên phải thật hạnh phúc. Bây giờ tôi đã có cuộc sống hạnh phúc rồi. Giờ cậu cũng nên hạnh phúc đi chứ. – Cô vừa nói, tim cô như bị bóp nghẹt lại, cô cố gắng kìm những giọt nước mắt đang chực chờ trên bờ mi .
- Tại sao? Tại sao đến khi tôi nhận ra tôi yêu em, tôi từ Mỹ quay trở về đây tìm em thì em lại không chờ tôi, em lại lấy chồng và có một đứa con rồi, tại sao? Ngày xưa em nói cảm giác thích thầm một ai đó giống như làm bài kiểm tra mà, tôi đã trải qua cả ngàn bài kiểm tra mà khi đứng trước em tôi vẫn đau đớn như vậy?
Cô thấy vị mặn chát trên môi, cô thở dài, lấy tay quệt đi giọt nước mắt còn lã chã trên hai gò má ửng đỏ lên vì hơi rượu. Cô uống rượu cùng anh, cô dốc một lần hết một phần ba chai vào mồm rồi nuốt như nuốt hết những cam chịu, những đau đớn mà gần 5 năm anh đi cô phải trải qua. Rút cục tình cảm giữa hai người là gì? Cô cũng không rõ, nó cứ mập mờ, cô cũng không chịu thấu hiểu lòng mình.
Cô đặt mạnh chai rượu xuống bàn rồi thì thầm vào tai anh.
- Xin lỗi cậu, quá muộn rồi. Tôi đã có được hạnh phúc mà mình muốn. Cảm ơn cậu đã cùng tôi đi trên đoạn đường đó. Đoạn đường còn lại, hãy để tôi cùng chồng và con của mình bước tiếp. – Cô vừa nói, nước mắt ào ào rơi trên má, lăn xuống tai anh.
- Đừng đi mà. Tôi yêu em nhiều lắm.Tôi đã thầm yêu em từ rất lâu rồi.
Anh mặc kệ cô cứ vùng bước đi, anh níu lấy đôi tay lạnh buốt của cô.
Anh đứng dậy, ôm lấy cô vào lòng. Anh muốn được sống lại những khi còn ở bên cô, kể cả dưới danh nghĩa là bạn, anh cũng sẽ vẫn muốn là một đứa trẻ con để được cô quan tâm lo lắng. Anh hôn lên trán cô.
Cô đẩy anh ngã xuống chiếc ghế đó. Cô đang khóc, bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ, lạnh lùng nhưng thâm tâm cô lại phần nào chấp nhận tình yêu của anh. Cô nhếch mép.
- Tôi cũng đã từng, đã từng rất thích cậu. Đúng, cảm giác khi làm bài kiểm tra còn thua xa so với những gì tôi phải chịu đựng trong những quãng thời gian vừa qua. Tôi đã từng quan tâm, lo lắng cho cậu như thế, rồi, cậu trả lại cho tôi những gì. Cậu đột nhiên biến mất không một lời tạm biệt, để lại tôi đau đớn một mình cùng niềm tin rằng một ngày mai, khi trời sáng, cậu sẽ lại chạy đến tìm tôi, sẽ quay về cạnh bên tôi. Rồi sao? Tôi đã sống với niềm tin đó gần 5 năm, cậu biết cuộc sống của tôi khó khăn thế nào không? Hằng đêm tôi vẫn tự dày vò bản thân rằng mình đã làm điều gì sai để cậu bỏ đi không một lời như thế. Cậu biết cậu quá đáng lắm không? – Lúc này cô không hề khóc, cô chỉ cười, cười vì mình đã từng yêu điên cuồng, ngu ngốc tin tưởng anh để rồi phải đợi chờ suốt gần 5 năm… chỉ để nhận lấy câu hỏi tỉnh bơ “Lâu rồi không gặp, cậu dạo này thế nào rồi?”
- Chờ đợi sao? Em chờ đợi tôi sao? Em đã lấy một người đàn ông khác rồi có con rồi kia kìa! Em có chờ đợi tôi đâu…
Cô im lặng hồi lâu như đang suy nghĩ điều gì.
- Đúng tôi đã chờ đợi cậu gần 5 năm đấy. Tôi đã bỏ ra 5 năm tuổi trẻ nồng nhiệt và hoài bão để nuôi đứa con của cậu đấy. Bất ngờ lắm đúng không?
Anh lặng im nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, rồi dần dần nghĩ ngợi như hiểu ra điều gì.
