Mình trở lại như ngày xưa em nhé!
Một cơn gió lạnh thổi qua người, thấm dần se buốt con tim anh em có biết không? Anh nhớ, anh gõ nhẹ bàn phím, anh suy nghĩ… Anh muốn viết kịp những gì còn vươn vấn để hồi tưởng lại một mối tình đầu khó quên.
Đã từ bao lâu rồi? Mà thôi, nhớ làm gì, lúc nào mọi chuyện xảy ra với anh cũng như là hôm qua mà thôi. Khi mà anh còn là một anh chàng học sinh chỉ luôn ép mình né tránh mọi tác động bên ngoài. Anh ít nói chuyện, ít tiếp xúc với mọi người. Không phải bởi một lí do nào khác mà chính anh muốn tạo cho mình một không gian riêng của sự im lặng để có thể tập trung cho việc học của mình. Anh thấy mọi thứ xung quanh mình như tồn tại trong một thế giới riêng và hờ hững lạ thường. Anh chẳng quan tâm và chỉ muốn sống phần mình, bởi lẽ anh đâu biết rằng: Thế giới đó có em?
Quy luật của thời gian đâu có êm đềm trôi và bình yên đến vậy phải không em? Mọi thứ xung quanh cũng đã bắt đầu thay đổi nhiều. Một cơn gió nhẹ thoảng qua kịp làm cho những chiếc lá vàng còn sót lại đã phải lìa cành để chào đón sự sống mới và một mùa mới. Có thể anh chính là chiếc lá và chính em đã đến như cơn gió vô tình thổi chiếc lá ấy.
Một buổi chiều của tháng ba, anh đang loay hoay mãi ở thư viện trường thì anh bắt gặp em. Một người con gái đang say sưa mình bên khung cửa sổ lúc ban mai, từng trang sách nhẹ nhàng khẽ lật thật chậm, một mái tóc dài bay nhẹ nhàng trong gió. Em đưa tay vuốt lại mái tóc mình thì bắt gặp ánh mắt của anh, anh vô tư nhìn em ngơ ngác, em khuôn mặt nở một nụ cười thân thiện rồi bẽn lẽn đến bên hàng ghế ngồi. Thế là, em có biết không? Anh đã bắt đầu biết yêu thương một người.
Anh biết yêu thương đầu đời cảm giác như thế nào, anh buồn vui lẫn lộn theo cảm xúc và nhịp đập con tim khi bắt gặp hình ảnh và giọng nói của em. Không nép mình với cuộc sống bên ngoài nữa, anh tự giải phóng cho mình một cánh của nhỏ để xua đi cái im ắng mà anh đã tạo ra bao bọc lấy mình bấy lâu. Lần đầu tiên trong đời anh thấy mình yêu đời và cuộc sống này trở nên vui đến vậy. Anh thấy mỗi ngày đối với anh thật vui và hạnh phúc biết chừng nào khi được nhìn thấy em.
Mọi thứ xung quanh cũng đã bắt đầu thay đổi nhiều (Ảnh minh họa)
Anh vẫn nhớ sau lần đầu tiên đó. Anh đã cố gắng ngày nào cũng tự biện cho mình lí do để lên thư viện. Không phải mượn sách, không phải trả sách mà là để mình được tặng niềm vui được trông thấy em. Một người con gái anh đã khắc sâu thật sâu trong trái tim cô đơn và buồn đến dữ dội là nụ cười và ánh mắt của em. Và như duyên số định sẵn khi một lần anh vô tình trong lúc chọn sách đã làm đổ kệ sách Anh văn.
Thế là anh nhận được những ánh mắt đổ dồn về một phía là anh, trong đó có em. Anh mải miết cúi gập người nhặt vội sách sợ cô Văn Thư la. Vô tình anh “chạm” phải em cũng đang nhặt giúp anh những quyển sách đã văng ra xa. Hai con mắt lần thứ hai chạm nhau đến lạ thường vậy, một khoảnh khắc thực sự đã nảy nở trong anh. Anh bắt gặp được ánh mắt đó đã lần đầu tiên khiến anh phải say vì em đến vậy. Hai ánh mắt chạm chạm nhau như nói lên bao điều.
