“Mình sẽ không làm người thứ 3…”
– Người đàn ông bỏ vợ được vài ngày thì lấy vợ mới? Người đàn bà bỏ chồng bao nhiêu năm mới lành vết thương? ” khiến tôi muốn viết lên những điều này. Lúc yêu anh tôi dành tình cảm cho anh nhiều như một người vợ dành cho người chồng…
Vợ yêu! Chắc giờ này em vẫn còn say sưa trong giấc ngủ. Chúc vợ yêu một ngày tốt lành, hãy nhớ rằng suốt cuộc đời này anh sẽ mãi ở bên em. Yêu và nhớ em nhiều..!
Hr.B, China ngày…
Quá non nớt và ngây thơ với cái cuộc sống này, tôi tin tất cả những gì anh nói mặc dù những ngày đầu đến với tôi anh đã bắt cá 2,3 tay. Nhưng vì yêu và nghĩ rằng “đến với tôi anh sẽ khác” nên tôi đã là người yêu của anh trong suốt 2 năm qua.
Ảnh minh họa
7 tháng kiên trì cưa cẩm tôi, biết tôi khó tính, khó chiều nhưng anh vẫn không bỏ cuộc. Thế là tôi đã không thể chạy thoát và là người yêu của anh. Anh tỏ tình với tôi vào đêm 30, thật tình cờ và may mắn cho anh khi hôm đó cũng chính là Valentine năm 2010. Một thời khắc thật phù hợp, khi tôi chấp nhận bông hồng của anh thì cũng là lúc pháo hoa nổ đì đùng trên bầu trời (đúng kiểu phim Hàn Quốc) là lúc anh hôn nhẹ lên trán tôi. Chưa bao giờ tôi hạnh phúc như thế, nghẹn ngào không nói nên lời, đối với anh lúc đó có lẽ tôi là một vật báu vô giá…
Video đang HOT
Anh đã cướp đi nụ hôn đầu đời của tôi, cái nắm tay đầu tiên, lúc đó tôi 22 tuổi. Tôi nghĩ anh thật may mắn vì đã có tôi vì tôi là một đứa con gái ngoan, học hành giỏi giang, ngoại hình ưa nhìn và điều anh thích nhất là cá tính mạnh ở tôi. Và cũng chính vì cái cá tính mạnh đó mà khi yêu nhau chúng tôi hay giận dỗi…Tôi yêu anh rất nhiều nhưng không biết thể hiện tình cảm nên hay làm anh giận, những lúc nhớ anh mà không có anh ở bên tôi luôn giận dỗi vô cớ và đôi khi còn nói năng không lễ phép với anh. Khi 2 đứa ở bên nhau, thường chỉ được một lúc là anh lại bị gia đình gọi kiểm tra, những lúc đó tôi chỉ ước giá mà 2 đứa đang ở một nơi mà không có ai làm phiền. Tôi khó yêu nhưng khi yêu rồi thì yêu nhiều lắm…
Ngày anh báo tin anh sẽ đi du học, anh đi 4 năm…tôi như nghe phải một tin sét đánh ngang tai. Tôi đã khóc òa như một đứa trẻ con và nức nở với anh “số em thật là khổ, những người em yêu đều bỏ em mà đi, xa anh một ngày em còn mong mỏi đợi chờ, anh đi 4 năm thì thà giết chết em còn hơn, ở Việt Nam thì thiếu gì chỗ học mà phải đi xa như thế…”. Lúc đó chắc anh cũng thương tôi lắm, anh vỗ về an ủi “anh đi vì tương lai 2 đứa mình, lúc nào anh về thì bọn mình sẽ cưới”. Tôi như được an ủi phần nào vì những lời hứa và sự quan tâm hết mực của anh sau đó.
Lúc tiễn anh ra sân bay tôi không khóc, nhưng lại trùm chăn khóc một mình, tôi nghĩ rằng anh đi sang đó học trước và đợi tôi tốt nghiệp rồi đưa tôi sang đó. Chúng tôi sẽ cưới vào năm 2012 và tôi tin anh! Vì anh đã xin phép bố mẹ tôi, đã giới thiệu tôi với gia đình anh, 2 chúng tôi lại ở gần nhà, lại học cùng nhau cấp 3, học cùng trường cấp 2 và đã để ý tới nhau khi 2 đứa 10 tuổi. Tôi nghĩ anh sẽ là chồng tôi và nghĩ tất cả những điều đó là cơ duyên được sắp đặt trước.
