‘Mình về đi em, đơn li hôn anh rút lại rồi’
Câu chuyện có thật 100% cho những ai đang chán nản về cuộc hôn nhân của chính mình…
Hôm ấy là một đêm mưa rất lạnh, anh và tôi ngồi đó, trong căn phòng từng đầy ắp tiếng cười ánh mắt vô hồn đau đáu nhìn vào chỗ xa xăm. Tôi im lặng, nhìn anh người mình gọi là chồng, ừ thì là chồng đó mà sao giờ bỗng hóa xa lạ đến thương tâm. Anh thở dài, tiến đến ngăn kéo tủ lấy bìa hồ sơ đặt trước mặt tôi:
- Chúng ta chắc đã mệt mỏi quá rồi, giải thoát cho nhau đi em!
Quệt ngang dòng nước mắt bỗng chực tuông từ bao giờ, tôi kí vào ĐƠN XIN LY HÔN. Từ đây, chúng tôi sẽ không còn là gì của nhau nữa, chính thức là người dưng. Hai từ người dưng nghe sao mà đau đớn đến lạ. Phong cầm tờ đơn ly hôn bỏ vào cặp táp. Giây phút anh đóng chiếc cặp lại cũng chính là lúc khóa chặt cả một khoảng trời kỉ niệm của cuộc hôn nhân này.
- Mẹ ơi! Em tè bậy, ướt hết cả chăn!
Tiếng cu Bin từ phòng ngủ vọng ra phá tan bầu không khí đông đặc lạnh lùng.
- Em đi nghỉ đi, anh lo cho con được, sau này ly hôn anh sẽ giữ Bin còn em sẽ trông Bon.
Cả đêm hôm ấy, chúng tôi không ai ngủ được. Tôi suy nghĩ miên man, tấm ảnh cưới trên tường còn giữ nguyên nụ cười tươi rói 5 năm trước giờ bỗng phủ đầy những rệu rã rêu phong.
Chúng tôi là đôi vợ chồng trẻ, hay có những xích mích cãi nhau, có lúc cũng gắt um lên làm loạn nhưng rồi vài phút sau lại nham nhở cười. Ngày ấy chưa bao giờ chúng tôi giận nhau quá 1 ngày. Vậy mà không biết từ khi nào, vợ chồng tôi không còn có thể cười với nhau sau những cuộc cãi vã thay vào đó là sự lặng im đến đáng sợ. Đến cả nhìn thẳng vào mắt nhau cũng là một cực hình, cảm giác chỉ muốn biến mất khỏi cuộc đời nhau một cách sạch sẽ. Chính sự im lặng đã dần dần giết chết cuộc hôn nhân.
Ảnh minh họa.
Tôi bước qua phòng con, tự nhiên tôi muốn nhìn 2 đứa ngủ để tìm lấy sự bình yên trong lòng.
- Anh về phòng ngủ đi, hôm nay em sẽ ngủ với con.
Bỗng nhiên, anh ấy bật khóc nấc lên từng tiếng. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy những giọt nước mắt chua chát của chồng. Dường như cố gắng kìm lại nhưng không được, rồi anh bật dậy lao vào nhà tắm, không nhớ là ở trong ấy bao lâu, chỉ biết lúc trở ra mắt đã đỏ ngầu. Tôi hỏi :
- Sao anh khóc, đây chẳng phải là ý của anh sao. Sao còn đau khổ chứ . Em đồng ý giải thoát theo ý anh, anh còn muốn gì.
Chồng nhìn lên ánh mắt vật vã:
- Anh thương con, rồi hai đứa sẽ mỗi đứa một phương, không được ở cạnh nhau nữa. Anh sẽ rất nhớ con.
Rồi anh ấy ôm ghì lấy Bon, cố nén tiếng nấc.
Tôi cố không để mình khóc theo. Khi cuộc sống đã đến mức chẳng thể dung hoà được nữa, ra đi là điều cần thiết. Chẳng phải vì ai, chẳng vì ai phản bội ai, chỉ vì chúng ta đã không thể vượt qua những áp lực cuộc sống. Tôi cũng đã từng nói với anh ấy con người tôi buông bỏ hay nắm giữ đều rất quyết liệt. Anh ấy hiểu điều ấy.
