Mình nhìn thấy cậu và mình đã bỏ chạy
Mình đã từng nghĩ đến muôn vàn tình huống nếu một ngày nào đó gặp lại cậu thì mình sẽ thế nào, sẽ cười hay sẽ khóc. Chỉ là mình không ngờ, ngày chúng ta thật sự gặp lại, mình đã bỏ chạy.
Chúng mình đã chia tay mấy năm rồi, 5 hay 6 năm nhỉ, mình không nhớ nữa. Mình không giỏi nhớ ngày tháng và ước lượng được thời gian, cậu còn nhớ điều này không? Nhưng mình nhớ rất giỏi sinh nhật cậu mà không cần thứ gì nhắc nhở, không sổ tay không giấy nhớ, điều này chắc cậu không biết đâu. Thời gian không dài, nhưng cũng chẳng ngắn, chúng chạy từ đầu đến cuối một quãng dài, và ở giữa chúng chúng ta chưa từng gặp lại dù chỉ một lần. Thành phố này rộng lớn thật, tạm biệt có một lần mà người như biến mất giữa biển mênh mông.
Thật sự có một vài ngày mình ngồi đâu đó trong thành phố, nhìn buổi chiều buông xuống những con đường kẹt xe, và cố hình dung lại gương mặt cậu. Khi không có bất cứ gì để nhớ ngoài kí ức, mình khó mà vẽ ra cậu một cách rõ ràng từng nét. Chỉ nhớ cậu có nụ cười hay ngại ngùng. Chỉ nhớ cậu rất cao. Chỉ nhớ bàn tay cậu rất to. Mình lại nghĩ nếu có một ngày chúng mình gặp lại nhau, liệu mình có nhận ra cậu không? Lúc đấy chắc cậu vẫn cao, nhưng sẽ gầy hơn, hay mập hơn? Lúc đấy chúng mình đã bao nhiêu tuổi? Có khi nào là mấy chục năm sau? Lúc đấy bao nhiêu nếp nhăn sẽ xuất hiện trên gương mặt bọn mình? Lúc đấy liệu có nhận ra nhau được không?
Chẳng cần đợi thêm mấy chục năm. Một ngày tháng 9, trời trong mùa Thu, mình gặp lại cậu một cách ngỡ ngàng. Mình đứng xem sách, mình quay ngang đầu, và thấy cậu đứng cạnh cũng đang xem sách. Cậu chỉ cách mình có một sải tay, chỉ cần vươn ra là chạm được. Cậu nhìn thẳng vào kệ sách nên mình chỉ nhìn thấy nửa nghiêng gương mặt cậu. Chỉ nửa gương mặt, chỉ một tích tắc, mình nhận ra đó là cậu. Và mình bỏ chạy.
Im lặng và nhẹ nhàng như một con mèo, mình lập tức quay đầu sang hướng khác và lùi bước chân rời khỏi nơi đó càng nhanh càng tốt. Ra khỏi nơi đó rồi mình thấy chính mình cắm đầu chạy về một hướng khác, để phòng cậu bước ra khỏi đó và vẫn thấy mình. Không cười cũng không khóc, mình đã hốt hoảng và bỏ chạy trước khi bản thân kịp nhận ra mình đang làm gì.
Mình không muốn gặp lại cậu. Mình không muốn chúng ta sẽ đối diện nhau đầy ngại ngùng và rồi hỏi nhau những câu kiểu như “Cậu có khỏe không?”, “Dạo này thế nào?”… Như thế xa lạ lắm. Mà chúng ta đã từng gần biết bao. Tình huống ấy khiến mình thấy xót xa. Mình có lẽ không còn thích cậu nữa. Mình chắc chắn là không ghét cậu. Mình chỉ không muốn chúng ta gặp lại nhau.
Biển người mênh mông, chúng ta đã từng buông tay nhau ra, vậy xin hãy để chúng ta hóa thành muôn ngàn người lạ gặp trên đường. Nếu có một ngày gặp lại của chục năm sau nữa, biết đâu rồi sẽ khác một ngày tháng 9 này.
Theo hoahoctro.vn
Cô ấy là bầu trời của tôi
Tôi đã khóc. Tôi đã ôm thật chặt cô ấy. Tôi thậm chí đã hôn cô ấy và nói với cô ấy rằng "Anh yêu em".
