Mình xót xa và hối hận vì đã gửi con cho mẹ chồng từ khi con còn quá bé
Ngày đưa con ra thành phố, cả mẹ chồng và con mình đều khóc rất nhiều. Con mình cứ ôm chân bà nội không chịu theo mẹ.
Cưới xong mình mang thai ngay nên bắt buộc phải sống cùng bố mẹ chồng. Cuộc sống khi mới làm dâu, lại trẻ người non dạ và khoảng cách tuổi tác khiến mình không thể hòa hợp được với nhà chồng. Từ chuyện ăn uống đến chi tiêu đều khiến mình cảm thấy không thoải mái. Vì thế sau khi sinh con được 6 tháng, mình đã để con ở nhà cho ông bà nội chăm. Còn bản thân thì ra thành phố cùng chồng làm việc.
Để con ở nhà khi còn nhỏ là điều mà mình không mong muốn. Nhưng suy đi tính lại, đưa một đứa trẻ ra thành phố kéo theo cả gánh nặng về chi phí. Nếu đưa con đi cùng, mình sẽ không thể đi làm. Còn nếu đi làm cũng phải mất một khoản tiền thuê giúp việc. Mà ở nhà thì mình không thể sống nổi khi đối mặt với bố mẹ chồng.
Mình đi được một thời gian thì mẹ chồng gọi điện lên nói về quê gấp, con mình cứ liên tục ốm sốt mãi không khỏi. Hỏi ra mới biết, bố mẹ chồng vì muốn cho cháu được bú sữa mẹ hoàn toàn nên đã đi xin sữa của người khác. Sữa để tủ lạnh nhưng ông bà không biết cách bảo quản, thành ra biến chất và kết quả là con mình cứ ốm sốt liên miên.
Từ chuyện ăn uống đến chi tiêu đều khiến mình cảm thấy không thoải mái. (Ảnh minh họa)
Lần ấy mình xót con nên lời qua tiếng lại với mẹ chồng. Vì chuyện này mà tình cảmcủa mình và gia đình chồng càng trở nên xấu hơn. Mình chán nản nên cả năm chỉ về được vài lần.
Video đang HOT
Mình đi làm nhưng hàng tháng vẫn gửi tiền đều đặn về quê. Trộm vía con mình ngoan ngoãn, chịu ăn nên phát triển thể chất rất tốt. Đôi lúc mình nghĩ lại, đối với con dâu thì bố mẹ chồng mình hà khắc. Vậy nhưng với cháu nội, ông bà lại hết lòng chăm bẵm. Nói công bằng thì mình phải cảm ơn ông bà vì điều đó.
Mình bắt đầu để ý đến hành động của con từ khi con hiểu chuyện. Có lẽ mình không hay về quê, cũng ít trò chuyện với con nên con không cảm nhận được tình mẫu tử. Lần nào về mình cũng phải đánh vật với con vì con đòi ngủ với bà. Được mẹ mua đồ chơi, cho ăn nhưng con cũng xa lánh và không muốn gần gũi mình. Sợ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, đến gọi mẹ con cũng sẽ không chịu nên mình đã quyết định đưa con ra thành phố.
Có lẽ mình không hay về quê, cũng ít trò chuyện với con nên con không cảm nhận được tình mẫu tử. (Ảnh minh họa)
Ngày đưa con ra thành phố, cả mẹ chồng và con mình đều khóc rất nhiều. Con mình cứ ôm chân bà nội không chịu theo mẹ. Còn mẹ chồng mình thì liên tục chấm nước mắt vì không muốn đưa cháu đi. Đến hôm nay đã mấy hôm rồi nhưng đêm nào con mình cũng khóc đòi bà. Mình lâu nay không phải chăm con, giờ chăm con không quen nên cũng vất vả.
Đêm nay con mình lại khóc vật vã đòi về với bà nội. Mình bất lực chỉ biết khóc theo con. Giờ đã là 2 giờ sáng, con mình vừa thiếp đi vì khóc quá nhiều. Nhìn con ngủ, mình càng thấy xót xa hơn. Thật lòng thì khó nghĩ quá, liệu mình có nên đưa con về với bà không? Nếu đưa con về, mình sợ thằng bé sẽ quên mẹ mất.
Theo Afamily
Nhìn con riêng của chồng đánh con mình mà tôi bất lực không thể trách mắng được
Cái quan niệm "mẹ ghẻ con chồng" thật sự đáng sợ hơn tôi tưởng. Nhìn mặt con gái bị chính anh trai cùng cha khác mẹ đánh sưng vù, tôi chỉ biết ôm lấy con mà khóc cùng.
Khi quyết định làm vợ anh, tôi đã rất đắn do. Thứ nhất, nhà anh rất giàu có, mẹ anh lại khó tính, hà khắc với con dâu. Thứ hai, chồng tôi đã có một đời vợ và một đứa con trai riêng. Vì mẹ anh quá cay nghiệt mà vợ cũ anh không ở được, phải ly hôn. Con trai duy nhất của chị ấy bị mẹ chồng tôi giữ lại nuôi dưỡng. Không chỉ chồng tôi, cả nhà anh đều rất thương chiều đứa bé. Tôi sợ mình lặp lại bi kịch của vợ cũ anh. Nhưng khi đó, anh đã hứa hẹn rất nhiều. Vì yêu, tôi buông xuôi suy nghĩ, bước chân vào cửa nhà anh với vai trò vợ hai.