- Ngày mai anh sẽ mang Bin về nhà nội. Anh sẽ có cách nói làm ba mẹ yên tâm em đừng lo, đến khi nào xong thủ tục cho ba mẹ hay cũng chẳng muộn.
- Sau này, 1 tuần cho con gặp nhau 1 lần đi anh, 2 anh em có khi nào rời nhau đâu, em xin lỗi vì đã không thể giữ được cuộc hôn nhân này.
- Anh biết rồi…
Sáng hôm sau, anh dọn đi, căn nhà bỗng nhiên rộng hơn 1 nửa. Vắng hơn 1 nửa và mất cả 1 nửa thân quen. Tối đó, tôi nhận điện thoại của anh thông báo:
- Anh đã nộp đơn rồi, 15 ngày sau sẽ hoàn tất thủ tục. Lúc ấy em sắp xếp thời gian lên tòa giải quyết.
- Ừ , em biết rồi, anh nhớ cho con uống sữa trước khi ngủ, trời dạo này hay mưa cẩn thận cảm lạnh!
- Cảm ơn… em cũng vậy!
Vậy là xong, mọi thứ đã hoàn tất cho một cuộc chia li…
3 ngày trôi qua không có anh, căn nhà này sao bỗng rộng thênh thang, từng ngóc ngách dường như vẫn còn in đậm bóng dáng anh, đâu đâu cũng là kỉ niệm. 3 ngày vắng anh, cu Bon chẳng đêm nào chịu ngủ yên, cứ khóc lên đòi gặp ba, gặp anh Bin:
Video đang HOT
- Mẹ kêu ba với anh Bin về đi mẹ, Bon nhớ ba, không có anh Bin, Bon không ngủ được đâu!
- Ba với anh Bin đi công chuyện xa lắm… Bon ngoan đừng khóc nữa.
- Hay mẹ gọi điện cho ba đi mẹ, Bon muốn nói chuyện với ba…
Đôi mắt con tròn xoe nhìn tôi như nài nỉ, không đành lòng tôi đánh gọi cho anh. Vừa nghe thấy giọng anh, Bon ríu rít:
- Alo! Ba hả, ba đi chừng nào về, Bon nhớ ba với anh Bin lắm, ba đi về nhớ mua quà cho Bon nhé…
- Ba cũng nhớ Bon, Bon ở với mẹ phải ngoan, ngoan ba mới mua quà!
- Dạ…
Nhìn con hồn nhiên mà lòng tôi bỗng quặn lên từng cơn đau thắt, dối con được 1 ngày chứ làm sao dối được cả đời đây. 2 đứa còn quá nhỏ để phải chịu những mất mát của một gia đình không trọn vẹn. Tối hôm ấy, tự nhiên Bon sốt cao, cả người con nóng hầm hập, tôi hoảng loạn có lẽ vì mắc cơn mưa chiều nay mà con lên cơn sốt. Vội vàng gọi taxi đưa con vào viện.
Một mình tay ôm con sốt, tay làm thủ tục . Con khóc, bác sĩ hỏi người nhà đâu, đưa người nhà bế con. Lúc ấy trong đầu nhớ về những ngày hai vợ chồng đưa con đi khám. Đứa bế con đứa chạy lăng xăng lo việc. Con khóc đứa bế đứa dỗ, động viên nhau. Tôi ứa nước mắt. Hình như chúng tôi đã sai ở đâu đấy. Hình như chúng tôi đang làm khổ nhau và con vì cái ích kỷ của bản thân. Tay xách nách mang, vừa ôm cho con ti vừa chạy, nước mắt lã chã. Cái hình ảnh lúc ấy chắc chẳng thể nào quên. Con bị viêm phế quản, bác sĩ cho thuốc rồi về. Mò vào túi lấy điện thoại, tôi không kìm được nữa, khóc nức nở ở hành lang bệnh viện, tôi gọi cho chồng. Nghe tiếng tôi khóc anh hốt hoảng:
- Chuyện gì vậy em? Sao lại khóc?