- Cậu có biết tên nó là gì không? Là Trà đấy. – Cô bật cười trong đau khổ, cô còn ngốc tới nỗi đặt tên nó theo một loài hoa mà anh yêu thích, rồi cả cuốn sách mà anh yêu thích nhất: Trà Hoa Nữ nữa.
- Có phải cái đêm mà chúng ta đều uống say sau lễ tốt nghiệp không?
Cô nhìn ra bên ngoài… không nói gì cả. Không khí xung quanh thật ngột ngạt, có lẽ khoảnh khắc này nói câu gì cũng đều vô lí.
- Nhưng em phải hiểu cho anh, lý do hôm đó anh phải đi nước du học vì bố mẹ anh, và vì lúc đó anh chỉ là một thằng ăn bám bố mẹ, chả có gì trong tay cả. Anh cũng đâu biết chúng ta có con.
Cô nghiêng người, tát anh một cái. Tay cô run run, cô thấy lòng mình đau đớn.
- Tôi hiểu cho anh thì ai hiểu cho tôi đây? Một mình nuôi con, một mình chịu đựng sự cô đơn. Tôi không báo cho anh rằng chúng ta có con chẳng phải vì sự nghiệp của anh hay sao.
- Anh sai rồi. Hãy để anh được bù đắp cho em.
Cô thấy mặn chát trên đầu lưỡi, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô chạy đi. Trời mưa to, cô thầm cảm ơn ông trời, trời mưa, cô sẽ khoogn bị mọi người xung quanh để ý rằng cô đang khóc. Gió tạ vào mặt cô lạnh buốt, chân cô nhấc lên, chạy vô thức về phía trước, cô không còn cảm nhận gì cả, chỉ thấy đau nơi trái tim thôi.
Cô dừng lại không chạy nữa. từ đầu tới chân cô đều bị bao phủ bởi làn nước trong suốt. Cô đưa tay ra hứng lấy những giọt mưa, hoá ra gần 5 năm qua cô chỉ chờ đợi một cái kết này hay sao? Cô dừng lại không phải vì không thể chạy nữa mà cô cho phép mình được tin anh và mạnh mẽ trước anh một lần, để rồi bây gờ lại yếu đuối chờ đợi vòng tay ấm áp của anh. Cô đoán đúng. Cô quay lưng lại phía sau. Anh chạy lại ôm cô vào lòng.
Nước mưa khiến mắt cô không mở nổi, nhưng cô cảm nhận được hơi ấm và nụ cười của anh. Anh ôm lấy cô dưới trời mưa, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc ướt sũng, đôi mắt thanh tú của cô. Cô mở đôi mắt ra, mỉm cười.
- Hãy để anh được yêu em thêm một lần nữa.
Trái tim hai người hoà vào nhau. Trời vẫn cứ mưa. Cuối cùng, cô cũng biết điều mà thực ra cô vẫn chờ đợi suốt 5 năm vừa qua là gì… Dù ở đâu, dù có cách trở, ngược xuôi ngang dọc, chẳng phải cuối cùng thì hai người vẫn sẽ quay về bên nhau sao?
Mình yêu lại từ đầu được không anh? (Hòa Khỉ)
Đã nhiều hơn một lần em muốn nói với anh như vậy. Hơn một lần, bởi em chẳng thể nào đếm hết được, nhớ hết được những suy nghĩ ấy trong đầu em. Mọi thứ dường như vẫn luôn thường trực trong em những nhớ nhung hạnh phúc.
Mình yêu lại từ đầu được không anh? Cứ yêu nhau như ngày xưa ấy. Cái ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, anh thì hiền lành như một chú cừu. Còn em đanh đá như một con sói xám vậy. Bắt nạt anh đến tội. Học cùng một lớp, ngồi chung một bàn, anh là lớp trưởng nhưng luôn bị thần dân là em quấy nhiễu và gây sự. Và rồi chẳng biết từ lúc nào, tình yêu đến như định mệnh.
Chẳng có những ngày anh theo đuổi em như đám bạn bè xung quanh.
Chẳng có những chiều lãng mạn dạo khắp phố phường.
Chẳng có những lần em nũng nịu để anh dỗ dành yêu chiều.
Thay vào đó là những lần anh ngần ngại chạy theo em trốn cô giáo chủ nhiệm trong giờ sinh hoạt. Bởi vì chẳng có lớp trưởng nào lại đi giấu giếm cái tội bùng tiết của bạn học như anh chứ.
Anh âm thầm thay em chép bài, hay lại cho em nhìn lén trong tiết kiểm tra. Hay lại đi học thật sớm để thay em làm trực nhật.