Đám cưới, con trai anh mới 10 tuổi mà đòi uống bia. Mọi người ngăn lại, nó lớn giọng nói: "Từ nay bố không cần con nữa, con muốn uống cho say chết đi". Thế đấy, ngay trong ngày trọng đại nhất đời tôi, con riêng của chồng đã phản kháng mạnh mẽ như vậy mà.
Vì đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối phó với con riêng của chồng nên tôi cố gắng hết sức làm hài lòng nó. Sáng, tôi lo đồ ăn cho nó rồi mới đi làm. Nhưng nó chê bai đủ điều. Tôi mua bún bò, nó nói thèm phở tái. Tôi mua xôi, nó chê khô như cơm rang rồi không ăn. Tôi nấu ăn, nó cầm đũa lật tới lật lui rồi buông đũa chê không ngon mắt. Mẹ chồng tôi lại chiều cháu nên bảo tôi nấu ăn phải chú ý pha trộn nguyên liệu, nấu cho đẹp mắt, ngon miệng vào. Tôi tức lắm mà không thể nói được gì.
Vì yêu, tôi buông xuôi suy nghĩ, bước chân vào cửa nhà anh với vai trò vợ hai. (Ảnh minh họa)
Khi có bầu, tôi cũng chẳng vui vẻ là bao. Mang tiếng có chồng giàu mà tôi phải tự đi khám thai. Mỗi khi tôi báo ngày khám, chồng đều nói sẽ đưa tôi đi. Nhưng rồi tới lúc đi, con trai anh lại đòi ba chở đi học thêm, đưa đi chơi công viên, thế là anh bảo tôi tự đi. Có lần tôi buồn tủi quá, hỏi anh: "Tuấn là con trai anh, vậy đứa bé trong bụng em là gì của anh?".
Anh bình tĩnh nói rằng: "Hai đứa là con anh cả. Nhưng con chúng ta chẳng phải có đủ bố mẹ sao? Còn Tuấn chỉ có anh thôi nên anh không bỏ rơi nó được". Trên đường đi, tôi khóc sưng mắt. Cuối cùng, dù tôi có đối xử tốt với con anh thế nào thì vẫn chỉ là người dưng.
Hiện giờ, con tôi đã được 2 tuổi. Mối quan hệ giữa tôi với con riêng của chồng vẫn không chuyển biến nhiều dù tôi đã cố gắng hết sức. Thằng bé đang 13 tuổi, lứa tuổi nổi loạn nên càng chống đối tôi nhiều hơn. Tôi cố dịu dàng với nó, nó liền nói tôi đang có âm mưu gì đó mới dịu dàng như thế. Có lần tôi còn vô tình đọc được những lời cay nghiệt mắng chửi tôi trong vở học của nó.
Mối quan hệ giữa tôi với con riêng của chồng vẫn không chuyển biến nhiều dù tôi đã cố gắng hết sức. (Ảnh minh họa)
Nhưng mọi chuyện vẫn không khiến tôi buồn bằng cách đối xử của thằng bé với con tôi, cũng là em nó. Nó xem con bé như kẻ thù. Tôi biết, nó sợ con bé cướp mất bố nên mới tỏ thái độ như vậy. Tôi buồn mà không giận, không trách nó.
Cho đến khi nó tát con tôi một cái, sưng vù một bên mặt chỉ vì con bé nghịch ngợm xé mất một trang vở học của nó. Khi nghe con khóc thét lên, tôi chạy lên lầu. Nhìn má con, tôi giận quá định đánh nó. Không ngờ nó chạy xuống phòng mách nội.
Mẹ chồng tôi hầm hầm đi lên. Bà chỉ tay mắng tôi là đồ mẹ ghẻ, không biết thương con chồng. Tôi bất lực chỉ biết ôm con bé về phòng ngồi khóc. Tôi mệt mỏi quá. Sống trong gò bó, làm dâu mẹ chồng, làm dâu cả con riêng của chồng thật sự là một gánh nặng quá lớn. Từ lúc có chồng, tôi chưa được một ngày vui vẻ. Tôi có nên cắt đứt những gánh nặng đó để sống cho chính mình và con không?
Theo Afamily
Mẹ chồng nhờ cơm nước hộ vì bận vụ mùa, con dâu bầu 7 tháng trốn về nhà ngoại nghỉ ngơi và cái kết Gần tháng sau Thy mới về, nhà chồng đã xong đợt bận rộn, Thy thở phào nhẹ nhõm. Cuối tuần chồng Thy về, bố mẹ chồng gọi 2 vợ chồng cô đến nói chuyện... Sau khi kết hôn, vì có bầu ngay mà chỗ làm lại xa nhà chồng nên Thy bàn với chồng xin nghỉ làm, sau này con cứng cáp lại...