Mình thử dừng lại ở đây, anh nhé!
Nếu được lựa chọn, em vẫn chọn yêu anh nhưng không yêu quá nhiều như bây giờ. Giá anh không phải là người yêu đầu tiên của em thì có lẽ em sẽ không đau nhiều khi chọn buông tay. Em chọn buông tay chỉ để chờ…
Em, một cô gái rất bình thường, ngoại hình quá bình thường. Em và anh học chung lớp đại học, quê anh và quê em cách nhau 150 km. Học cùng nhau bốn năm nhưng cuối năm thứ hai, em mới biết đến anh. Anh tự làm quen em trước. Tính em rụt rè nên ai làm quen em trước thì em sẽ tốt lại với người đó. Từ đó, em và anh chơi thân với nhau hơn. Yêu nhau từ bao giờ không rõ nhưng em lấy 14/2 là ngày kỷ niệm tình yêu của chúng mình. Tính đến 14/2 năm nay là tròn 3 năm yêu nhau. Anh nói anh yêu em không phải vì em xinh, em quá bình thường nếu không nói em xấu, anh yêu em vì em tính nết tốt và em biết cách nấu ăn, anh hay ăn cơm do em nấu.
Thời gian cứ thế trôi qua, anh cùng em vượt qua thời gian khó khăn của đời sinh viên, quấn quýt từng ngày vì hai đứa ở trọ gần nhau. Ra trường, anh xin được việc làm cách xa thủ đô 50 km, còn em ở lại và làm việc cũng không ổn định. Em khóc lên xuống khi hay tin anh xin việc xa thế, em yêu anh quá nhiều. Anh an ủi em rằng cứ cuối tuần anh lại về thăm em. Một năm anh đi làm xa em, em mong chờ từng ngày để cuối tuần anh về thăm, chờ anh chuyển công tác về gần. Em rất thương anh đi làm mệt mà cứ chiều thứ bảy lại đi xe máy 50 km về thăm em. Nhìn thấy anh, em rất xót xa nhưng em biết làm sao. Anh không cho em lên thăm anh vì sợ em đi đường xa, mệt.
Hôm nay, gần ngày kỷ niệm 3 năm yêu nhau của hai đứa, em lại có suy nghĩ muốn mình thử dừng lại, xem trong lòng anh có còn em như ngày xưa không. Em vẫn yêu anh, yêu nhiều hơn trước, vẫn chờ anh từng ngày. Nhưng từ khi anh lên chức cao hơn, làm quản lý, đồng thời áp lực công việc nhiều hơn, anh dần xa em hơn. Không phải là anh bận không có thời gian hay do anh mệt, mà chỉ đơn giản em cảm nhận anh đã không cần em như xưa. Giờ đây, những cuộc điện thoại nói chuyện hàng giờ mỗi đêm đã không còn, anh cũng lâu lắm không hỏi thăm em chỉ đơn giản một câu “Em ăn chưa?” hay “Em đang làm gì?”.
Một ngày dài trôi qua, em mong chờ điện thoại của anh nhưng chỉ là con số không. Em có gọi bao nhiêu cuộc cũng không thấy trả lời, hỏi anh anh không biết và cũng không muốn gọi lại. Hai ngày nay, em chưa được nghe giọng của anh. Nói chuyện với em, anh vẫn vui vẻ như xưa nhưng đâu đó em thấy rằng em không còn quan trọng với anh nữa. Anh vẫn về thăm em như trước, chưa một lần không về, nhưng em có linh cảm không tốt. Yêu xa đã khổ lắm rồi em không muốn khổ thêm nữa.
Video đang HOT
Có khi nào em nên dừng lại để suy nghĩ thêm mình cần anh bao nhiêu hay anh cần em bao nhiêu. Cũng không chỉ vì lý do anh không quan tâm em như xưa mà em có suy nghĩ thử dừng lại này. Từ ngày yêu nhau, anh chưa một lần đề cập tới vấn đề đưa em về nhà anh chơi, dù chỉ đơn giản là bạn bè về chơi chứ không phải người yêu. Anh đã về nhà em được ba lần. Em đề nghị thẳng thắn thì anh nói chưa tới lúc, lúc nào anh cưới em thì đưa em về nhà ra mắt luôn. Không biết lúc đó như anh nói là bao giờ, anh đã 28 và em cũng 25 tuổi rồi. Chẳng lẽ về nhà chơi bây giờ sau đó hai năm nữa cưới vẫn là sớm quá? Em nói nhiều thì anh bảo em nhìn tình yêu màu hồng, với anh bây giờ nó thực tế lắm.
Em cũng sinh ra ở nông thôn mà, việc gì em cũng phải làm mà. Em không mơ mộng, em cũng đã nghĩ khá nhiều, là do em không hiểu anh hay do anh “toan tính” nhiều. Em chợt nhận ra từ ngày yêu nhau, anh chưa nghiêm túc nói chuyện giống như người lớn với em lần nào, lúc nào cũng chỉ cười cợt như trẻ con. Em có bực mình hay cáu giận cũng chỉ mình em chịu, anh vẫn vậy. Chắc em chưa hiểu anh sau ba năm yêu anh..
Người ta nói khi không cần nhau nữa cũng có thể buông tay nhau. Em cũng muốn thử buông một lần xem sao nhưng em sợ khi buông rồi mà anh thật sự không cần em nữa thì em sẽ mất anh thật. Em có nên chờ đợi và tin anh, hay cho cả anh và em cơ hội nữa, cơ hội để anh hiểu em, cơ hội để cho cả hai nhận ra có còn cần nhau không. Em sợ đến một ngày anh sẽ nói với em rằng là do anh không tốt, không lo được cho em cuộc sống tốt nên mình chia tay giống như tâm sự của ai đó em đã từng đọc. Dù sao thì lần này em sẽ cố thử buông một lần xem sao. Suy nghĩ này em đã có mấy lần nhưng chưa một lần em làm được vì em sợ mất anh. Lần này mà em không vượt qua được thì chắc là do em và anh có duyên nhưng không nợ. Em vẫn chờ anh. Chờ chỉ cần anh giống như ngày xưa, ngày ngày nói chuyện vui vẻ cùng em, mọi áp lực công việc hay mệt mỏi trong em sẽ tan biến hết.