- Anh ơi, con…
- Con sao? Em nói đi. Đừng khóc nữa, bây giờ em đang ở đâu?
- Em đang trong viện nhi!
- Em ở đó đợi anh!
- …
30 phút sau anh đã tới bệnh viện, người anh ướt đẫm, quần áo xộc xệch vì đi vội. Thấy tôi anh liền chạy tới, ánh mắt đầy vẻ lo âu:
- Không sao, anh đây rồi!
Vừa nghe câu đấy, tôi bỗng khóc như mưa. Anh ôm tôi vào lòng, xoa đầu nói:
- Đừng khóc nữa con thấy lại bảo anh ăn hiếp em. Anh sai rồi… Khi nãy nhận điện thoại của em, anh mới biết là mình sợ mất em và con đến mức nào… Thôi giờ mình về đi, mai anh đi rút lại đơn!
Tôi hiểu tâm trạng của chồng , có lẽ cũng như tôi lúc này lòng nhẹ tênh, sau tất cả, tôi cần anh. Tình yêu vẫn ở đấy, chỉ là chúng tôi mải lo quá nhiều thứ mà trót hết kiên nhẫn cho một mối quan hệ. Cơm áo gạo tiền quên đi mất chúng tôi còn tình yêu cần gìn giữ.
Về đến nhà hơn 12 giờ khuya. Tôi bế con lên phòng khi xuống đã thấy anh lúi húi ở bếp:
- Em đợi anh xíu, anh nấu mì cho, chắc em cũng đói rồi.
Là cái dáng ấy, dáng của người đàn ông tôi yêu đang ở trong ngôi nhà này. Nhìn tô mì anh nấu, tôi bật khóc, hình như đã lâu rồi tôi mới cảm nhận được hương vị của gia đình. Chồng ôm tôi vào lòng:
- Thôi, không sao đâu. Vợ ngủ đi không mệt rồi. Ổn rồi, có anh đây rồi…
Sau những ngày im lặng là cái ôm ổn rồi của chồng ! Là nơi này có anh! Là bình yên về sau giông bão, là lạc mất rồi tìm thấy nhau giữa những mênh mông cuộc đời.
Thế đấy, có những quãng thời gian chẳng cần người thứ 3 thì cuộc sống vợ chồng cũng trở nên bế tắc đến mức muốn tống khứ ra khỏi cuộc đời nhau bằng lá đơn Ly Hôn.
Cuộc hôn nhân nào dù có tốt đẹp đến mấy cũng phải có đến trăm lần người trong cuộc muốn li hôn, cũng phải đến vài chục lần muốn “giết chết” đối phương. Tôi nghĩ ai cũng có cảm giác vậy ở một giai đoạn nào đấy.
Thắng được cái khoảng thời gian này thì chúng ta sẽ thấu hiểu và sẽ là hạnh phúc. Nếu không chúng ta sẽ vĩnh viễn mất nhau ở tuổi trẻ, đánh mất tất cả những năm tháng đã yêu thương và cần có nhau đến mức nào!
Cái gì trong cuộc đời cũng có giá của nó. Giá của cái nắm tay lúc về già là bao nhiêu giông bão của tuổi trẻ. Hy vọng mỗi chúng ta đều nghĩ được khi muốn chấm dứt hãy nghĩ về những lý do khiến chúng ta bắt đầu ! Nghĩ về những phút giây hạnh phúc bên nhau! Đừng vội buông tay nhau chỉ vì đôi lần sóng gió! Và nếu còn yêu hãy cho nhau một lối về…
Giờ thì ôm người đàn ông bên cạnh ngủ đi thôi.
Theo WTT
Cuối năm, nghe câu chuyện bi kịch gia đình thương tâm của người đàn ông khát con
Vốn là phó chủ nhiệm văn phòng, được đánh giá là hòa nhã, thân thiện, chưa làm mất lòng ai, chuẩn bị được đề bạt lên chức vậy mà cuối cùng, anh ta lại ra tay sát hại người bạn gái đã chung sống với nhau 4 năm rồi cùng với con trai tự sát bằng khí ga. Điều gì đã xảy ra trong mối quan hệ của họ.