4 tháng ở Hr.B, China anh quan tâm tới tôi nhiều lắm, dường như cũng là để bù đắp cho tôi vì không được gần anh…Nhưng những lúc nhớ anh không chịu được thì tôi lại hay cáu giận, dằn vặt anh. Nhưng ở nơi xa anh có biết rằng tôi nhớ anh quay quắt, đến héo hon cả người… “Anh sẽ không gặp được ai yêu anh nhiều hơn em đâu” – Tôi tự nhủ. Chúng tôi còn tìm chọn áo cưới, vẽ ra tương lai hạnh phúc của 2 đứa. Tôi không một chút nghi ngờ anh cho đến một ngày…
Sau một thời gian bên đó, anh đã phải lòng một người. Tôi không biết phải nói gì về người đó chỉ biết rằng cô ấy muốn cướp anh của tôi. Anh cũng đã vì cô gái mới quen này mà đối xử tàn nhẫn với tôi, có lẽ vì cô ta đã giúp anh thỏa mãn những thiếu thốn khi xa gia đình, xa người yêu, những điều này chưa bao giờ tôi dám nghĩ tới. Đây là thử thách đầu tiên cho tình yêu của tôi với anh. Tôi đã làm hết những điều có thể để giữ lại tình yêu của mình còn anh thì mù quáng bỏ rơi tôi để đến với tình yêu mới, anh vứt đi tất cả những gì mà 2 đứa đã có, đã cố gắng vì nhau, đã bên nhau trong suốt thời gian qua…Anh đã nói rằng vì cô gái đó ngọt ngào và dịu dàng với anh hơn tôi, anh đem tôi ra so sánh với người đó. Anh đã làm tôi tổn thương, tôi ghét anh và sẽ vượt qua đau khổ này, tôi là một đứa con gái có lòng tự trọng…
Câu nói “Người đàn ông bỏ vợ được vài ngày thì lấy vợ mới? Người đàn bà bỏ chồng bao nhiêu năm mới lành vết thương? ” khiến tôi muốn viết lên những điều này. Lúc yêu anh tôi dành tình cảm cho anh nhiều như một người vợ dành cho người chồng…Tôi không cao thượng để gửi đến anh lời chúc phúc nhưng tôi sẽ không bao giờ làm phiền đến cuộc sống của anh và tôi cũng sẽ không bao giờ giống như người con gái anh yêu bây giờ “ích kỷ làm người thứ 3 phá vỡ hạnh phúc của người khác”. Và anh cũng chỉ đơn giản như vậy thôi…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu ngày thứ mấy
Cô muốn viết khúc tự truyện riêng cô, khúc tự truyện cuộc đời cô lận đận. Cô chưa viết, cô muốn đợi một ngày bình yên để viết. Nhưng biển không ngày lặng sóng và lòng cô không ngày bình yên.
Sóng nhỏ sóng to cứ từng đợt tung bọt trắng xóa xô cuộc đời cô, để cái chông chênh trong cô hiện lên từng con chữ. Khúc tự truyện riêng mình cô bỏ dở dang.
Cô không tài sắc cũng chẳng có gì nổi bật. Cô là cái thế giới nhỏ bé, kì quặc nơi những thứ trái ngược nhau cứ mãi tồn tại mà chẳng thể dung hòa. Mọi người bảo cô nhu mì, hiền ngoan, bảo cô có một trái tim quá rộng, đủ ôm trọn mọi người trong tay, yêu thương và vồ về. Đúng, đấy là cô, nhưng không phải là cô. Bởi vì trong cô còn một con người khác. Và cô biết đấy mới thật là cô. Bướng bỉnh và ngang ngạnh. Cô không tuyệt vời như những gì người khác nghĩ về cô. Cô biết mình vô tâm và vụng về quá mức. Ấy thế mà không biết bao nhiêu người đau khổ vì cô.
Cuộc đời cô bước qua vài ba cuộc tình. Tất cả đều dang dở. Chưa một lần hạnh phúc được trọn vẹn trong cô. Bọn họ đến và rồi ngang qua đời cô chỉ như một giấc mơ. Cô mãi yêu họ cái tình yêu của ngày thứ nhất. Quá khứ đời họ cô không cần biết và cũng chẳng cần hay. Bọn họ thì khác. Bọn họ yêu cô cuồng điên những ngày đầu, thề sống thề chết bên cô. Thế nhưng, chỉ cần cô giả vờ sơ ý lỡ lời hay vô tình để quá khứ hiện diện, bọn họ đều như những con rùa rúc đầu, lẩn trốn và không dám đối diện với cô. Họ rúc vào cái vỏ bọc giả tạo, tìm mọi cách mọi lý do để có thể giã biệt cuộc đời cô. Và như thế họ đi. Họ đi cùng những lời nói dối trắng trợn nhất. Họ đổ tội cho cô, người họ từng bảo là yêu thương nhất. Cô lại giả vờ lần nữa, cô giả vờ níu kéo và đau buồn, nhưng không một ai thấy cô đau mà quay lại, họ ra đi và mãi mãi không về. Cô biết và cô hiểu. Họ chẳng bao giờ đủ để yêu cô.