Yêu anh, em là con sói xám. Còn anh là con cừu non hiền lành thật thà.
Nhưng anh chẳng hề than thở hay trách mắng em. Anh vẫn lại âm thầm chịu đựng thói đành hanh nghịch ngợm của em. Anh lặng lẽ đi bên cạnh em suốt đoạn đường những hôm em giận dỗi.
Mình yêu lại từ đầu được không anh? Hãy cứ yêu nhau như những ngày xưa ấy. Ngày mà anh và em nhiều ngây thơ vụng dại. Chỉ biết trao yêu thương qua cái nắm tay thật vội. Rồi lại cuống cuồng buông tay ngại ngùng. Yêu anh, em chấp nhận ngồi hàng giờ chờ anh chơi bóng, chỉ để ngắm bóng lưng anh ướt đẫm mồ hôi sau những pha vào bóng kịch tính.
Sau mỗi buổi tập, em ngồi dựa vào vai anh, lặng lẽ lắng nghe tiếng không gian đang quay đều quanh chúng ta. Nhẹ nhàng như tình yêu em dành cho anh. Nhưng tình yêu ấy sẽ vĩnh cửu như thời gian vậy.
Mình yêu lại từ đầu được không anh? Đã qua những đổ vỡ mới thấy quý giá biết bao những tháng ngày hạnh phúc ấy. Em biết đâu là hạnh phúc đích thực của đời mình, là bến đỗ bình yên luôn chờ đợi em dù thế nào đi nữa.
Tình yêu, có vui có buồn, có khổ đau có hạnh phúc, có giận dỗi vu vơ, để rồi sau những giận dỗi vô cớ ấy em chợt buông tay mình. Bỏ mặc anh với ánh mắt ngỡ ngàng khó hiểu. Bỏ mặc anh với những cảm xúc chưa kịp nói thành lời. Và em cũng bỏ mặc luôn tình yêu trong em luôn hiện hữu.
Mình yêu lại từ đầu được không anh? Biết bao lần đi qua con đường ấy, biết bao lần em ao ước được gặp lại dáng hình quen thuộc vẫn đợi em như ngày xưa, biết bao lần em muốn níu tay nắm vội nhưng rồi khoảng không trước mắt khiến em bừng tình.
Em chẳng sợ cô đơn đâu anh ạ. Nhưng em sợ cảm giác trống vắng khi chẳng còn anh. Niềm vui ấy chẳng thể chia sẻ cùng ai, chẳng thể tựa vào vai anh mỗi khi buồn như ngày xưa ấy nữa.
Mình yêu lại từ đầu được không anh? Sẽ chẳng còn những hờn dỗi hay trách móc, chẳng còn những buồn phiền hay lo toan, chỉ yêu là yêu thôi.
Mình sẽ yêu lại từ đầu được không anh? Bởi vì ai chẳng có những lỗi lầm. Bởi vì yêu, vì tin, vì lo sợ những yêu thương ấy sẽ mất đi. Vì đó là yêu, là chấp nhận, tha thứ những lỗi lầm của nhau để cả hai cùng nhìn về một hướng.
Anh à! Mình sẽ yêu lại từ đầu nhé!
Theo blogradio.vn
Chồng của tôi bất ngờ đòi chuyển nhà mà lý do đằng sau lại là vì tôi
Điên thoai tôi hêt tiên nên mươn tam điên thoai chông đê nhăn tin cho ban. Khi tôi mơ hôp thư đên thi bât chơt nhân đươc tin nhăn cua me chông vơi nôi dung khac thương.
Tôi la ngươi phu nư đang co gia đinh nho hanh phuc. Chông tôi lam kỹ sư cơ khi, con trai nghe lơi va chăm ngoan. Tuy nhiên, đo chi la cuôc sông hiên tai. Nhưng gi tôi đa trai qua trong qua khư rât nhiêu cay đăng.
Trươc đây, chông cu cua tôi la môt ngươi gia trương. Vi sơ hưu gia thê lơn, anh ta noi tôi ơ nha nôi trơ. Tôi chi nghi cua chông công vơ nên vâng lơi lam theo.
Nao ngơ, khi doanh nghiêp thua lô, anh ta ngâp chim trong men rươu. Hơn thê, anh ta coi tôi la chô xa stress, măng nhiêc tôi la đô ăn bam. Môt thơi gian sau, tôi con biêt anh ta ngoai tinh vơi thư ky riêng. Vi thê, tôi nhât quyêt đoi li di.
