Mình không cưới được không anh? (P.4)
Đây là vòng tay mà Hoài luôn khao khát nhưng chưa bao giờ Quang ôm trọn lấy cô như lúc này.
Nghĩ đoạn, Thảo ôm mặt khóc nức nở. Cô đang ghen sao? Cô có quyền gì mà ghen với quá khứ của người ta chứ? Cô đang hận sao? Vô lý, cô đâu đủ tư cách mà hận anh? Anh đang đùa bỡn với cô ư? Không, cô tin là không phải vậy, chỉ là anh chưa nói hết cho cô biết về anh, mà đúng, cô đã bao giờ hỏi về anh đâu mà anh nói.
Những hạt mưa xiên như càng làm tăng thêm nỗi lòng thê thảm trong cô. Bất ngờ dì cô gõ cửa:
Dậy chưa con?
Dạ, con dậy rồi dì ạ.
Vậy ra biển ngắm mưa với dì không?
Vâng ạ! – Thoáng ngạc nhiên, rồi Thảo mỉm cười – Ừ thì ngắm mưa trên biển nào.
Cô che ô để chân trần bước trên bãi cát hoang sơ. Biển Trà Cổ yên bình quá, nhất là ngày mưa như này lại càng yên bình hơn bao giờ hết. Những hạt mưa đan chéo, nhảy trên mặt nước thật vui mắt. Tâm hồn Thảo nhẹ bẫng, cô mỉm cười vì thấy mình quyết định đúng khi đến đây.
Đằng xa, có một người thanh niên khuôn mặt thanh tú, che ô đi phía ngược lại. Dì cô mặt tươi cười bắt chuyện:
- Cậu Hải lên hôm nào vậy? Sao không gọi trước để tôi chuẩn bị.
- Cháu chào cô, cháu vừa lên xong, thấy hai người ngắm mưa nên cũng nổi hứng đi dạo. Cô chuẩn bị phòng cho cháu nhé!
- Ừ, cháu ở đây với Thảo, cô về dặn lễ tân chuẩn bị phòng. – Nói đoạn dì cô tất tả đi về. Có lẽ là khách quen.- Thảo nghĩ vậy.
Đang nhìn theo bóng dì, Thảo quay ra gặp ánh mắt thèm muốn của người thanh niên tên Hải. Cô lấy làm khó chịu.
- Em mang máy ảnh ra chụp mưa hả? Chụp tặng anh mấy kiểu được không? – Hải lên tiếng phá tan sự im lặng.
- Vâng, nhưng để lúc khác ạ, em hơi mệt, em về trước đây!
Nói đoạn cô rảo bước đi nhanh về phía nhà nghỉ, vẫn cảm giác ánh mắt khao khát khiến cô khóc chịu đang dõi theo sau.
***
Cùng lúc ấy, Quang não nề tu từng chén rượu đầy. Hôm qua, anh vào phòng bệnh của Thảo nhưng không thấy cô đâu, anh điên cuồng đi tìm cô khắp nơi, điên cuồng nhắn tin, gọi điện mà không thấy hồi âm. Nỗi sợ hãi mơ hồ dội về, ký ức buốt lạnh kéo đến dìm anh xuống cùng cực của nỗi đau. Anh sợ rằng, nếu anh không tìm cô thì cô sẽ vĩnh viễn tuột mất khỏi tay anh như Huyền trước đây.
Hoài lại một lần nữa chứng kiến người mình yêu suy sụp. Ngày trước, khi Huyền mất, anh cũng từng suy sụp như thế, từng đắm chìm trong rượu và thuốc lá, từng đày ải bản thân một cách thậm tệ như vậy. Rồi mãi sau này, khi mà nỗi đau dần nguôi ngoai và nụ cười anh thật sự trở lại thì Thảo xuất hiện. Hoài đau khổ, lặng lẽ đi bên cạnh anh, nhìn anh ngày càng tiều tụy.
- Tại sao Thảo lại bỏ đi hả em? Tại anh không xứng hay sao?
Anh đau khổ rên rỉ, còn Hoài chỉ biết lau từng giọt nước mắt mặn chát. Rồi anh đứng lên đi về phía cửa.
- Anh đi đâu vậy?
- Anh đi tìm Thảo, chắc chắn cô ấy đang ở gần đây thôi.
Hoài đứng lên đuổi theo nhưng không kịp, người phục vụ giữ cô lại để thanh toán.
***
Biển Trà Cổ đêm mưa tĩnh mịch. Đây quả là nơi lý tưởng cho những ai muốn trốn chạy. Đang cuộn trong chăn ấm và xem một bộ phim lãng mạn bỗng ở ngoài có tiếng gõ cửa. Thảo chạy vội ra mở cửa, là Hải, một tay anh cầm chai bia, một tay bê đĩa mực nướng thơm phức.
Video đang HOT
- Có việc gì vậy ạ?
- Hôm nay sinh nhật anh, anh vào phòng em mời em chia vui được chứ?