Sau lần đó, anh mạnh dạn xin địa chỉ của em. Từ những lần trò chuyện bâng quơ sau mỗi giờ tan học, anh mạnh dạn xin được đèo em về để có thể bên em nhiều hơn. Em có biết không? Anh đã suy nghĩ thật nhiều, bởi lẽ khi quen em anh thay đổi mình thật nhiều, làm một người hoạt bát hơn, mạnh dạn hơn khi đối diện với bạn bè, anh đã nói chuyện thật nhiều hơn, anh đã biết lắng nghe và tâm sự về tất cả mọi chuyện anh gặp phải trong cuộc sống này.
Video đang HOT
Anh vẫn nhớ sau lần đầu tiên đó (Ảnh minh họa)
Rồi đến một ngày anh vội vàng nhận thấy tình cảm trong anh dành cho em lớn đến mức nào. Anh quyết định thổ lộ hết tất cả những suy nghĩ trong anh bấy lâu nay về em. Một tình cảm anh dành cho người con gái anh yêu sâu đậm đến mức nào. Anh bồng bột quá! Anh không suy nghĩ được rằng sẽ ra sao sau khi nói ra tất cả. Em đã từ chối anh. Anh buồn, anh khóc, anh giận để rồi lăn mình vào những đêm khóc và thức trắng triền miên. Anh đã không biết rằng: Khi anh nói ra là anh đã tự mình cắt đứt đi một tình bạn thân thắm thiết. Có lẽ đã quá muộn rồi sau ngày hôm đó.
Anh thu mình lại trong vỏ bọc hôm nào để lẩn tránh tất cả, nhưng anh chợt nhận ra rằng: Mình phải thực tế chấp nhận và cần vững tin hơn. Không được khóc vì tình cảm không được chấp nhận. Hãy khóc vì mình đã được dạy cho nỗi buồn để vươn lên vì với anh em vẫn là người con gái anh yêu.
Năm đó là năm cuối cấp, hai đứa không còn liên lạc gì với nhau nữa, dù học chung trường và cùng đường về sau giờ tan học nhưng anh luôn là người cuối cùng. Em có biết đâu rằng, anh luôn dõi theo sau em. Vẫn dáng người quen thuộc đó, vẫn đôi mắt thơ ngây và mái tóc dài bay trong gió đó hiện hữu trong tâm hồn anh. Để rồi anh đã mang theo một niềm tin có em luôn kề bên anh, dù đó chỉ là cảm giác.
Anh đậu đại học ở Đà Nẵng, còn em ra miền bắc học ở thành phố Hà Nội. Cả hai đã bặt tin tức của nhau kể từ ngày đó. Em có biết không? Khi anh cũng hay tin em đậu đại học, anh mừng nhiều lắm. Anh đã tự mình đạp xe ra cửa hàng lưu niệm cách nhà hơn 10 km để mua tặng em món quà. Là món quà thứ 5 kể từ khi hai đứa mình quen nhau. Nhưng tiếc rằng, khi món quà của anh tới nhà em cũng là lúc em đã cùng gia đình chuyển ra Bắc.
Nhưng tiếc rằng, khi món quà của anh tới nhà em cũng là lúc em đã cùng gia đình chuyển ra Bắc. (Ảnh minh họa)
Anh đã không cầm vững món quà đó trên tay, nó đã lăn lóc dưới đất khi tay anh chợt buông dài vì không còn cảm giác. Anh vẫn nhớ câu cuối bức thư khi em hồi đáp tình cảm của anh “Anh mãi mãi, mãi mãi là một người bạn, người anh tốt nhất mà em đã từng biết. Cảm ơn anh đã quan tâm và chia sẻ với em mọi điều bấy lâu nay. Mong rằng một ngày nào đó, anh và em sẽ tìm lại được tình cảm thân thiết như hôm nào”.
Đã gần hai năm trôi qua rồi em à! Em đã quên hay vẫn còn nhớ đến anh? Anh đã tự khắc sâu hình ảnh của em trong lòng này mà không thể nào làm phai mờ đi được. Anh biết có lẽ em đang trốn tránh anh và anh cũng đang tự lừa dối mình sẽ cố quên em. Nhưng em ơi! Làm sao? Làm sao để anh quên được em đây?
Ngoài trời mưa cũng đã rơi nhè nhẹ, phảng phất cùng cái lạnh của một mùa đông khi sắp đón năm mới. Em có biết không? Nếu được một điều ước cho mình trong năm mới này thì anh xin được gặp lại em dù chỉ một lần, để anh được nói rằng: “Mình trở lại như ngày xưa em nhé!”