Theo VNE
Vợ đòi cho người tình cũ nhận lại con
Cô ấy khăng khăng đòi cho hắn ta nhận con dù tôi đã muốn che giấu sự thật này để gia đình yên ấm.
Đây lẽ ra là một bí mật lớn nhất của gia đình tôi. Tôi đã muốn giữ kín nó nhưng vợ tôi lại đưa ra một khẩn cầu tha thiết. Tôi cảm thấy khó xử vô cùng và không biết phải làm sao nữa. Tôi không muốn biến mình thành người ích kỉ nhưng tôi có cảm giác bất an khi sự thật này bị lộ ra. Tôi không muốn mất hạnh phúc gia đình mình.
Đứa con trai đầu lòng giỏi giang của vợ chồng tôi không hề mang dòng máu của tôi. Nó là con riêng của vợ tôi và người tình cũ. Ngày đó họ yêu nhau, đã đi quá giới hạn với nhau nhưng vì gia đình người kia không đồng ý nên cô ấy đã uất hận mà bỏ đi. Đó cũng là thời điểm tôi gặp vợ tôi bây giờ và cứu rỗi đời cô ấy.
Nói là cứu rỗi thì quá to tát, sự thật là tôi yêu và thương cô ấy rất nhiều. Vợ tôi là một người phụ nữ hiền lành, ngoan ngoãn và rất nhân hậu. Tôi yêu cô ấy rất nhiều và hiểu rằng những gì xảy ra trong quá khứ là một sai lầm nên tôi không bao giờ đay nghiến cô ấy về chuyện đó. Tôi cưới cô ấy khi biết rõ ràng cái thai trong bụng cô ấy đã tới tháng thứ 3.
Bao năm qua, vợ chồng tôi sống rất hạnh phúc. Chúng tôi đã có thêm với nhau 2 đứa con nữa. Tôi không hề phân biệt chuyện con chung, con riêng, thậm chí còn quý con trai lớn hơn cả hai đứa sau vì nghĩ cháu thiệt thòi. Tôi yêu cái gia đình nhỏ của mình và luôn trân trọng nó.
Tôi hạnh phúc rất nhiều khi bên vợ, dù quá khứ cô ấy đã từng có con với người khác (Ảnh minh họa)
Vợ tôi cũng rất tốt, gia đình tôi ai cũng yêu quý cô ấy. Tôi thấy vợ yêu mình, một tình yêu thực sự chứ không phải là vì mang ơn hay trả nghĩa gì cả. Tôi luôn cảm thấy hạnh phúc khi ở bên vợ. Cuộc sống của tôi có thể nói là không có gì phải phàn nàn.
Thế rồi đùng một cái vợ tôi nói chuyện với tôi đề nghị rằng cho mẹ con cô ấy đi gặp cha đẻ của con. Tôi hỏi ra thì cô ấy thú nhận là có gặp lại anh ta và thấy anh ta tội nghiệp nên muốn cho anh ta biết đứa con của mình. Tôi nhìn thấy trong mắt vợ sự suy nghĩ dành cho người tình cũ. Có cảm giác cô ấy vẫn rất nặng lòng với anh ta. Tôi nói có thật sự cần thiết không thì cô ấy nói con có quyền nhận bố đẻ của nó. Và giờ tôi thực sự bế tắc.
Vợ tôi khăng khăng đòi cho con nhận lại tình cũ làm bố (Ảnh minh họa)
Cô ấy nói rằng muốn xin ý kiến của tôi để cho cha con họ nhận nhau nhưng tôi có cảm giác đó chỉ là một việc mang tính chất thông báo. Tôi sợ rằng nếu tôi có không cho thì cô ấy vẫn lén lút đi gặp anh ta. Mà như vậy thì tôi sợ lắm. Tôi sợ họ gặp nhau, lại biết có với nhau một đứa con rồi thì tình cũ không rủ cũng tới. Khi ấy mọi chuyện càng khó kiểm soát hơn. Nhưng nếu tôi đồng ý cho họ gặp nhau, tự mình dẫn vợ con đi cho anh ta gặp mặt thì tôi đau lắm. Tôi cứ có cảm giác mọi chuyện sẽ thật bất an khi ba người họ gặp nhau.
Giờ tôi phải làm sao? Vợ tôi nói tôi quá ích kỉ khi không cho con trai lớn biết sự thật. Tôi không tiếc gì con nhưng chỉ sợ sau màn nhận mặt ấy, hạnh phúc của tôi sẽ thực sự nguy khốn. Tôi phải làm sao đây? Có khi nào vợ tôi đang muốn quay lại với người yêu cũ hay không? Mong mọi người cho tôi một lời khuyên cho thấu tình đạt lí.
Theo VNE
Nữ sinh đau đớn trả giá cho cuộc tình đầu lầm lỡ Tôi yêu anh một tình yêu trong sáng của tuổi đầu đời nhưng tá hỏa khi biết anh là một người chơi bời hư hỏng. ảnh minh họa ôi yêu anh một tình yêu trong sáng của tuổi đầu đời. Nhưng bạn bè tôi, anh trai tôi đặc biệt bố mẹ tôi cứ bảo tôi đừng yêu anh, bởi anh là một thằng...