Mình ơi, cho em chút dịu dàng!
Em ở trong bếp, nghe tiếng anh đùa vui với hai con. Người đàn ông cộc cằn và lạnh lùng bấy lâu em quen chịu đựng dường như thay bằng một ông bố chịu chơi, chịu chiều và chịu cực!
ảnh minh họa
Hai đứa nhóc sung sướng reo hò, bày đủ trò chúng có thể nghĩ ra, nào là cưỡi ngựa, đá banh, xếp hình… Rộn ràng, ồn ã. Em hình dung căn phòng khách giờ đang bừa bộn như một “bãi rác”, chữ mà anh thường dung. Nhưng, anh chẳng hề khó chịu hay cáu bẳn. Anh cũng đang góp phần “xả rác” cùng hai đứa con nghịch ngợm.
Em dừng tay nấu nướng, lắng nghe. Tiếng anh nhỏ nhẹ chỉ con cái này, cái khác. Thật không thể hình dung ra đó là người chồng chưa từng nói với vợ được câu dịu ngọt, dù chỉ để lấy long. Anh yêu con biết bao nhiêu. Hai đứa trẻ thật may mắn có người cha như vậy. Trong thâm tâm, em cũng biết anh vân yêu thương vợ. Nhưng tại sao, với con anh có thể thể hiện sự âu yếm dịu dàng, mà với vợ, anh lại tiết kiệm đến hà tiện những lời nói, cử chỉ ngọt ngào?
Mới quen nhau, em đã biết anh là người khô khan ít nói. Không như những cậu bạn khác hay “ba hoa chích chòe” ra vẻ, anh chỉ âm thầm quan tâm, chăm sóc em. Chính sự chân tình, mộc mạc đó đã khiến em cảm động. Em nghĩ đơn giản, chỉ cần anh thật long, là đủ.
Em đâu ngờ, lúc còn là người yêu đã vậy, cưới nhau rồi, anh xem như đã “hoàn thành nhiệm vụ”. Không hoa, không quà đã đành, đến những chia sẻ tâm sự anh cũng ngày càng thưa thớt. Em cô đơn bên cạnh người đàn ông đang là chồng mình. Làm sao để anh hiểu, một người chồng tốt, chăm chỉ làm ăn thôi cũng chưa đủ, vì không chỉ em mà bất cứ người vợ nào cũng luôn khao khát một chút quan tâm, một chút dịu dàng từ chồng mình.
Video đang HOT
Ra đường, người ta sẵn sang ga-lăng xách hộ em cái giỏ nặng, mỉm cười nhường chỗ trên xe buýt. Thậm chí, nghe một người xa lạ nói năng nhỏ nhẹ với mình thôi, cũng đủ làm em chạnh long. Hàng ngày, anh chỉ trao đổi với em vài câu cần thiết vơi âm điêu nhát gừng; chưa bao giờ khen chê khi em mặc cái áo mới, càng không hề tỏ ý muốn em phải thế này hay thế khác. Em sao cũng được! Điều gì không vừa ý anh chỉ cau mày. Đã có lúc em ước gì anh chê em thành lời, chắc còn dễ chịu hơn. Vợ chồng gần gũi nhau trong im lặng nặng nề, riết rồi em cũng không còn thói quen muốn thố lộ cùng anh điều gì nữa.
Hay em đã đòi hỏi quá nhiều? Anh vẫn là người chồng tốt, là người cha rất thương con. Phải có chồng say xỉn, vũ phu, bay bướm mới biết khổ là gì ư? Vậy thì một người vợ tủi thân, thui thủi ra vào, không thể mở lời với chồng, thèm một cử chỉ âu yếm, một lời dịu dàng, một câu an ủi lúc đau, lúc buồn, có phải là người vợ đang hạnh phúc trọn vẹn? Giữa chúng mình ngày càng như có một bức tường ngăn cách, em có cảm giác anh như đang sống trong vỏ ốc của mình. Anh không có biểu hiện phụ rẫy vợ con nhưng sao em cứ thấy buồn buồn. Có lúc em còn nghĩ, giá như vợ chồng mình thi thoảng cãi cọ nhau, chắc cuôc sông gia đinh se co”không khi” hơn!