ảnh minh họa
Phó cục trưởng nhờ người sinh con
Sau khi tốt nghiệp đại học, Triệu Vũ (SN 1963) được phân về làm giáo viên tại một trường trung học của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Hai năm sau, năm 1987, Vũ yêu cô giáo viên dạy sinh vật cùng trường là Đặng Nhã Như.
Đáng tiếc là Như lại mắc bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ cho rằng không nên mang thai, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Vũ an ủi vợ, y học ngày càng phát triển, nhất định sẽ có cách để Như có con. Thời gian sau đó, do không vướng bận con cái, Vũ dành toàn bộ tâm trí vào công việc, gặt hái được nhiều thành công, nhiều lần nhận được danh hiệu giao viên ưu tú cấp thành phố và tỉnh.
Năm 1988, ủy ban tỉnh tuyển công khai 10 cán bộ lãnh đạo, đồng nghiệp cổ vũ Vũ đi thi thử, bởi "Vũ là người có năng lực, lại có tướng làm quan, ngày ngày làm bạn với bảng phấn thì quá lãng phí tài năng".
Tháng 1/1999, Vũ thi tuyển thành công chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng sở khoa học kỹ thuật thành phố. Với nỗ lực bản thân và năng lực vượt trội, Vũ từng bước thăng tiến lên làm cục trưởng.
Tuy Vũ chức vụ cao nhưng tình cảm với vợ vẫn mặn nồng như xưa, mỗi khi rảnh rỗi lại đưa vợ đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ khám chữa, mong có thể sinh được một đứa con. Thế nhưng, đi đến đâu các bác sĩ cũng đều nhận định Như sẽ không thể làm mẹ trong suốt cuộc đời này. Đứng trước thực tế phũ phàng đó, Như đau khổ tột cùng, Vũ cũng cảm thấy trong lòng như dao cắt, nghĩ mọi cách làm vợ được vui.
Đầu năm 2002, sau khi bàn bạc, vợ chồng Vũ nhận nuôi một bé gái 5 tuổi ở cô nhi viện, đặt tên là Triệu Lương Lương. Như rất yêu quý Lương, chăm sóc quan tâm Lương hết mức. Từ khi có con nuôi, Như có vẻ lơi là quan tâm đến chồng, Vũ buồn bã sinh lòng ghen tị với con nuôi nhưng lại không thể nói ra nên chỉ có thể tìm bạn bè đi uống rượu, hát karaoke giải khuây.
Tối một hôm, Vũ uống rượu say, bỗng nhiên nghĩ mình không có con là phạm tội bất hiếu, chi bằng tìm một cô gái xinh đẹp rồi để cô ta đẻ giúp mình. Tuy nhiên, nghĩ đến đó Vũ vẫn giật mình vì biết làm như vậy là vi phạm đạo đức luân thường, bất nghĩa với vợ. Nhiều lần, Vũ cố nhắc nhở mình từ bỏ suy nghĩ sai lầm và hoang đường trên, nhưng thực tế lại không như vậy, mỗi sáng thức dậy, suy nghĩ ấy lại liên tục ám ảnh trong đầu Vũ.
Tết năm 2004, bệnh tim của Như dường như càng nặng thêm, bỗng nhiên bị ngất ở nhà. Đưa đến bệnh viện khám chữa, bác sĩ căn dặn Vũ từ nay không được quan hệ tình dục với vợ. Vũ cảm thấy mình bỗng biến thành người đàn ông đơn thân, nỗi khổ trong lòng khó nói ra.
Không lâu sau, Vũ đi công tác ở thành phố Côn Minh, trong một cuộc gặp gỡ với bạn bè, Vũ quen với một cô gái trẻ tên Phương Liên. Liên kém Vũ 9 tuổi, sinh ra tại Mông Cổ. Năm 1990, Liên tốt nghiệp trung cấp thiết kế thời trang Vân Nam, sau đó ở lại đây mở công ty thiết kế thời trang, chỉ trong ít năm Liên đã có tài sản lên đến cả triệu nhân dân tệ.