Nhưng khi tôi làm tất cả những việc đó, khi tôi nghe được tình cảm cô ấy dành cho mình, cô ấy đã chìm sâu vào giấc ngủ gần nửa năm trời. Cô ấy vẫn ngủ, cho đến tận bây giờ... Mọi thứ đều vô nghĩa nếu như không có cô ấy. Mọi thứ đều vô nghĩa nếu cô ấy không tỉnh dậy. Mọi thứ đều vô nghĩa vì tôi đã hành động quá muộn màng...Nếu cô ấy không tỉnh dậy... nếu như thế, tôi sẽ tiếp tục thế nào đây? Vì, đối với tôi mà nói, cô ấy cũng giống như bầu trời...
Truyện ngắn: Cô ấy là bầu trời của tôi (Tiêu Dao)
Đối với tôi mà nói, cô gái ấy giống như bầu trời...
Một tiếng kéo rin rít. Rồi một hồi hụ dài. Và những âm thanh loảng xoảng, kèn kẹt nối nhau liên tiếp...
Nói thật, tôi chưa từng thích tàu hỏa. Tôi ghét sự già nua, cũ kĩ của nó. Tôi ghét những âm thanh chói tai xình xịch. Ghét cái cách những thanh ray tàu oằn mình kêu ken két dưới sự ma sát tóe lửa với bánh tàu. Ghét cả những tiếng còi kéo dài lúc vào ga.
Quẳng ba lô lên ghế, nhìn toa tàu trống thênh thang, tôi kéo cao cửa sổ hết cỡ để những cơn gió muộn lạnh cóng tràn vào lùa tung cả tóc.
Phải, tôi - một người rất ghét tàu hỏa - giờ đây, ngay đêm hai mươi chín tết, lại đang một mình đón chuyến tàu muộn ngược hướng đường về nhà, và sẽ có một hành trình xuyên đêm nay.
Bởi vì, chúng tôi đã có một giao ước với nhau.
Thẳm sâu trong kí ức của tôi luôn tồn tại hình ảnh một người con gái, với mái tóc dài ngang eo bay trong gió, với áo len mỏng màu trắng suôn dài, với đôi mắt nâu xa xăm, ngồi trên bờ lan can gỗ ngả màu thời gian, giữa những cơn gió mát rượi ngày cuối thu, tay giơ cao chiếc máy bay giấy.
Người con gái ấy, với tôi, là nắng, là gió, là sự tự do, là ước mơ, là tuổi trẻ, là cả một bầu trời vời vợi.
Người con gái đó thỉnh thoảng lại cứ xuất hiện trong những giấc mơ của tôi, bàn tay vươn cao cánh máy bay trắng muốt trên nền trời lộng gió, và quay lại, nói với tôi một điều gì đó, đôi mắt cong lên tinh nghịch, lấp loáng nét cười.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghe rõ câu nói đó!
Tiếng còi tàu kéo dài báo hiệu vào ga làm tôi giật mình tỉnh giấc. Gió vẫn ào ào lùa qua khung cửa sổ. Tôi đưa bàn tay phải vô thức nắm lấy năm đầu ngón tay trái đã lạnh cóng của mình.
Chợt có gì đó bứt phá khỏi đống hỗn mang mà tôi vẫn đang mắc kẹt trong đó, tràn về tâm trí: cánh máy bay giấy màu trắng chao nghiêng trên nền trời xám bạc lộng gió, người con gái quay về phía tôi, nụ cười còn vương những sợi tóc bị gió lùa tung. Phía xa xa, mặt dốc nghiêng nghiêng của con đồi phủ đầy cỏ xanh và những bông cỏ may tim tím...
