Mình nắm tay nhau được không?
Tôi không chắc còn mấy ai mong tìm lấy bàn tay đã cũ, đã quen, không còn mượt mà trẻ trung như những ngày son rỗi.
Đám cưới cháu gái, nhìn chú rể nắm tay cô dâu đi quanh sảnh chào khách, tự nhiên tôi giật mình: “Bao lâu rồi vợ chồng tôi không còn nắm tay nhau như thế?”.
Cái nắm tay hình như là sự đụng chạm đầu tiên, ngầm xác nhận một mối quan hệ trên tình bạn. Có thể là tình đầu, có thể là tình cuối, có thể tình phút chốc mà cũng có thể trở thành tình thiên thu. Nhân gian có bao nhiêu cuộc tình là có bấy nhiêu cái nắm tay. Những cái nắm tay của thời thanh xuân, với rất nhiều người, có lẽ hãy còn vẹn nguyên cảm giác, dù mối tình đó đã qua lâu lắm rồi và gương mặt cố nhân cũng đã nhạt nhòa trong ký ức.
Ảnh minh họa
Thi thoảng bắt gặp ai đó nắm tay nhau, lòng tôi bỗng dậy lên một niềm vui vu vơ. Những cái nắm tay của người ta yêu thương đôi khi ở lại trong ta còn sâu sắc hơn những cái ôm và những nụ hôn. Đôi khi chúng có giá hơn bao lời ngọt ngào hay những món quà tặng.
Video đang HOT
Tôi nhớ chuyện nhà mình. Mấy chị em nói mãi mẹ mới chịu để cháu ở nhà, đi du lịch cùng ba. Hơn 40 năm vợ chồng, chưa bao giờ ba mẹ có một chuyến đi thư giãn, nghỉ ngơi đúng nghĩa. Bầy con và cuộc sống mưu sinh cứ kéo ông bà đi, quên mất cả bản thân. Chuyến Đà Lạt này, chúng tôi mong ông bà được vui vẻ thật sự. Bất ngờ, mới đi buổi sáng, buổi tối ba tôi đã nhập viện ở Đà Lạt. Hành lang bệnh viện thênh thang, mẹ ngồi co ro, khuôn mặt bình thản đến ngỡ ngàng: “Ba mổ rồi. Mình chờ thôi con”
Suốt một tuần, không giây phút nào mẹ rời khỏi ba. Ba nằm giữa mớ dây nhợ lằng nhằng, lúc tỉnh lúc mê. Mẹ ngồi bên cạnh, nắm chặt bàn tay ba trong thinh lặng, kể cả những khi chập chờn ngủ. Tôi cứ nghĩ mãi, giữa cái thời gọi là hiện đại, yêu đương ồn ào này, liệu có bao nhiêu người thực sự biết yêu và thương người bên cạnh? Liệu có bao nhiêu người biết nhẹ nhàng nắm tay, níu giữ những chông chênh của người mình thương?
Ảnh minh họa
Thế giới hiện đại, vội vã chứa quá nhiều thứ khiến con người phải bận tâm nên có lẽ cũng không còn mấy người giữ được cảm xúc của những cái nắm tay, biết trân trọng cái nắm tay. Tôi không chắc còn mấy ai mong tìm lấy bàn tay đã cũ, đã quen, không còn mượt mà trẻ trung như những ngày son rỗi. Ừ thì, khi người ta trẻ trung đang yêu, mới cưới… đi đến đâu cũng tay trong tay thật đẹp, âu cũng là thường tình. Nhưng đẹp và đáng trân quý hơn là những cái nắm tay bền chặt, khi đã cùng nhau đi qua năm rộng tháng dài, qua những mùa giông bão.
Nhìn đôi tân lang và tân giai nhân nở nụ cười mãn nguyện, tôi khẽ khàng đưa tay lần tìm tay chồng, để được anh nắm tay, siết chặt.