Du me chông cu cua tôi la ngươi cay nghiêt nhưng bô chông rât hơp vơi tôi. Khi tôi rơi khoi gia đinh đo, ông la ngươi duy nhât khuyên tôi ơ lai. Khi thấy tôi quyết tâm ra đi, bố chồng nói ông luôn coi tôi là con trong nhà, giờ tôi không là con dâu nữa thì ông coi tôi là con gái ruột. Du tôi không con lam dâu nha ây, nhưng tôi vân môt long kinh trong ông.
Sau khi tai hôn, tôi co môt cuôc sông hanh phuc. Tuy me chông hiên giơ la ngươi kin ke, ky tinh nhưng rât thương con chau. Điêu quan trong nhât la ba ây rât tôn trong ngươi con dâu như tôi.
Nhưng gi tôi đa trai qua trong qua khư rât nhiêu cay đăng. (Ảnh minh họa)
Môt ngay, tôi nhân đươc thông bao thăng chưc nên tâm trang rât hao hưc. Vưa vê đên công, tôi thây môt goi qua đươc đăt cân thân trước cửa, trên goi qua co ghi tên tôi.
Đên khi tôi mơ qua ra thi không khoi bât ngơ. Đo la môt chiêc ôp điên thoai co in hinh ông bô gia va cô con gai che ô dươi mưa nhìn rất xúc động. Tôi nhơ co lân bô chông cu ơ cơ quan bi mưa nên tôi lai xe đên đon. Tưc thi, tôi nhân đươc tin nhăn tư môt sô la: "Chăc con đa nhân qua rôi chư? Chuc con thanh công vơi công viêc mơi". Tôi nhân ra đo la bô chông cu va gưi lai môt lơi cam ơn.
Thê nhưng, mây hôm sau, tôi nghe thây vai ngươi hang xom ban tan. Ho xi xao noi tôi vân con qua lai vơi nha chông cu. Tôi măc nhiên không đê y, đê cho ho noi chan thi nghe.
Thê nhưng, môt tuân sau, chông tôi noi muôn chuyên nha đên gân chô lam. Tôi lây lam ngac nhiên vi quyêt đinh cua anh. Nhà chuyển đến gần công ty chồng thì lại xa chỗ tôi làm, xa trường con tôi học. Nhưng mẹ con tôi vẫn phải cố gắng dù rất vất vả phải đi sớm về muộn.
Cho đên vai hôm trươc, điên thoai tôi hêt tiên nên mươn tam điên thoai chông đê nhăn tin cho ban. Khi tôi mơ hôp thư đên thi bât chơt nhân đươc tin nhăn cua me chông vơi nôi dung khac thương. Ba ây hoi chông tôi răng tôi co phan ưng gi la không?
Chi vi anh nghe lơi me ma không cân biêt suy nghi cua tôi. (Anh minh hoa)
Tôi to mo keo lên đoc nhưng tin nhăn trươc. Va rôi, tôi sưng lai trươc môt tin nhăn quan trong: "Me nghe hang xom nha con noi bô chông cu cua H (tên tôi) đên tân nha đê hoi thăm no. Chuyên nay lam qua lên se không hay, nhưng cung không nên lăng thinh. Theo me, con nên chuyên chô ơ đê bơt đêm dai lăm mông vơi gia đinh nhà ây."
Tin nhăn này đươc gưi trươc ngay chông tôi chuyên nha không lâu. Tôi hiêu ra moi chuyên. Hoa ra, chăng co công ty mơi nao hêt, anh lam moi chuyên chi đê che măt tôi. Chi vi anh nghe lơi me ma không cân biêt suy nghi cua tôi.
Tôi cam thây âm ưc vi bi lưa toan tâp ma không hê biêt. Tuy nhiên, nêu tôi nôi giân thi chông tôi se lai phan ưng gay găt. Du sao, đo la chuyên qua khư cua tôi. Nhưng bô chông cu tôt vơi tôi như vây, tôi lai vô tâm, thâm chi lang tranh như vây co phai qua quăt không moi ngươi ơi?
Theo Thời đại
Câu hỏi đơn giản của con trai mà tôi điếng người không biết phải trả lời ra sao Nghe câu hỏi ngây thơ của con trai mà tôi nghẹn đắng trong lòng. Tôi không muốn nói dối con trai, nhưng thực sự tôi không biết phải trả lời như thế nào nữa. Tôi lấy chồng năm 25 tuổi, đi cùng anh 3 năm hạnh phúc, 4 năm đau khổ. Con trai giờ đã 6 tuổi nhưng từ lúc thằng bé biết...