Phải rồi, ngày xưa, nhà của chúng tôi ở trên triền đồi xanh mướt. Sáng sớm, mặt trời đỏ rực treo trên đầu ngọn cỏ xanh mơn mởn. Đồi lộng gió. Căn nhà gỗ lộng gió. Đồng cỏ may tím rực rỡ suốt cả mùa hạ, sang đến mùa thu. Trên lan can gỗ đầy gió nhìn ra khoảng trời cao vời vợi ánh lên màu tím huyền hoặc của cỏ may ấy, chúng tôi ngồi cạnh nhau, chờ những chiếc máy bay bé xíu chầm chậm lướt qua những cụm mây trắng xốp. Cô ấy từng bảo tôi: "Nếu cậu lẩm nhẩm một điều ước khi nhìn theo một chiếc máy bay đang lướt ngang bầu trời, điều ước của cậu sẽ trở thành sự thật"
Và cô ấy luôn lẩm nhẩm một điều gì đó, mỗi khi một bóng máy bay trắng lấp lóa nắng bay qua khung trời lộng gió phía trên con dốc. Năm đầu ngón tay mảnh dẻ vươn cao in trên nền trời. Chiếc máy bay chầm chậm lướt qua những kẽ tay trước khi khuất dạng. Tiếng thì thầm khe khẽ của cô ấy tan ra giữa tiếng ầm ì rền rền của động cơ máy bay vọng lại xa xăm phía trên cao thật cao - nơi bầu trời lồng lộng, nơi những cụm mây trắng bồng bềnh.
Cô gái ấy, là bạn thân nhất của tôi.
***
"Vé của em đâu?"
Trước con mắt mở to ngạc nhiên của chị soát vé, tôi chìa ra hai tấm với hai số ghế liền nhau. Những tôi chọn cách phớt lờ ánh nhìn khó hiểu và tò mò của chị ta bằng cách kéo headphone lên bịt kín tai và vờ như mình đang chăm chú nghe nhạc.
Bốn năm về trước, chúng tôi đã phải bỏ lỡ cuộc hành trình của mình ở ga này...
Bốn năm về trước, cô ấy rủ tôi trốn nhà. Phải, chính xác là trốn nhà! Bốn năm trước, cô ấy mười bảy, tôi mười bảy. Bốn năm trước, cả hai chúng tôi mới chỉ là hai đứa trẻ không hơn không kém, với một cuộc sống đơn giản quanh quẩn vùng triền đồi tim tím cỏ may...
Vậy mà đã bốn năm! Thời gian tuột nhanh qua kẽ tay như cánh máy bay bé xíu năm nào.
"Tại sao chúng ta lại phải trốn nhà?"
"Thì, bố mẹ chúng ta sẽ chẳng bao giờ đồng ý cho chúng mình đi thế này còn gì..."
"Đó là lý do đấy! Tại sao lại phải lén lút chỉ để đi làm cái trò này?"
"Thì bởi vì... Mà thôi, Thiên cũng chả hiểu nổi đâu..."
Tôi nhún vai, nhét headphone vào tai. Tiếng tàu hỏa xình xịch làm tôi phát ngấy. Gió thì thi nhau lùa qua những khe lưới mắt cáo chắn ngang cửa sổ khiến tóc của cô ấy cứ thỉnh thoảng lại chạm vào má tôi. Thoảng trong mùi sương đêm lành lạnh, tôi vẫn nhớ như in hương táo thơm ngòn ngọt và hương cỏ may ngai ngái, nồng nồng len lỏi trong từng sợi tóc mềm mại ấy.
Lúc cánh cửa sổ phòng tôi rung lên vì những tiếng gõ nhè nhẹ, tôi chẳng thể ngờ được đợi mình ngoài đó lại là cô ấy - balo trên vai, mũ áo hocdie trùm kín đầu - vừa giơ tay lên miệng ra hiệu hãy im lặng, vừa thì thầm bảo tôi:
"Cầm theo tiền, mặc ấm vào, và đi theo mình".
Cũng chả biết sao tôi lại hùa vào cái trò phiêu lưu bất chợt, khó hiểu của cô ấy. Có lẽ vì tôi có cảm giác nếu mặc kệ cô ấy một mình thì sẽ chẳng ai ngờ được cô ấy sẽ gây ra chuyện gì nữa!
Chúng tôi vừa kịp chuyến tàu muộn nhất. Cô ấy giữ im lặng suốt chuyến đi. Sự im lặng khó hiểu cùng với chuyến đi bí ẩn vừa kịp khiến tôi hoang mang thì cô ấy quay sang, giật nhẹ tay tôi:
"Lớn lên Thiên vẫn muốn làm phi công chứ?"
"Hả? Ừm... Có lẽ..."
"Vậy tớ yên tâm rồi..."
"Tại sao?"