Triệu Vẽ
Theo phunuonline.com.vn
Ly hôn 2 năm, vợ cũ muốn quay lại khiến tôi vui mừng khôn xiết nhưng khi biết lý do tôi chỉ muốn đuổi cô ấy đi ngay lập tức
Tôi không ngờ rằng tình huống lại xảy ra với chính mình, tôi vẫn tin rằng cô ấy vẫn còn yêu tôi và mong muốn bên tôi mãi mãi. Nhưng không ngờ mọi chuyện đã vượt quá tầm với.
Tôi và Tuyết quen nhau từ thời học đại học. Lúc đó, tôi chỉ là chàng trai nhút nhát và không dám tiếp cận với bất cứ cô gái nào. Các bạn trong lớp đều cười tôi khù khờ, cứ như vậy thì làm sao có được người yêu. Nhưng không ngờ sau khi gặp Tuyết tôi đã thật sự thay đổi. Ngay từ lần đầu tiên Tuyết bước vào lớp, tôi như bị trúng tiếng sét ái tình. Chẳng biết sức mạnh từ đâu đã giúp tôi lấy hết can đảm để theo đuổi cô ấy. Thời điểm đó tôi biết được Tuyết vừa chia tay bạn trai, cô ấy rất buồn. Mỗi ngày tôi luôn ở bên cạnh kể chuyện và chia sẻ mọi thứ nên tình cảm chúng tôi dần tốt đẹp hơn. Tôi thích Tuyết nhưng chưa bao giờ dám nghĩ rằng mình có thể trở thành bạn trai của cô ấy. Cho đến một ngày, Tuyết chủ động nói với tôi rằng: "Chúng ta hẹn hò nhé!", lúc này tôi cứ tưởng mình đang nghe nhầm, hóa ra chúng tôi đã có thể đến với nhau.
Khoảng thời gian bên nhau thời đại học là kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Mỗi ngày tôi và Tuyết đều đi dạo quanh trường và cùng nhau trải qua những ngày tháng tươi đẹp thời thanh xuân. Sau khi tốt nghiệp, tôi gom góp tiền dành dụm đi làm thêm thời sinh viên thuê một căn nhà để sống với Tuyết. Hai chúng tôi sống như những cặp vợ chồng son nhưng vì lúc đó cả hai vẫn chưa có gì trong tay nên chẳng dám nghĩ đến chuyện cưới sinh. Hai năm sau, với sự giúp đỡ của bố mẹ, cuối cùng chúng tôi đã kết hôn và có một căn nhà riêng.
Áp lực cuộc sống hằng ngày đè nặng lên vai của hai chúng tôi, ngoài các khoản tiền vay ngân hàng trả nợ căn nhà, chúng tôi còn phải cày lưng kiếm tiền xoay sở sinh hoạt hằng ngày. Lúc xưa cả hai bên nhau không lo lắng tiền đồ nên vui vẻ hạnh phúc, bây giờ đã trở thành một gia đình nên mọi thứ dường như thay đổi. Trong một lần gặp gỡ bạn bè cũ, Tuyết bận nên không tham dự. Tôi đi một mình để gặp mọi người, khi bước vào vô tình tôi nghe được vài tiếng xì xào: "Cuộc sống cái Tuyết vất vả nhỉ. Xinh đẹp như thế kia, biết bao nhiêu chàng trai giàu có theo đuổi nhưng lại đi chọn người đàn ông đến bây giờ vẫn cắm mặt cơm áo gạo tiền hằng ngày". Tôi nghe mà chạnh lòng, tuy nhiên cũng ráng cố gắng không để tâm.
Kể từ đó, tôi thấy Tuyết dần thay đổi. Cuối cùng cô ấy không chịu được cuộc sống tạm bợ này đã chủ động nói chia tay với tôi. Khi cô ấy yêu cầu ly hôn, tôi đã phản đối vì tôi không cảm thấy mình vô dụng. Tôi vẫn đang cố gắng từng ngày để cuộc sống tốt hơn, chúng tôi đã trải qua khoảng thời gian quý giá như thế nào kia mà? Nhưng cô ấy vẫn quyết định buông tay tôi. Sau khi ly hôn, tôi dồn hết tâm trí vào công việc, nghĩ đến việc kiếm tiền lo lắng cho bố mẹ.