Sau khi trở thành người phụ nữ giàu có, Liên càng có khát vọng lớn hơn nên đến thành phố Côn Minh mở đại lý thời trang cao cấp, công việc kinh doanh phát triển nhanh chóng, tuy nhiên điều đó không thể che đi sự trống vắng trong lòng. Bởi bao năm nay Liên vẫn chưa tìm được ý trung nhân của mình.
Sau khi tìm hiểu cặn kẽ về Liên, Vũ lấy thân phận là người đàn ông đã ly hôn để tấn công theo đuổi Liên. Không lâu sau, Liên cũng chủ động bày tỏ tình cảm với Vũ.
Sau khi đã công khai quan hệ, Vũ cũng nói thật rằng lý do mình "ly hôn" với vợ là do cô ta không thể sinh được con, cũng không thể quan hệ vợ chồng. Liên hỏi Vũ nói câu đó là có ý gì. Vũ nói chỉ muốn Liên sinh cho mình một đứa con, sau này mới tính đến chuyện cưới xin...
Sau khi suy nghĩ, cuối cùng Liên vẫn chấp nhận yêu cầu của Vũ. Bắt đầu từ ngày 1/5/2004, Vũ và Liên chuyển đến sống cùng nhau ở Côn Minh. Để che tai mắt của mọi người, Vũ ghi danh học lớp thạc sĩ quản trị kinh doanh (MBA) tại Đại học công thương Vân Nam, cứ ngày nghỉ, Vũ lại đến Côn Minh đi học rồi tiện thể ở cùng Liên.
Triệu Vũ đang đắm chìm trong tình yêu với Liên nhưng không ngờ rằng, Liên thông qua bạn bè tìm hiểu và biết được rằng Vũ vẫn chưa hề li hôn với vợ.
Hôm đó, Liên tức giận quát mắng Vũ thậm tệ, đồng thời nói sẽ đưa ra cơ quan kiểm điểm để tố cáo Vũ. Cuối cùng, Vũ đành phải viết một giấy bảo đảm cho Liên, nội dung đề cập đến việc trong vòng 2 năm Vũ phải hoàn thành thủ tục ly hôn với Như sau đó kết hôn với Liên, nếu không Liên sẽ cho Vũ thân bại danh liệt.
Bạn gái "bá đạo"
Đầu năm 2005, Vũ đề nghị ly hôn với Như nhưng cô phản ứng gay gắt nên không thể ly hôn được. Vũ lấy lý do cuộc sống vợ chồng không có ý nghĩa gì nên ly thân, chuyển ra chỗ khác ở.
Nháy mắt đã đến năm 2006, Vũ được đề bạt làm phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, phụ trách công việc xử lý, tổ chức, điều phối và tổng hợp tài liệu tin tức. Tuy là chức phó chủ nhiệm nhưng quyền lực thực lế lại lớn hơn trước đây rất nhiều.
Hai tháng sau, Liên mang thai đứa con của Vũ, Liên muốn bỏ đi nhưng Vũ kiên quyết muốn Liên giữ lại. Tuy nhiên, thái độ của Liên cũng rất cứng rắn, đồng ý giữ lại đứa con nhưng Vũ phải đem giấy chứng nhận ly hôn đến cho Liên xem khiến Vũ vô cùng đau đầu.
Để giữ giọt máu của mình, Triệu Vũ một lần nữa đề nghị li hôn với Như, chấp nhận ra đi tay trắng. Ngày 24/10/2006, Vũ ra tòa li hôn với Như một cách thuận lợi. Tuy nhiên, khi Liên biết Vũ ra đi không có gì liền cầm ly trà trên bàn đập xuống đất vỡ tan, tức giận nói sẽ đi bệnh viện phẫu thuật phá thai.
Vũ nghe vậy liền ôm Liên vào lòng khóc lóc nói: "Em tức giận với anh như vậy sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, anh cầu xin em, em cần tiền ngày mai anh sẽ đưa cho em". Thấy Vũ nói đưa tiền cho mình Liên mới yên tâm bình tĩnh trở lại.