"Vì khi ấy, tớ có thể ngồi trên đồi cỏ may, thì thầm lời nguyện ước với những chuyến bay của cậu. Tớ thực sự rất vui khi biết chính cậu sẽ là người chở tâm nguyện của tớ đến những đám mây và ánh nắng mặt trời trên cao."
Tôi rút tai nghe ra, nhìn cô ấy bằng ánh mắt lạ lùng:
"Cậu bị hâm à?"
Đêm hôm ấy, hai giờ sáng, chúng tôi bị dừng tàu lại đột ngột. Tiếng phát thanh viên dịu dàng thông báo do sự cố đường ray, chuyến tàu bị hoãn lại. Chúng tôi sẽ được sắp xếp tàu để quay về.
Cô ấy bước xuống khỏi toa, tiếng thở nhè nhẹ kìm dưới lồng ngực, hai tay giấu trong túi áo, mũ kéo xuống trùm kín mặt. Cô ấy ngồi hồi lâu trên đường ray, không nhìn tôi lấy một lần, hỏi khẽ:
"Mình đi bộ đến đó đi, được không?"
Tôi muốn giãy nảy lên. Toàn bộ chuyến đi tính đến thời điểm này hoàn toàn vô nghĩa, khó hiểu đến khó tin. Nhưng tôi chỉ kéo cao hơn cổ áo khoác, hỏi cô ấy bằng giọng nói mệt mỏi. Theo mỗi con chữ, hơi thở của tôi phả vào cơn gió những làn khói mỏng manh:
"Đó" là đâu?
"Khoảng... trời sáng, có lẽ chúng ta vẫn kịp đến. Ừ, có lẽ..."
"Cậu bình thường lại cho tớ nhờ đi, được không? Chuyện quái gì xảy ra tối nay thế?"
Cô ấy vẫn im lặng. Im lặng một cách bướng bỉnh. Im lặng hồi lâu. Cô ấy ngồi bệt trên những thanh ray lấm sương, hai tay ôm chặt lấy chân, gục mặt vào hai đầu gối. Im lặng kéo dài đến nỗi tôi run lên vì sợ mình đã nói gì quá đáng.
Thế rồi, bất thình lình, cô ấy ngẩng lên, đôi mắt trong veo nhìn tôi mà như không nhìn tôi, cười xòa:
"Có lẽ là số mệnh..."
Tôi đã như bị đông cứng lại trong giây phút ấy. Hai vành mắt cong cong như vầng trăng muộn. Nụ cười vừa thản nhiên, lại vừa thoảng chút nuối tiếc xa xăm. Hàng lông mi cong rợp ươn ướt. Chiếc mũ áo khoác bị tuột xuống, những lọn tóc mềm mại xõa tung trong gió, thoảng mùi hương táo đỏ và cỏ may... Đến tận bây giờ, thỉnh thoảng hình ảnh ấy lại trở về gặp tôi trong những cơn mê lưng chừng giữa đêm, khiến tôi bất thình lình bật dậy, nhận ra bàn tay mình đang giơ ra chơi vơi giữa không trung lạnh ngắt như đang đuổi bắt một ảo ảnh đẹp đến nao lòng, và rồi từng cơn khó thở quặn thắt làm ngực tôi đau nhói như muốn vỡ tung.
Tôi thừa nhận, tôi nhớ cô ấy. Nhớ đến phát điên!
Còi tàu lại kéo dài báo hiệu tàu đã vào ga. Tôi đang đi trong một chuyến đi mờ mịt. Tôi thậm chí còn chẳng biết mình phải đến đâu. Thế nhưng có gì đó sâu thẳm bên trong thôi thúc tôi nhất định phải làm.
"Cô ấy muốn vậy" - tôi tự nhủ khi kéo cao cổ áo khoác, dò dẫm trong màn đêm ướt sương, men theo những thanh ray tàu và lầm lũi đi về phía trước. Lại sự cố. Tôi đã nói là mình ghét tàu hỏa chưa nhỉ? Chúng đầy rẫy những sự cố! Tôi vừa lầm bầm vừa mường tượng lại nụ cười ánh lên sắc tím cỏ may của cô ấy trong buổi chiều lộng gió trên đồi của ngày xưa, vừa bỏ lại sau lưng đoàn tàu hùng vĩ đang nằm im lặng dưới làn sương nhàn nhạt. Những kỹ thuật viên đang lăng xăng tìm cách khắc phục sự cố trông hệt như những con kiến chăm chỉ. Nhưng tôi không thể đợi họ. Tôi cần phải đến nơi cô ấy muốn đến trước khi trời sáng, cho dù tôi vẫn chưa nghĩ ra đó là nơi nào.