Cô biết thừa, sinh nhật ư? Đó chỉ là cái cớ, cái cớ để Hải vào được phòng cô. Có lẽ hắn đang nhầm cô với gái bán hoa chăng?
Cô đứng gọn sang một bên cho hắn lách người vào. Vì từng trải qua sự đau khổ, với tâm lý chẳng còn gì để mất, giờ đây, với loại đàn ông này cô coi thường lắm. Hắn đứng dậy đóng cửa phòng, rồi quay vào nhìn cô thèm khát.
- Em có muốn vui vẻ không?
Mặt cô lạnh băng, nhìn hắn không chút biến sắc.
- Anh muốn gì?
Hắn lao vào cô quờ quạng và ôm hôn tới tấp, rồi nói trong tiếng thở hổn hển:
- Muốn em.
Cô cười chua chát, khiến hắn thoáng giật mình.
- Em bị HIV anh có còn muốn nữa không?
- Em đùa à? – Mặt hắn thoáng biến sắc, buông cô ra.
- Em không đùa, nếu anh không tin cứ thử, 6 tháng sau đi xét nghiệm nhé!
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn mai mỉa, hắn choàng đứng lên sợ hãi, bước vội ra khỏi cửa. Cô với theo: “Còn bia với mực này anh?”. Hắn thoáng dừng bước rồi đi thẳng. Cô đóng rầm cửa cười chua chát.
Có lẽ, ai cũng ghê tởm căn bệnh của cô nhưng tại sao Quang lại không sợ? Tại sao anh khiến cô yêu anh nhiều đến thế? Cô mở bia tu ừng ực… thứ nước đắng chát. Từng giọt nước mắt rơi tràn xuống má cô nóng hổi.
Cô nhớ Quang quay quắt, thật sự giờ này cô chỉ muốn chạy đến bên anh, chỉ muốn được anh ôm thật chặt, chỉ muốn tựa vào vai anh mà khóc!
***
Cùng lúc đó, Hoài hớt hải đến đón Quang. Anh say xỉn và nhân viên nhà hàng đã lấy điện thoại gọi cho cô. Hoài đến, nhìn thấy Quang nằm bệt trên bàn. Gọi một chiếc taxi, Hoài đưa anh vào nhà nghỉ gần đấy.
Hoài gắng sức để cởi được chiếc áo toàn mùi rượu trên người Quang, anh nửa mơ nửa tỉnh ôm chặt lấy cô. Cô không chống cự. Đây là vòng tay mà cô luôn khao khát nhưng chưa bao giờ ôm trọn lấy cô như lúc này. Anh ôm hôn tới tấp, cô cũng nồng nhiệt đáp lại, anh lần mò tìm kiếm cô…
Nhưng khi đang chuẩn bị cao trào thì anh lại gọi tên Thảo. Cô choàng dậy, đẩy anh nằm xuống bên cạnh, rồi nhanh chóng mặc lại đồ và bỏ chạy khỏi nhà nghỉ. Anh mơ hồ với theo, miệng vẫn không ngừng gọi tên Thảo.
Mưa đan xiên tê buốt. Hoài bước ra đường, khuôn mặt nhòe nhoẹt nước, cô không rõ đó là nước mắt hay nước mưa. Hoài đã thất bại, cô chỉ là kẻ thất bại.
Cô cứ nghĩ, chỉ cần Thảo biến mất, anh sẽ yêu cô, sẽ là của cô nhưng cô đã lầm, anh yêu Thảo là thật chứ không phải là tình cảm ngộ nhận. Cô đã thất bại, hoàn toàn thất bại, ngay cả trong cơn mê anh vẫn nhớ về Thảo, nhớ về cô gái mạnh mẽ ấy.
Mưa xiên lạnh buốt, lặng lẽ dáng một người con gái bước xiêu vẹo…
Sáng hôm sau, chuông điện thoại reo khiến Quang tỉnh giấc, anh ngạc nhiên khi thấy mình đang nằm ở một nơi xa lạ, đầu anh đau như búa bổ. Với điện thoại, là tin nhắn của Hoài: “Thảo đang ở Trà Cổ, địa chỉ…”, anh hét lên sung sướng, cười ra nước mắt, thầm cảm ơn Hoài đã giúp đỡ anh. Anh vội vàng gọi điện thoại cảm ơn Hoài và nhanh chóng lấy xe máy vội phóng đi, miệng anh mỉm cười thật tươi, dường như cơn đâu đầu đã tan biến hết…
(Còn nữa)
Theo Khampha
Mình không cưới được không anh? (P.3)
Cô ước thời gian trôi chậm lại để không phải đối diện với những cơn ác mộng dày xéo hàng đêm.
Bờ sông nhiều cỏ lau, gió thổi mát rượu và sóng nước mênh mang... Anh hét lên:
- Tuyệt không em?
- Sao anh biết em thích nơi này? Đây là nơi mỗi khi em căng thẳng em hay đến đây hét thật to để xả stress đấy.