Ngày hôm sau, Vũ mượn của một người bạn làm kinh doanh số tiền 100 ngàn tệ chuyển vào tài khoản của Liên, nói đó là tiền mình làm ăn với bạn được chia lợi nhuận để Liên dưỡng thai.
Sau cuộc sóng gió đòi phá thai, Vũ và Liên không ai nhắc đến chuyện đăng kí kết hôn vì còn chăm lo cho đứa trẻ trong bụng, tuy nhiên, cả hai vẫn chỉ đến cuối tuần mới gặp nhau.
Đầu tháng 1/2007, Liên sinh hạ một bé trai tại bệnh viện bà mẹ trẻ em thành phố Côn Minh. Vũ vui vẻ đến rớt nước mắt, đặt tên con là Triệu Tiểu Vũ. Sau khi đầy tháng con, Liên đề nghị đăng kí kết hôn, chụp ảnh cưới để chuẩn bị hôn sự với Vũ.
Vũ lấy lí do công việc bận bịu để thoái thác. Bởi trong mắt Vũ, lúc này Liên không còn như trước đây, cô ta giống như một diễn viên lột bỏ lớp trang điểm của mình, trở lại với con người thực sự đáng sợ. Tuy lúc này mình đã là người tự do, lại sinh con với Liên nhưng Vũ không dám đem hạnh phúc của mình ném xuống vực thẳm.
Nào ngờ, Vũ vừa thoái thác Liên liền nổi cơn lôi đình, thậm chí không cho con bú sữa, khiến đứa trẻ khóc réo cả ngày rất tội nghiệp. Vũ nhìn cảnh ấy đau khổ vô cùng, nhưng cũng càng kiên định với suy nghĩ không thể kết hôn với Liên.
Sau đó, mỗi lần Vũ được nghỉ ngày lễ tết hoặc đi công tác Côn Minh thì đều nhận được điện thoại của Liên ra lệnh thời gian phải về nhà. Về đến nơi Liên lại thường xuyên cáu bẳn bực tức, thái độ rất bá đạo, khuôn mặt ghê gớm vô cùng khiến cuộc sống của Vũ mỗi lúc bên cạnh Liên giống như trong địa ngục.
Một hôm, Vũ hỏi Liên tại sao lại như vậy, Liên liền nói ra bí mật của mình: "Hồi học phổ thông em bị chứng thần kinh phân liệt, phải đi viện tâm thần chữa trị một thời gian dài, giờ để lại di chứng". Vũ không dám tin đó là sự thực, bí mật dò hỏi thì được biết không hề có chuyện này. Vì vậy, Vũ đau khổ nhiều lần nói với bạn bè rằng người đàn bà này là sai lầm lớn nhất của đời Vũ.
Ngày tháng khổ ải vì chịu đựng kéo dài đến lễ quốc khánh 1/10/2008, Vũ đến Côn Minh tham gia lớp bồi dưỡng cán bộ. Để được yên tĩnh, Vũ không thông báo cho Liên mà ở lại khách sạn do tỉnh ủy sắp xếp. Nhưng không biết bằng cách nào Liên vẫn biết được, gọi điện cho Vũ mắng mỏ không tiếc lời, sau đó trách cứ Vũ có nhân tình ở bên ngoài.
Không muốn làm lớn chuyện nên Vũ đành phải về nhà Liên ở. Mới ở được hai ngày, Liên lại tiếp tục nhắc đến chuyện kết hôn, Vũ nói mình đang bận học lớp bồi dưỡng cán bộ, thăng chức mới là việc quan trọng nhất. Thấy vậy, Liên nói hoặc là lập tức kết hôn hoặc lập tức chia tay nhưng Vũ phải bỏ ra 800 ngàn tệ cho hai mẹ con Liên. Vũ nói việc chia tay thì đơn giản, nhưng Vũ sẽ đưa con đi, còn tiền bù đắp tình cảm thì nhiều nhất Vũ cũng chỉ có 80 ngàn tệ.