Suốt chuyến tàu về, cô ấy lại im lặng. Tôi bỗng thấy hoang mang. Tôi có cái cảm giác kì lạ rằng cô ấy đang bồng bềnh trôi tuột khỏi tôi như những cụm mây xốp trắng trên trời cao, như chiếc máy bay ẩn hiện giữa những kẽ ngón tay trước khi khuất dạng... Bị sự bất an thôi thúc, tôi e dè vươn tay, nắm lấy năm ngón tay lạnh cóng của cô ấy đang giấu trong túi áo khoác, đưa cho ấy một cái nhìn dò hỏi. Cô ấy không trả lời, cũng không rút tay ra. Cô ấy chỉ đơn giản là để những ngón tay lạnh giá của mình nằm yên trong bàn tay tôi. Một lúc lâu sau, tôi cảm nhận được hương táo đỏ trộn lẫn hương cỏ may bao trùm quanh người mình, cảm nhận được những sợi tóc mềm mại, mát lạnh khẽ cọ vào má, vào cổ.
Cô ấy vừa gục vào vai tôi.
Cô ấy ngủ gật ư?
Không phải. Bởi vì tôi nghe thấy, lẫn trong gió rít ngoài cửa sổ, một tiếng "Cảm ơn" mỏng manh khẽ bật ra, rồi vỡ tan và cuốn theo gió ra ngoài dải đồng hoang sâu hun hút phía ngoài cửa sổ toa tàu. Tôi biết mình đã không nghe nhầm. Cô ấy vừa nói "cảm ơn" tôi.
Hứa với tớ, một ngày nào đó, chúng ta sẽ tiếp tục hành trình bị bỏ dở hôm nay, chỉ hai đứa mình thôi...
Tất nhiên rồi, nhưng trước đó, cậu cần về nhà và ngủ một giấc thật say.
"...Chúng ta sẽ phải tới đấy trước khi trời sáng, và cậu sẽ thấy điều kì diệu. Nhất định phải tới đó trước khi trời sáng..."
Ngay sáng hôm sau buổi chúng tôi trốn đi bất thành đó, cô ấy được gia đình làm thủ tục nhập viện. Tôi chợt hiểu tại sao đêm hôm trước cô ấy bỗng hành động kì lạ đến thế. Trong thời gian tôi đi học ở trường điểm ngoài tỉnh, để lại cô bạn thân thuở nhỏ một mình với đồi cỏ may tím, thì chứng ngủ sâu của cô ấy đã ngày càng khó kiểm soát hơn.
Bạn biết chứng bệnh Klein-Levin không nhỉ?
Tôi đã điên cuồng tìm hiểu về nó rất nhiều từ sau ngày cô ấy nhập viện. Một chứng bệnh rối loạn thần kinh hiếm với tỷ lệ mắc là 1/1 triệu người, khiến cho con người ta cứ đột nhiên rơi vào giấc ngủ sâu không cưỡng nổi hàng ngày, hàng tuần, thậm chí hàng tháng.
1/1 triệu người, vậy tại sao, lại là cô ấy?
Mỗi lần tôi đến bệnh viện thăm, thời gian cô ấy đang ngủ càng nhiều hơn. Rốt cuộc, vì quá nhiều thứ ập đến cùng một lúc: bệnh tình mỗi lúc một nặng của cô ấy, kì thi học sinh giỏi, kì thi đại học..., tôi đã quên khuấy mất việc phải hỏi cô ấy "nơi đó" là nơi nào. Và rốt cuộc, chúng tôi đã không kịp trốn đi thêm một lần nữa để thực hiện lời hứa ngày hôm đó.
Bởi vì, trước khi hai đứa kịp làm thế, cô ấy đã chìm vào một giấc ngủ sâu, rất sâu. Hệt như nàng công chúa ngủ trong rừng.
Tôi vẫn lầm lũi đi. Trời đang dần sáng lên. Ga cuối hiện ra khiến tôi hoang mang. Bây giờ, tôi sẽ phải đi đâu?
