Mình là người đàn ông thoáng tính, nhiệt tình
Mình 37 tuổi, ly dị, hiện là bố đơn thân của một nhóc 9 tuổi, sinh sống và làm việc tại Hà Nội, là nhân viên văn phòng cho một công ty sản xuất ở trong nước.
Mình từng biết rất nhiều trang kết bạn, đã có làm quen, có nói chuyện, có gặp mặt, nhưng cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu, không được như mong muốn. Phải chăng là do “duyên số” như mọi người thường hay nói. Hôm nay, mình viết bài trên VnExpress này để hy vọng “chiếc cầu nối” này se duyên được thành đôi.
Có thể nói mình là người thoáng tính, nhiệt tình, không thường để tâm đến những việc nhỏ nhặt, nhưng khi đã làm gì đó thì mình sẽ làm đến cùng. Với những người bạn mới thì mình là người ít nói (đặc biệt là đối với người khác giới), còn với những người bạn thân thiết sẽ là vui vẻ, có sao nói vậy, thẳng tính. Sở thích của mình là nghe nhạc, xem phim Âu Mỹ, lang thang cà phê với bạn bè hoặc ăn uống. Mình cũng thích du lịch, trong nước thì do tính chất công việc nên đã đến được rất nhiều nơi, nhưng lại chưa bao giờ được đi nước ngoài. Về ngoại hình thì cao 1m65, thân hình mảnh khảnh, không được to cao cho lắm. Tuy nhiên bù lại mình có khuôn mặt trẻ, dễ nhìn, không đến mức để các bạn khác cảm thấy ghét khi nói chuyện đối diện.
Về hoàn cảnh gia đình của mình thì hơi phức tạp một chút: mẹ mất sớm khi mình học đại học, còn bố ở một mình, do làm ăn và tin tưởng vào người khác mà dính đến pháp luật. Chính vì hoàn cảnh đó nên con người mình tự lập từ rất sớm, biết nấu ăn, dọn dẹp, sửa chữa nhà cửa (mức chấp nhận được chứ không có gì cao siêu). Quan điểm sống của mình hoàn toàn độc lập, nếu không nói là khác biệt so với những người khác, đó là khi đã lập gia đình thì gia đình đó là của mình, phải chăm lo cho gia đình của mình trước, tốt đã rồi mới để tâm và chăm lo cho việc khác của thiên hạ. Tất nhiên là sẽ không đánh mất đi giá trị truyền thống là họ hàng, nội ngoại.
Cuộc hôn nhân trước đây của mình là do sự khác biệt quá nhiều về cách nhìn nhận vấn đề cũng như “cái tôi” quá lớn, không có sự chia sẻ. Dù sao thì cũng thành quá khứ, không nhìn nhận ai có lỗi hay không mà nên suy nghĩ theo hướng tích cực nhất. Mẫu người mình muốn tìm kiếm là người có công việc ổn định, biết cảm thông, chia sẻ.
Video đang HOT
Về hình thức thì ưa nhìn, không mập quá (vì mình nhỏ người). Người đó có thể nói nhiều chút cũng được, có khiếu hài hước để cùng nhau trêu đùa cho gia đình thêm vui. Nếu bạn nào cùng cảnh ngộ thì nếu đã có con thì chỉ một thôi nhé, vì mình muốn có thêm một em bé chung nữa để con riêng của chúng ta sẽ có thêm em, gắn bó tình cảm. Có một câu nói không biết mình đã đọc hay xem ở đâu đó là: “Người đến sau sẽ được yêu thương hơn, tình yêu đến sau sẽ là tình yêu đẹp nhất”. Hy vọng rằng mình có thể tìm được em để có thể xây dựng hạnh phúc.
Theo vnexpress.net
Thấy con gái bị đánh, bố vợ lao vào tát con rể rồi nói một câu khiến anh sợ 'xanh mắt'
Em với chồng cưới nhau là do mai mối. Học xong đi làm được 3 năm thấy con gái chưa có người yêu nên bố mẹ sốt ruột đánh tiếng nhờ người quen giới thiệu đám tốt cho con gái.
Vài tháng sau thì bác em dẫn chồng tới: "Cậu Chung đây là con nhà tử tế, có điều kiện. Bản thân lại hiền lành mà cũng gần với nhà mình. Tôi thấy 2 đứa nó đẹp đôi nhất rồi".
Được các bác, các chú ủng hộ, cộng với qua mấy lần tiếp xúc nói chuyện thấy Chung đúng là hiền lành, thật thà nên em cũng có cảm tình. Vậy là sau 6 tháng tìm hiểu tụi em quyết định làm đám cưới.