Theo Eva
Đoán tính cách chàng qua đôi giày
Nếu chàng chỉ đi cố định một mẫu giày thì chứng tỏ anh ấy là người hoài cổ. Kiểu đàn ông này đối với những người xung quanh, công việc hay bất kỳ chuyện gì đều ghi nhớ sâu sắc.
Ảnh minh họa
Nếu phụ nữ được nhận biết qua mùi hương thì điểm có thể giúp bạn đánh giá đàn ông chính là đôi giày. Theo chuyên gia ngôn ngữ cơ thể người Anh, Straight Root, có thể chia làm 5 kiểu chọn giày của đàn ông ứng với 5 tính cách:
1. Cố định một mẫu giày: Người hoài cổ
Kiểu đàn ông đối với những người xung quanh, công việc hay bất kỳ chuyện gì đều ghi nhớ sâu sắc. Người yêu họ dù cho có nóng nảy trẻ con, họ vẫn rất bao dung và kiên nhẫn chờ đợi nhìn thấy sự trưởng thành. Đối với bạn bè họ rất nhiệt tình và nghĩa khí, luôn sẵn sàng giúp đỡ khi cần bởi vậy họ có rất nhiều bạn bè tốt.
2. Tiết kiệm trong chi tiêu mua giày: Người bảo thủ
Người này rất quý trọng đôi giày đã mua, hy vọng có thể dùng lâu hơn, tiết kiệm được một khoản trong chi tiêu. Mẫu người này thận trọng, vô cùng bảo thủ. Trong quan hệ với những người xung quanh họ thường quá nguyên tắc nên dễ đắc tội với mọi người mà tự mình không biết. Trong sự nghiệp, nhờ vào nỗ lực của bản thân nên cũng có cơ hội thành công.
3. Tùy ý trong việc chọn giày: Người nhu nhược
Mẫu đàn ông này thường không chú ý xem họ đi loại giày gì, có phù hợp với quần áo hay không. Dù giày có rách, kiểu đã cũ họ cũng không bận tâm. Người này thường nhu nhược, mơ mộng, không thực tế, luôn tự cho rằng nhất định mình sẽ thành công, dễ rơi vào tình trạng ảo tưởng về bản thân.
4. Thích đi giày da đen truyền thống: Người gia trưởng
Mẫu đàn ông chọn giày da đen truyền thống lúc nào cũng bóng lộn, không bao giờ đi giày cũ hoặc bẩn ra ngoài là người gia trưởng. Nếu trong ngày nghỉ hoặc đi hẹn hò mà anh ta vẫn chọn giày da đen thì bạn nên cẩn thận, cực kỳ gia trưởng đấy!
Với người này, ý kiến của mẹ vô cùng quan trọng. Đừng tìm cách thay đổi họ, họ luôn tuân theo nguyên tắc của bản thân, sẽ không vì bạn mà thay đổi đâu.
5.Thích đi giày thể thao: Người cầu toàn
Mẫu đàn ông này thường rất chú trọng việc lựa chọn phong cách sống. Đối với giày dép họ thường yêu cầu rất cao, giày không những đi thoải mái mà phải có kiểu dáng đẹp, phải hợp với trang phục. Họ thường là những người thích giữ thế chủ động, tư tưởng chủ quan lớn. Họ rất nghiêm khắc với bản thân, bởi vậy khó tính trong việc chọn bạn đời.
Khi hẹn hò với mẫu đàn ông này bạn sẽ cảm nhận được anh ta là người đàn ông biết quan tâm, thái độ luôn nhã nhặn lịch sự, cách nói chuyện dí dỏm lôi cuốn. Họ luôn tự biết mình thích mẫu người con gái như thế nào. Nếu bạn không thuộc mẫu người anh ta thích thì anh ta vẫn luôn tỏ ra thân thiết, nhiệt tình. Nhưng đó chỉ là vì ga lăng.
Theo Dân Trí
Bị bồ lừa chụp ảnh sex Tôi năm nay 28 tuổi, chồng tôi mất đã được 4 năm. Cách đây gần một năm tôi có quen và yêu một người, người đó gấp đôi tuổi của tôi, có một gia đình với vợ và ba người con đã trưởng thành. Tôi đến với anh không vì mục đích vụ lợi hay muốn làm ảnh hưởng tới gia đình riêng...