Cô ấy, rốt cuộc muốn đến nơi nào?
Tôi nhớ lúc hai ngón tay chúng tôi ngoặc vào nhau để ấn định lời giao ước trong đêm đó. Ngón tay cô ấy nhỏ nhắn, lạnh cóng khiến tay tôi tê tê.
Tôi nhớ khuôn mặt cô ấy xanh xao, yếu ớt, đôi mắt nhắm nghiền giữa chăn gối trắng toát của bệnh viện. Những chiếc ống, những sợi dây chằng chịt vây quanh cô ấy như chiếc mạng nhện tả tơi sau đêm bão, giúp cô ấy duy trì sự sống. Phải, cô ấy vẫn sống, chỉ có điều là cô ấy đang ngủ. Ngủ rất say. Ngủ mà chẳng biết bao giờ tỉnh lại.
Tôi không tin vào truyền thuyết công chúa sẽ thức dậy sau nụ hôn của hoàng tử. Hay có lẽ bởi vì tôi không phải là hoàng tử, nên nụ hôn tuyệt vọng tôi đặt lên môi cô ấy đêm hôm đó không thể đánh thức người con gái đang say ngủ trong vòng tay tôi? Cô ấy chỉ đang ngủ thôi, liệu cô ấy có cảm nhận được nụ hôn của tôi lúc đó, hơi ấm từ vòng tay tôi lúc đó, và câu nói "anh yêu em" của tôi lúc đó?
Tôi không biết.
Nhưng tôi muốn, muốn biết điều đó đến phát điên lên. Vậy mà cô ấy vẫn cứ bướng bỉnh nằm đó, yên bình ngủ. Cô ấy ngủ, say sưa đến thế, thanh thản đến thế, trong khi mỗi đêm, tôi giật mình thức giấc bởi nỗi lo cô ấy không bao giờ có thể tỉnh lại để trả lời tôi.
Tôi rốt cuộc chẳng trở thành phi công như cô ấy muốn năm nào. Thay vào đó, tôi sắp trở thành một kiểm toán viên. Tôi quên mất cách ước mơ, quên mất cách vươn bàn tay lên nền trời xanh nhạt để đuổi bắt hình bóng chiếc máy bay lấp lánh nắng bạc, quên cả cách thì thầm gửi điều ước của mình đến bầu trời... Giống như khi chìm vào giấc ngủ sâu đó, cô ấy đã đem theo cả bầu trời của tôi đi.
Tôi đến bệnh viện mỗi ngày chỉ để yên tâm nhìn khuôn ngực cô ấy vẫn khẽ phập phồng trong những nhịp thở yếu ớt, chỉ để lay gọi, nắm tay cầu xin cô ấy thức dậy trong nỗi tuyệt vọng đau đớn...
Vậy mà, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chẳng đoán ra, cô ấy đã muốn đến nơi nào!
Ngã ba hiện ra trước mặt khiến đôi chân rã rời của tôi như muốn khuỵu xuống mặt đường ẩm sương. Tôi muốn khóc, nhưng gió cứ lùa mi mắt khô không khốc. Đúng lúc tôi tưởng như mình đã tuyệt vọng, thì tấm bảng chỉ đường trước giờ vẫn im lìm đứng đó đập vào mắt tôi.
Trong phút chốc, tôi chợt hiểu ra đâu là đích đến của mình.
Tôi kéo cao cổ áo, quên cả đói, quên cả lạnh, quên cả mệt, quên cả cơn đau nơi gan bàn chân. Tôi bước như chạy về phía trước, mong mình sẽ tới nơi kịp trước khi mặt trời mọc. Tôi chạy đua với bình mình, chạy đua với mặt trời.
Tôi đến nơi vừa kịp lúc những tia nắng đầu tiên xuất hiện trên đường chân trời xám nhạt. Và cũng là lúc chuyến bay đầu tiên đang vào đường băng chuẩn bị cất cánh. Gió lùa thông thốc qua khoảng không gian rộng lớn. Tôi giơ bàn tay của mình ra. Năm ngón tay in lên bóng chiếc máy bay to lớn đậu phía xa xa một vệt đen mờ mờ.
