Mình lấy nhau anh nhé!
Chúng mình nên lấy và chúng mình phải lấy nhau anh à. Đừng ngạc nhiên nhìn em như thế. Em đã 30 tuổ.i, đâu còn trẻ để nói ra những lời thiếu bồng bột như thế.
Anh cũng không còn trẻ để mơ mộng một tình yêu lãng mạn. Anh có công việc ổn định và em cũng thế. Chỉ có điều anh chẳng bao giờ biết lãng mạn tặng quà vào những dịp đặc biệt, chẳng biết quan tâm đúng mực.
Em và anh chẳng có thời gian để yêu nhau say đắm. Nhưng em cảm nhận được nếu không gặp anh em sẽ thấy rất nhớ, thấy thiếu vắng trong lòng. Và em nghĩ anh cũng như thế.
Cả anh và em đều có tình yêu đầu không trọn vẹn, nhưng ngọt ngào và ấm áp. Người đàn ông đó của em có đủ tất cả những yếu tố mà nhiều người con gái nhìn vào đều mong ước có. Em cũng không ngoại lệ. Em bị choáng ngợp bởi sự giỏi giang của anh ấy, bởi nụ cười tỏa nắng của anh ấy, bởi giọng nói trầm ấm của anh ấy và cả giọng hát như rót mật vào lòng người của anh ấy. Lúc đầu em nghĩ rằng đó là tình yêu của em dành cho anh ấy nhưng không phải. Đó chỉ là sự ngưỡng mộ, thần tượng anh ấy.
Em cũng biết sẽ có đôi lúc anh ngầm so sánh em với mối tình không trọn vẹn của anh. Anh sẽ nhớ những khoảnh khắc bên chị ấy nhưng em sẽ không để tâm đến đâu anh à. Anh không phải thần thánh, càng không phải gỗ đá mà có thể quên hết, quên sạch sẽ, quên trọn vẹn một người mà chắc chắn trong cuộc đời anh sẽ gặp lại chị ấy – người từng là một phần của cuộc đời anh.
Video đang HOT
Trong lúc em cầu hôn thì anh nên xuất hiện và đồng ý đi (Ảnh minh họa)
Vì em nghĩ em thích anh rất nhiều, nên thường để tâm đến những lời nói của anh. Và thỉnh thoảng em buồn với những lời nói đó. Nhưng em đã từng rất tin anh. Chắc chắn rằng em sẽ vẫn tin anh. Em chợt nhận ra rằng, em chẳng còn là thích anh nữa mà hóa ra là em đã yêu anh rồi, yêu nhiều hơn những gì em tưởng.
Không phải hay là mình lấy nhau đi nữa, mà là chúng mình lấy nhau đi. Chúng mình nên lấy và chúng mình phải lấy nhau anh à. Em cần một người để em yêu và yêu em, em cũng biết là sẽ rất là buồn khi thiếu anh ấy. Nhưng anh ấy chỉ là ảo tưởng của em về một tình yêu đẹp, còn anh là hiện thực của em. Em xin lỗi vì những tổn thương em đã gây ra cho trái tim anh do em từng thần tượng anh ấy nhiều như thế. Vì thế em sẽ xin lỗi anh bằng cả cuộc đời em, được không anh?
Em muốn làm vợ anh. Em đang cầu hôn anh đấy.
Trong lúc em cầu hôn thì anh nên xuất hiện và đồng ý đi. Em cũng hay đổi ý lắm đấy. Con gái vốn dĩ chảnh mà.
Theo 24h
Ám ảnh vì từng bị cha quấy rối
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi đến tuổ.i dậy thì. Tôi cảm nhận ba tôi bỗng nhiên thay đổi lạ kỳ. Tình thương ông dành cho tôi không còn là tình cha con nữa mà là một thứ tình cảm rất tội lỗi. Ông quấy rối mỗi khi tôi ngủ, những lúc mẹ vắng nhà. (Ngọc)
Tôi rất mong sau khi đọc những dòng dưới đây các bạn hãy cho tôi một lời khuyên.
Tôi được sinh ra rất bình thường. Ngày xưa, ba mẹ tôi yêu nhau nhưng bị ông bà ngoại cấm đoán, hai người cùng nhau vào vùng đất Cà Mau sinh sống. Hai năm sau tôi chào đời. Cuộc sống dần dần ổn định và tôi có thêm một đứa em trai. Khi tôi lên 9 tuổ.i, ngoại tôi cũng đã chấp nhận cháu, gia đình tôi chuyển về sống gần ngoại để thuận tiện cho việc học của chúng tôi. Chị em tôi rất được ba tôi cưng, ông chăm sóc mẹ rất tốt.
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi đến tuổ.i dậy thì. Tôi cảm nhận ba tôi bỗng nhiên thay đổi lạ kỳ. Tình thương ông dành cho tôi không còn là tình cha con nữa mà là một thứ tình cảm rất tội lỗi. Ông quấy rối mỗi khi tôi ngủ, những lúc mẹ vắng nhà. Khi đó tôi mới 13 tuổ.i, một cái tuổ.i còn ngây ngô lắm. Tôi cố chống đỡ đến va.n xi.n, nhưng ông ấy không bao giờ buông tha cho tôi. Tôi không dám nói với mẹ, tôi sợ mẹ sẽ không thể chịu đựng được sự thật này vì mẹ rất yêu ông ấy, cả em trai tôi cũng thế.
Khi hành động của ông ta bị tôi phản đối, ông ta bắt đầu la mắng tôi, quản thúc tôi, không cho tôi giao du với bạn bè trong lớp. Nhưng trước mặt mọi người ông ta tỏ ra là một người cha tốt. Tôi càng lo sợ thì sức học càng giảm và cuối cùng tôi chọn cách im lặng ra đi. Mẹ tôi đã khóc rất nhiều, bà không biết vì sao tôi lại như thế, nhưng tôi không thể nói sự thật với mẹ, bà sẽ chế.t mất. Tôi muốn em tôi phải được lớn lên bình thường trong gia đình có cha và mẹ. Lúc đó tôi vừa tròn 18 tuổ.i.
Tôi lên Sài Gòn làm phục vụ cho một quán ăn, sau đó là nhân viên bán hàng cho một công ty tư nhân. Sau 5 năm cuộc sống dần dần ổn định, nhưng tôi không quên được chuyện xưa. Tôi vẫn thỉnh thoảng về thăm mẹ và em, nhưng tôi không thể nào tha thứ cho con người đó.
Tôi cũng có người yêu, tôi yêu anh ấy. Khi xa anh tôi rất nhớ, nhưng chỉ cần anh ấy có một cử chỉ thân mật với tôi thì mọi chuyện cũ lại hiện ra trước mắt tôi. Tôi sợ và kinh tởm cái hành động đó. Tôi không biết có nên tiếp tục mối quan hệ này không. Thật sự tôi không biết làm gì để lòng mình thanh thản hơn.
Ngọc
Theo PNO
Thà rằng anh tàn nhẫn với em Nếu như anh đưa ra lý do vì không thích em thì điều đó còn dễ chấp nhận hơn việc anh đề nghị làm bạn sau tất cả những gì đã xảy ra. Em viết ra tâm sự của mình với hy vọng mong manh rằng anh có thể đọc được nó. Nhưng thật sự có những điều không thể không nói ra....