Hai năm sau, mẹ tôi bị ốm nặng phải nhập viện. Sau khi trao đổi với bác sĩ tôi biết rằng bệnh phải cần một số tiền khá lớn, nhưng công việc của tôi vẫn chưa ổn định được. Cuối cùng, sau khi bàn bạc với gia đình, tôi đã vay được phân nửa số tiền ấy, còn lại cũng nhờ bạn bè giúp đỡ. Đến một hôm, tôi vô tình nhận được tin nhắn của Tuyết, cô ấy nói rằng sẽ giúp đỡ tôi để lo chi phí điều trị cho mẹ. Cô nói rằng, dù sao mẹ cũng từng là mẹ chồng nên cô nghĩ mình cũng cần có trách nhiệm. Tôi đã chủ động gọi điện thoại và liên lạc với Tuyết. Lúc đó, trong lòng tôi vẫn còn rất yêu cô ấy. Khi cả hai gặp mặt, Tuyết chủ động đến ôm tôi và nói rằng muốn tái hôn với tôi. Lúc ấy, trái tim của tôi từ băng giá như bị tan chảy lúc nào không biết.
Tôi và Tuyết quyết định quay trở về bên nhau. Mẹ tôi cũng đã hồi phục đáng kể, bà rất vui khi con dâu quay lại và tái hôn cùng tôi. Chúng tôi bên nhau được vài tháng, Tuyết bảo rằng cô ấy có thai. Ngay khi vừa nghe tin này, tôi mừng muốn khóc, tôi thầm nghĩ qua bao sóng gió cuối cùng chúng tôi đã quay về bên nhau và có một gia đình thật sự. Một hôm, Tuyết ra ngoài mua đồ nhưng cô ấy quên mang điện thoại. Tôi đang ngồi xem tivi thấy có tin nhắn được gửi đến liên tục. Với bản tính tò mò tôi đã vô tình phát hiện một bí mật động trời. Tôi đã đọc được dòng tin: "Tuyết ơi, anh rất buồn khi phải xa em. Mọi thứ đều là lỗi của anh nhưng bố mẹ anh không thể chấp nhận em. Anh cũng không còn cách nào. Nhưng sức khỏe anh không tốt, sẽ rất khó để có đứa con thứ 2. Anh hy vọng em có thể giữ lại đứa bé, đừng bỏ nó, nó là máu mủ của anh và em mà".
Đúng lúc Tuyết về và thấy tôi đã đọc được tin nhắn, cô ấy đứng chưng hửng mà không thể nói lời nào. Hóa ra, cô ấy quay về là có lý do, người đàn ông như tôi quá thất bại rồi, dù cô ấy có giải thích gì tôi cũng cảm thấy đau đớn. Trong phút nóng giận tôi đã đuổi Tuyết ra khỏi nhà. Mẹ tôi biết chuyện đã khuyên tôi nên bình tĩnh, mẹ biết tôi còn yêu Tuyết, với lại cuộc sống cô ấy đang rất khốn khó. Mọi người nói xem, tôi nên làm thế nào mới là tốt.
Theo afamily.vn
10 sự thật "phũ phàng" về người yêu cũ khiến chị em không thể không gật gù Người yêu cũ cũng là một loại "virus" đáng nể mà mỗi khi hội chị em mới chỉ nghe thấy hoặc "ngửi thấy" là trong lòng đã dâng trào những cảm xúc... khó tả thành lời. "Người yêu cũ" - chỉ 3 tiếng thôi là đủ để khiến chúng ta xốn xang, bối rối rồi. Nói về người yêu cũ, hẳn ai cũng...