Những tia nắng đỏ ánh lên lớp sơn bạc của chiếc máy bay khổng lồ rạng rỡ hơn bất kì một thứ hào quang nào mà tôi từng thấy. Tiếng ro ro của động cơ át cả tiếng gió ì ầm. Chiếc máy bay từ từ cất cánh. Cái bóng to lớn hùng vĩ của nó in lên vầng mặt trời đỏ rực đang nhô lên từ phía chân trời. Phía trên cao, những cụm mây trắng xốp bồng bềnh mời gọi...
Tôi đã thấy tất cả những điều ấy qua bốn kẽ ngón tay của mình. Tôi đã dõi theo chiếc máy bay khổng lồ từ khi bắt đầu cất cánh bay vào bình minh cho đến khi nó trở nên bé xíu, và biến mất giữa những cụm mây trắng. Trong lúc đó, tôi đã không ngừng lặp đi lặp lại: "Hãy cho cô ấy tỉnh lại. Hãy trả cô ấy lại cho tôi. Trả bầu trời của tôi lại cho tôi".
Gió vẫn rít bên tai tôi. Vệt khói trắng thẳng tắp chiếc máy bay để lại trên nền trời xanh ngọc đã biến mất như thể tan vào những cụm mây trắng. Tôi rút điện thoại bấm dãy số quen thuộc. Giọng nữ dịu dàng tan vào làn gió cô liêu ngày cuối năm:
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã không còn sử dụng, xin quý khách vui lòng kiểm tra lại và gọi lại sau...".
Nước mắt tôi theo đó chợt trào ra hai bên gò má, rát bỏng. Đã rất lâu rồi tôi mới khóc như vậy, khóc tấm tức như một đứa trẻ kinh hoàng nhận ra nó vừa để vuột mất thứ mà nó yêu thích nhất, khóc nức nở như một đứa trẻ phải đối mặt với nỗi sợ lớn nhất trong đời nó, khóc nghẹn ngào như một đứa trẻ bị bỏ rơi... Phải, đã rất lâu rồi, tôi mới khóc như thế, kể từ cái ngày tôi phát hiện ra trong điện thoại của cô ấy có một file ghi âm đề tên tôi.
"Thiên à, cậu có biết không, đối với tớ mà nói, cậu giống như bầu trời... Bầu trời cao lớn, rộng rãi, khoáng đạt, đẹp đẽ. Bầu trời mà tớ luôn khát khao tìm hiểu, luôn muốn vươn tới. Thiên à, tớ đã nhờ không biết bao nhiêu cái máy bay chuyển cảm xúc của tớ tới cậu, cậu đã bao giờ nhận được chưa vậy?
Thiên à, cậu biết không, tớ yêu cậu! Tớ yêu cậu nhiều lắm, nhiều đến nỗi tớ không thể nói hết trong một lần, nên phải chia nhỏ nó ra, nhờ rất, rất nhiều chiếc máy bay chở đến cho cậu đấy.
Tớ đã nói với cậu rồi mà nhỉ? Với tớ, cậu giống như bầu trời..."
Tôi đã khóc. Tôi đã ôm thật chặt cô ấy. Tôi thậm chí đã hôn cô ấy và nói với cô ấy rằng "Anh yêu em". Nhưng khi tôi làm tất cả những việc đó, khi tôi nghe được tình cảm cô ấy dành cho mình, cô ấy đã chìm sâu vào giấc ngủ gần nửa năm trời.
Cô ấy vẫn ngủ, cho đến tận bây giờ...
Mọi thứ đều vô nghĩa nếu như không có cô ấy. Mọi thứ đều vô nghĩa nếu cô ấy không tỉnh dậy. Mọi thứ đều vô nghĩa vì tôi đã hành động quá muộn màng...
Nếu cô ấy không tỉnh dậy... nếu như thế, tôi sẽ tiếp tục thế nào đây?
Vì, đối với tôi mà nói, cô ấy cũng giống như bầu trời...
Theo blogradio.vn
Nợ thanh xuân một lời xin lỗi Ai cũng biết thanh xuân ngắn lắm! Nhưng mấy ai thật sự thấy được điều đó trước khi nó trôi qua? Những người lỡ hẹn với thanh xuân với bất kì lí do nào cũng đều đáng thương. Vì chúng ta ai cũng chỉ sống có một lần, ai cũng chỉ có một tuổi thanh xuân. Tuổi thanh xuân bạn đã bỏ lỡ...