Phụ nữ yêu bằng tai, nhưng em đã chọn anh, người không biết nói những lời hoa mỹ. Dù vậy, em vẫn ước anh có thể thay đổi, dù chỉ một chút thôi, chứ không phải như thế này. Vì anh lạnh nhạt, hay vô tâm? Hay vì anh nghĩ, đã là vợ anh rồi thì cần gì phải săn đón, nhẹ nhàng? Anh có thể cộc cằn hoặc quát vợ bất cứ khi nào anh muốn. Mà em đâu phải làm gì cũng hư sai? Cuộc sống mỏi mệt, bận rộn làm người ta không còn muốn trao đổi với nhau nữa sao anh? Em không nghĩ vậy. Biết đâu, chính nhờ có sự động viên, chia sẻ của vợ, của chồng, mà những nặng nhọc sẽ giảm đi rất nhiều, mới có động lực để mà phấn đấu?
Những khi em bệnh, anh vẫn nấu cháo, gọt cam rồi… để đấy, chẳng hỏi han hay dỗ dành gì cả. Em đòi hỏi quá ư? Chính em cũng không trả lời được. Nằm lặng lẽ trên giường, em tủi thân, chỉ muốn khóc, thấy thuốc đắng hơn, chẳng còn muốn ăn uống gì. Chẳng lẽ, lại so bì, sao chồng người ta thương vợ đến thế? Anh vẫn thương vợ con đấy thôi, nhưng cách thể hiện sao mà…
Cho em một chút dịu dàng có khó lắm không anh?
Theo PNO
Bi kịch của sự phản bội chồng
Anh ta còn ngang nhiên dẫn bồ về nhà, ngủ trên chiếc giường của tôi, thậm chí còn bắt tôi phải nhìn cảnh họ ân ái để trả thù tôi.
Tôi đang sống trong những ngày vô cùng cực khổ do người chồng hành hạ. Tôi cảm thấy mình tuyệt vọng mà không có cách nào thoát ra khỏi. Nếu rời bỏ anh ta, tôi sẽ trắng tay hơn nữa tất cả những gì mà tôi phải trải qua ngày hôm nay là do sai lầm của tôi.
Tôi đã đọc một số tâm sự... và giá nếu thời gian có quay trở lại thì tôi sẽ không bao giờ phạm sai lầm như họ, tôi sẽ khuyên họ đừng bao giờ vì tài giỏi mà khinh chồng đần. Tôi cũng mắc phải cái sai lầm mà rất nhiều người đàn bà thành đạt đã từng phạm phải. Cậy mình có chút nhan sắc, lại đi làm nhiều tiền nên sau khi cưới, tôi luôn lớn giọng với chồng. Tôi khinh chồng mình làm ra ít tiền, không có tiếng nói trong gia đình. Sự coi thường chồng của tôi càng lúc càng lên đến đỉnh điểm khi tôi ngoại tình với sếp của mình vì khâm phục anh ta... và vì chán chồng đần.
Chồng tôi thấy sự kênh kiệu và phách lối của tôi nhưng vẫn im lặng, chấp nhận tất cả. Thời điểm đó tôi thấy chồng mình quá nhu nhược. Tôi cứ tin rằng anh ta không dám rời tôi lấy nửa bước nên mặc sức chồng ở bên, tôi vẫn ngoại tình. Tôi vắng nhà triền miên, thậm chí có khi còn đi du lịch với người tình cả tuần mà không hề bị chồng tra hỏi. Tôi đắc thắng tin rằng, mình là người đàn bà tài giỏi khi có thể vừa có chồng, vừa có nhân tình bên cạnh.
Tôi đâu có ngờ chồng tôi cố gắng nhẫn nhục là chờ cơ hội vạch mặt tôi. Anh ta thuê người theo dõi tôi, chụp ảnh tất cả những lần tôi và người tình đi chơi, vụng trộm với nhau. Tất cả những điều đó anh ta giữ làm bằng chứng để tôi không thể chối cãi, để tôi phải xấu hổ với mọi người.
Khi có được bằng chứng, chồng tôi gửi đến nhà bố mẹ đẻ của tôi loạt ảnh và băng ghi hình cảnh giường chiếu của tôi với người tình. Bố mẹ tôi cay đắng vô cùng, cầu xin anh ta đừng làm lớn mọi chuyện và bỏ qua cho tôi. Tôi chửi bới anh ta không xấu hổ hay sao mà chìa cảnh vợ mình cắm sừng ra cho người khác biết thì anh ta lớn giọng bảo: "Người đáng xấu hổ phải là cô".