Cả hai nói qua nói lại không ai chịu ai, Liên liền dọa sẽ đem chuyện trước khi Vũ li hôn đã qua lại với người phụ nữ khác cho cơ quan anh ta, cho anh ta thành dân thường. Vũ nói Liên và mình đều cùng trên một con thuyền, thuyền lật thì cả hai đều chẳng được lợi lộc gì. Hơn nữa, đằng nào thì mình cũng chẳng chạy đi đâu được.
Giết người vì bị ép hôn
Khoảng 9h tối 13/10/2008, em gái Vũ là Triệu Tĩnh đang làm việc ở sở điện lực đi công tác ở Côn Minh mấy ngày nên đến thăm anh trai đang ở nhà Liên. Hai anh em mới hỏi han nhau được vài câu thì Liên đã ra gọi Vũ vào trong phòng ngủ, sau đó ngồi cạnh Triệu Tĩnh phàn nàn kể tội Vũ mãi không thôi, mấy lần còn nói có vẻ trách móc cha mẹ Vũ không muốn có cô con dâu này.
Tĩnh nghe không vào tai nên giải thích rằng cha mẹ mình và anh trai đều không phải người như vậy. Sau đó, Liên liệt kê hàng loạt "lỗi" của Vũ. Tĩnh nghe rất khó chịu nhưng đi cũng không được ở cũng chẳng xong đành phải ngồi nghe.
Hơn 2 tiếng sau, nhân lúc Liên đi vệ sinh, Tĩnh liền đứng dậy xin phép ra về. Vừa ra đến cửa thì Liên cũng đi vệ sinh xong chạy ra nói với theo: "Triệu Tĩnh, chị còn chưa nói xong", Tĩnh nghe thấy nhưng không quay đầu lại, cũng không trả lời. Liên liền chạy vào nhà lấy chìa khóa xe ô tô, định đưa Tĩnh về. Vũ cũng lấy chìa khóa phụ chạy ra trước mở cửa ngồi vào ghế lái. Liên hằm hằm nét mặt mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Tuy nhiên, ra đến ngoài thì không thấy Tĩnh đâu nữa nên Vũ lái xe đưa Liên đi hóng gió. Trên đường, Liên vẫn tiếp tục lải nhải trách cứ Vũ không có trách nhiệm với gia đình, Vũ nén giận không nói câu nào. Lúc đi qua bệnh viện, Liên vào quầy thuốc mua 20 viên thuốc ngủ vì thời gian này không ngủ được.
Khoảng hơn 2h sáng hôm sau, về đến nhà tưởng mọi chuyện thế là qua, tuy nhiên Liên vẫn đứng ở phòng khách lải nhải nói những trạng thái tâm lý bất bình thường của mình đều do Vũ có nhân tình ở bên ngoài. Vũ nói Liên ngậm máu phun người, nói gì phải có chứng cứ.
Trong lúc tranh cãi, Liên tức giận lấy điện thoại của Vũ ra gọi cho tất cả những người mà Liên nghi ngờ có quan hệ tình cảm với Vũ, nói mình là vợ Vũ, không chấp nhận với ai. Vũ tức sôi máu, mắng Liên vô sỉ và bị thần kinh. Cha Liên ở cùng nghe tiếng hai người cãi nhau nên đi ra khuyên giải. Thấy vậy, cả hai vào phòng ngủ đóng kín cửa tiếp tục khẩu chiến.
Sau đó, Liên lao vào đánh Vũ, cào cấu lên mặt anh ta, hành động này của Liên khiến Vũ mất hết lý trí, đẩy Liên ngã ngửa ra giường rồi dùng tay siết cổ Liên.
Chưa dừng lại ở đó, Vũ buông tay nhưng lại nghĩ người đàn bà này khiến mình phải chịu biết bao khổ nhục, cơn giận vẫn chưa nguôi, Vũ mở tủ lấy một đôi tất dài của Liên buộc chặt vào cổ liên. Khoảng 5 phút sau, Liên hoàn toàn tắt thở, Vũ ngồi bần thần nghĩ đến kết cục mình phải nhận. Nhìn cậu con trai đang ngủ say ở giường bên cạnh, Vũ nghĩ con cái mất cha mẹ sẽ rất đau khổ sau này nên quyết định tự sát cùng con trai.