Cô buông tay. Cô đi tìm mảnh ghép thật sự dành cho mình. Cô đi tìm một người đủ để yêu cô, đủ để cùng cô chấp nhận mọi cay đắng và trái ngang. Cô cứ đi, đi mãi. Rồi đến một ngày cô thật sự mỏi mệt. Cô không bước đi nữa. Cô dừng lại. Cô chỉ muốn một chuyến đi về cõi vĩnh hằng. Cô mở máy và send đi những dòng yêu thương cuối. Cô dặn dò mọi người ngày tiễn đưa cô. Cô muốn chuyến xe tiễn đưa cô có hàng ngàn con hạc giấy, có những cánh hoa mỏng manh cứ thế bay cùng cô. Cô đi về phía biển. Biển dịu êm sẽ ôm cô vào lòng. Và khi ấy cô sẽ là bụi cát, cô bay đi trong gió cùng mây, cô hòa vào sóng nước mặn mòi, cô cùng hàng thùy dương tấu lên khúc nhạc muôn đời.
Ở nơi ấy, cô thấy những cánh hồng trắng bay trong gió cùng cô và trăm ngàn cát bụi thân cô đang được hạc kia đưa về nơi xa khuất. Ở đâu đấy cô thấy những giọt nước mắt. Mọi người khóc cho cô dòng lệ cuối cùng. Gió khẽ thổi mái tóc cô bay. Cái hơi lạnh đầu thu khẽ chạm cô lần cuối. Mưa lất phất gột rửa cho cô.
Biển đã có ngày lặng sóng. Rồi cô sẽ có ngày bình yên. Dừng lại đi cô, sao cô không dừng? Ai đấy níu tay cô đi. Cô đã sống cuộc đời cô cho bao người khác. Cô đã nắm tay, cứu lấy bao cuộc đời. Bao nhiêu người tựa vào cô mà sống. Sao giờ đây cô cần, không ai đến bên cô?
Cô vẫn bước đi về phía biển. Biển ôm cô khi bàn chân cô khẽ chạm bờ cát. Biển vuốt ve cô khi bàn tay cô chạm vào mặt nước. Biển hôn lấy cô khi làn môi cô khẽ tan vào nước. Cô mỉm cười nhẹ nhõm. Những phút giây cuối cùng của cuộc đời cô chẳng hồng nhan mà lại bạc mệnh, cô khẽ hát khúc hát ru mình.
Có cái gì đấy len vào trái tim thắt lòng cô nghẹn lại. Có tiếng bàn chân xô ngang từng con sóng chạy về phía cô bước đi. Có tiếng yêu thương khẽ gọi cô trong gió. Đột nhiên đôi cánh cô trĩu nặng! Cớ sao cô không bay?! Cớ sao tiếng gọi cô trong gió ngày một rõ?! Cớ sao bàn tay cô ấm lại?! Ai đấy đang nắm chặt tay cô! Ai đấy đang cố gắng kéo cô lại! Ai đấy đang ôm cô vào lòng! Ai đấy đang tranh giành với biển con người cô! Ai đấy không muốn cô tan vào hư không.
Không! Cô không biết bàn tay này! Cô không hay giọng nói này! Cô không quen khuôn mặt này! Buông cô ra! Thả cô ra! Cho cô về với biển! Sao cứ ghì chặt lấy cô?! Cô vùng vẫy! Cô gào thét! Cô bàng hoàng! Biển cuồng điên! Biển động! Mây đen ngùn ngụt! Mưa ầm trời! Gió cuồng thổi! Con người xa lạ kia vẫn cố gắng chống chọi với biển để giữ lấy cô.
Và rồi biển đã thua, cô đã thua, anh thắng. Anh đã mang cô về, mãi mãi cho anh
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em không muốn một ngày ôm người khác Em không muốn một ngày người em hôn là 1 người khác. Người em ôm và chăm sóc là 1 người khác. Em đã tin và yêu anh rất nhiều. Anh có biết không từ khi quen anh em đã thay đổi rất nhiều. Thay đổi từ cách nghĩ đến vẻ bề ngoài nữa. Anh yêu em, dành hết tình cảm cho em,...