Đâu có ngờ chồng tôi cố gắng nhẫn nhục là chờ cơ hội vạch mặt tôi (Ảnh minh họa)
Vậy là cuối cùng, tôi nhận được sự ơn huệ tha thứ của anh ta sau khi bố mẹ tôi phải xuống nước năn nỉ, mong giữ cho tôi một mái ấm. Lúc đó tôi cũng đã nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng chồng tôi nói nếu tôi làm thế thì anh ta còn gửi cả đống "tư liệu" đó tới chỗ làm của tôi, tất cả những người bạn bè, họ hàng của tôi biết chuyện để tôi không còn ngẩng mặt lên nhìn ai được nữa. Cực chẳng đã, tôi phải làm theo lời anh ta, chấp nhận quay về sống bên chồng.
Vài tháng sau đó thì tôi mang bầu và sinh đôi. Ngôi nhà và tất cả tài sản, anh ta nằng nặc bắt tôi phải sang tên cho anh ta nếu không, anh ta lại mang "cái thứ bẩn thỉu" của tôi ra để đe dọa.
Tôi thấy mình đã sai khi khinh chồng, khi phản bội chồng, hơn nữa anh ta đã tha thứ cho tôi nên tôi cũng chấp thuận việc sang tên tài sản cho chồng. Lúc đó, trong đầu tôi cũng chỉ nghĩ rằng, anh ta làm thế vì muốn giữ chân tôi, chứ anh ta là người đần cũng không tính toán được nhiều. Nhưng tôi đã sai lầm... vì quả đúng là "đàn ông nông nổi giếng khơi/Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu".
Kể từ khi sang tên tài sản cho chồng, anh ta coi tôi như người hầu hạ trong nhà. Tôi đi làm tối ngày nhưng về đến nhà anh ta không đỡ đần việc gì mà còn phách lối với tôi. Thậm chí anh ta còn ngang nhiên đi ngoại tình. Tôi không dám hé răng nửa lời vì tôi cũng đã từng có thời như thế, làm sao tôi có đủ tư cách để trách mắng anh ta? Giờ tôi sống vì hai con chứ không phải vì mình. Nhưng giờ đây, tôi có muốn yên lặng cũng không thể được với anh ta nữa...
Đêm nào bên vợ, anh ta cũng hành hạ tôi, cũng tra tấn tôi bởi "chuyện ấy". Hai vợ chồng vừa gần gũi, anh ta vừa chửi bới, đánh đập tôi cho hả cơn giận vì sai lầm mà tôi đã gây ra. Không chịu nổi, tôi nói rằng: "Nếu anh không thể tha thứ cho tôi thì cứ ly hôn và giải thoát cho tôi, chứ xin đừng đối xử với tôi như vậy" nhưng anh ta không chịu.
Anh ta nói sẽ làm cho tôi hiểu thế nào là nỗi đau của kẻ bị cắm sừng. Nhiều hôm, anh ta còn ngang nhiên dẫn bồ về nhà, ngủ trên chiếc giường của vợ chồng tôi, thậm chí còn bắt tôi phải chứng kiến cảnh họ ân ái để trả thù tôi.
Tôi muốn thoát ra khỏi cái nơi địa ngục ấy nhưng vì thương con, tôi không làm được. Tôi cũng sợ anh ta tung ra những gì mà anh ta đã thu thập được trong thời gian tôi ngoại tình... Nếu anh ta làm vậy, tôi không biết liệu mình có sống nổi hay không?
Giờ tôi phải làm sao để chống lại được với sự tra tấn tinh thần của chồng?
Theo VNE
Sững sờ khi chồng có 3 con riêng Tôi đã thực sự sốc khi biết chồng mình có tới 3 đứa con riêng với 3 người phụ nữ. Tôi và anh đã cưới nhau được 9 năm nay và có hai bé gái. Anh hơn tôi 20 tuổi, đã có một đứa con riêng anh chính thức nhận nuôi và hai đứa con riêng của hai người phụ nữ anh từng...