Vũ lấy giấy bút ra viết 3 bức thư tuyệt mệnh cho cha mẹ kể lại toàn bộ những điều đau khổ tuyệt vọng trong cuộc sống của mình. Khoảng 8h sáng, Vũ viết xong thư, nghe tiếng cha của Liên mở cửa, biết là ông ra ngoài tập thể dục, vậy là, Vũ liền nhanh chóng uống 20 viên thuốc ngủ mà Liên mua lúc tối sau đó đóng cửa sổ, mở bình ga và nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh con trai. Hơn 9h sáng, cha của Liên về nhà ngửi thấy mùi ga nồng nặc liền chạy vào mở hết các cửa để thông gió, sau đó, bà phát hiện con gái, con rể tương lai và cháu ngoại nằm bất động trên giường liền gọi xe cấp cứu và báo cảnh sát.
Lúc này, Vũ bỗng tỉnh giấc, biết mình khó có thể lên thiên đường nên cố gắng bò xuống giường, loạng choạng đến đồn công an tự thú. Tuy đã được các bác sĩ tìm cách cứu chữa nhưng con trai của Vũ do trúng độc quá nặng nên không thể giữ lại mạng sống.
Chiều 14/10, Triệu Vũ bị tạm giữ hình sự vì hành vi "Giết người". Trong trại giam, Vũ rơi những giọt nước mắt: "Tôi không dám lấy người đàn bà quá tác quái như vậy, nhưng cũng không dám bỏ cô ta nên mới thoái thác như vậy. Thế nhưng, cô ta liên tục ép tôi phải cưới khiến tôi tức giận gây ra tội ác giết người".
Tin tức Triệu Vũ sát hại bạn gái ở cùng nhanh chóng lan ra ngoài gây ra cơn trấn động trong nơi làm việc của Vũ. Mọi người đều đánh giá Vũ là cán bộ có năng lực, hòa nhã không làm mất lòng ai.
Tuy nhiên, một lãnh đạo khi được phỏng vấn cho biết: "Cho dù Vũ có phải nhượng bộ cả vạn bước đi nữa thì cũng không được giết người. Dù có mâu thuẫn lớn đến thế nào thì cũng phải dùng lý trí để giải quyết, tuyệt đối không được vượt qua danh giới đạo đức và pháp luật. Vũ đã mắc phải sai lầm quá lớn".
Qua nhiều nguồn điều tra, cảnh sát cho biết, sau khi ly hôn vợ, Vũ chỉ dành tình cảm cho Liên, không có nhân tình nào ở bên ngoài. Sau khi Vũ bị bắt, cha của Liên nhiều lần đến cơ quan công an xin cho Vũ được nhẹ tội, nói Vũ chỉ là giết người trong trường hợp tâm lý bị kích động. Ông nhấn mạnh rằng, Vũ va Liên sống cùng nhau có nhiều mâu thuẫn là do tuổi tác chênh lệch, tính cách khác biệt nên không tin tưởng nhau mới gây ra bi kịch.
Trong câu chuyện trên, Phương Liên vì tính cách đa nghi và ghê gớm khiến tình cảm của Vũ dành cho mình dần mất đi. Việc Liên đe dọa Vũ khiến tinh thần anh ta không được yên, luôn trong trạng thái căng thẳng rồi tự đẩy mình vào con đường tội lỗi. Trong cuộc sống tình cảm, tiến hay lùi một bước đều là sự lựa chọn, nhưng mất đi lý trí sẽ gây ra bi kịch đau lòng như câu chuyện trên.
Theo Phapluatvn.vn
Những người nóng tính, đặc biệt là phụ nữ cần phải đọc bài này để không bao giờ phải hối hận Những người nóng tính, đặc biệt là phụ nữ cần phải đọc bài này để không bao giờ phải hối hận hãy lưu lại ngay và chia sẻ cho mọi người. Những người nóng tính, đặc biệt là phụ nữ cần phải đọc bài này để không bao giờ phải hối hận Khi gặp phải những chuyện không như ý ta thường cáu...