Ban đầu em nghĩ cuộc hôn nhân của mình xem như khá hoàn hảo. Tuy không quá nên thơ, lãng mạn nhưng hai bên đều có tình cảm. Nhất là được bố mẹ ra sức tán thành, nhà trai nhà gái gần nhau đi tầm 30 phút xe máy là tới nơi. Như vậy xem ra thuận buồm xuôi gió.
Vậy nhưng tới khi về làm dâu nhà anh rồi em mới ngộ ra, cuộc sống làm dâu nhà người của em không hề đơn giản như em tưởng tượng. Gia đình nhà chồng em đúng là có điều kiện, nhưng sống cay nghiệt thiếu tình người lắm. Về làm dâu, ngay hôm cưới mẹ chồng đã bảo em:
- Bố mẹ đứng ra lo đám cưới toàn là tiền đi vay mượn, thế nên vàng và tiền mừng 2 đứa phải đưa hết để mẹ đi trả nợ nhé.
Nghe bà nói em cũng ngỡ ngàng vì không nghĩ nhà chồng lại có thể sòng phẳng tới mức kinh người như thế. Nhưng sau em cũng vui vẻ làm theo, bởi nghĩ dâu mới về đã đôi co tiền nong với mẹ chồng thiên hạ lại cười cho.
Mẹ chồng đã chỉ biết đến tiền như thế, bản thân Chung còn khiến em thất vọng hơn ngàn lần. Ngày yêu, anh tỏ ra tâm lý, hiểu biết bao nhiêu thì lấy về lại gia trưởng, nghe lời mẹ bấy nhiêu. Dù có vợ nhưng tiền nong, kinh tế có bao nhiêu chồng đều nộp hết cho mẹ. Lương hàng tháng cũng thế, chẳng bao giờ em biết đến đồng nào của chồng.
Ức nhất là Chung lúc nào cũng coi em như ô sin của gia đình. Cưới gần 1 năm, hai bên nội ngoại cũng gần nhau, song hầu như anh chẳng cho em về thăm nhà ngoại. Anh bảo, lấy vợ là để lo việc nhà chứ không phải để cho tôi ăn tiêu rồi dư sức lo việc nhà đẻ. Tính ra từ ngày lấy chồng tới nay em về thăm bố mẹ được 3, 4 lần.
Thi thoảng bố mẹ em nhớ con thì gọi điện hoặc tự đi xe tới thăm con gái. Mà trước mặt họ, em cũng không dám nói sự thật về cuộc sống làm dâu của mình, vì sợ họ lo lắng, thất vọng.
Song đến hôm qua, trong lúc giặt đồ cho chồng, em quên không kiểm tra túi quần mới làm ướt mấy hóa đơn xuất nhập hàng của công ty. Lúc phát hiện ra thì giấy tờ đã nát mủn. Thấy thế lão lao vào tát em túi tụi: "Cô mù à? Bảo bao nhiêu lần rồi, giặt đồ phải kiểm tra chứ. Nay tôi phải đánh cho cô mở mắt ra mới được".
Mặc em khóc nóc van xin, hắn vẫn mắm răng mắm lợi đấm đá em. Vừa hay lúc ấy bố đẻ em sang chơi. Đứng ngoài ông chứng kiến tất cả. Xót con, ông chạy vào giật em về bên ông rồi đấm thẳng mặt hắn:
- Con gái tao đẻ ra không phải cho mày đánh. Con tao ở với mày mới là có mắt như mù đó.
Nói rồi ông nắm tay em dắt ra xe:
- Về nhà với bố mẹ đi con. Người ta không coi trọng thì ở làm gì.
Vậy là bố con em về thẳng, mặc cho chồng em khóc lóc đuổi theo xin lỗi nhưng bố em không cả thèm ngoái lại.
Theo M.C/Công lý & Xã hội
Mẹ chồng khó tính bỗng gọi điện nài nỉ mời ăn cơm tối, nàng dâu hoang mang cực độ Trước kia, mẹ chồng từng chửi bới tôi ngay trong bữa cơm khiến tôi uất trào nước mắt, vậy mà thời gian gần đây, bà nhiệt tình đến kỳ lạ. Ảnh minh họa. Chào chị Hướng Dương, Tôi và mẹ chồng không ưa gì nhau. Bởi vì tôi là con gái tỉnh lẻ, công việc bình thường, ngoại hình cũng chẳng phải quá...