- Lạ nhỉ, sao anh em mình cùng sở thích thế? Anh cũng hay đến đây mà chẳng gặp em!
Cô mỉm cười đáp:
- Vô duyên nên không gặp.
- Đâu, may bây giờ mới gặp, chứ trước gặp em, anh lại tưởng gặp cô gái điên thì sợ lắm! - Anh lè lưỡi, lắc đầu trêu cô.
- Vâng, em điên.
- Này, anh không bảo thế nhé, là em nhận đấy!
- Không thèm chơi với anh nữa!
- Ừ, không chơi với anh cũng được nhưng chụp anh kiểu ảnh đi người đẹp!
Cô ước thời gian trôi chậm, trôi chậm để cô đừng vội xa khoảnh khắc này... (Ảnh minh họa)
Anh ôm bó hoa thạch thảo trắng lên ngang ngực, bày trò đứng ưỡn ẹo như người mẫu nữ khiến Thảo bật cười. Lâu lắm rồi cô mới cười tươi đến vậy, nụ cười rạng rỡ khiến anh ngơ ngẩn. Nụ cười đó khiến anh nhớ tớ Huyền, người yêu cũ của anh cũng có nụ cười trong veo đến vậy. Thảo lúng túng quay đi.
Chụp ảnh mệt, Thảo ngồi thừ xuống bờ sông, ngắm con nước dập dìu. Anh ngồi cạnh, kéo đầu cô tựa lên vai mình. Cô khẽ chống cự, rồi cũng yên vị trên bờ vai vững chãi, cảm giác thoải mái vô cùng.
- Em đã từng nghĩ , em không bao giờ còn cười được nữa anh ạ!
- Ngốc à! Trời sinh ra anh để lấy lại nụ cười cho em mà!
- Eo ơi, anh tự tin quá nha bác sĩ!
- Sự thật là vậy mà!
Cô không đôi co nhiều, mỉm cười nhẹ nhàng rồi ngắm màu hoàng hôn đang phủ dần trên sông. Sự yên bình hiện lên trong bức tranh tĩnh mịch. Cô ước thời gian trôi chậm, trôi chậm để cô đừng vội xa khoảnh khắc này, để đêm đừng buông vội, để cô phải đối diện với chính mình, với những cơn ác mộng dày xéo hàng đêm.
Còn anh cứ ngồi lặng vậy, buông khẽ tiếng thở dài. Sự trầm lặng của anh khiến cô cảm thấy gờn gợn trong lòng.
Không biết từ bao giờ, anh và cô chat facebook với nhau hàng giờ không biết chán. Cô quên dần đi những giấc mơ khủng khiếp, còn với anh thì những ca trực đêm như ngắn lại. Bất ngờ, anh nhắn tin cho cô: &'&'Chiều mai ra chỗ vườn hoa, anh có chuyện muốn nói!". Cô lưỡng lự: &'&'Chuyện gì vậy anh?".
Quang gửi cho cô hình mặt cười ngộ nghĩnh:
- Em cứ ra rồi biết!
- Em không ra đâu.
- Kệ em, anh cứ đợi, em không ra anh sẽ khóc nhè.
Cô bật cười. Đúng là chỉ có anh mới đem lại nụ cười tưởng như không bao giờ có lại trên khuôn mặt cô.
Chiều hôm sau, đấu tranh mãi Thảo cũng đi ra vườn hoa. Cô nửa muốn đi, nửa không, nhưng sự tò mò đã chiến thắng, cô muốn thấy điều bất ngờ mà anh dành cho cô là gì. Quang đã ngồi đó từ bao giờ, bên cạnh là một cây đàn ghita đã nhẵn nốt tay. Anh mỉm cười chiến thắng.
- Anh biết thế nào em cũng tới mà!
- Anh biết?
- Ừ, anh biết!
Anh mỉm cười đồng tình, rồi kéo cô ngồi cạnh. Anh bắt đầu nhấc cây đàn lên, vừa hát vừa gảy đàn cho cô nghe, giọng ấm áp:
"Near, far, wherever you areI believe that the heart does go on. Once more you open the door. And you're here in my heart. And my heart will go on and on"
- Anh hát hay quá!
- Lâu lắm rồi, giờ anh mới gảy đàn và hát đấy! Anh chỉ hát cho người con gái anh yêu nghe thôi!
Thảo đỏ mặt, im lặng, trái tim cô loạn nhịp. Trong cô là nỗi đau giằng xé, cô muốn sống trong cảm giác này, cảm giác an toàn, ngọt ngào mà anh đem lại nhưng cô lại dày vò trong sự cản cấm của lý trí. Cô đâu còn xứng đáng với anh? Nghĩ đoạn cô bất giác thở dài. Anh nhìn cô âu yếm.
- Làm người yêu của anh, em nhé!
Cô đứng vụt dậy, anh buông đàn kéo tay cô, ôm ghì vào lòng.
- Anh yêu em là thật, làm người yêu của anh em nhé!
Cô đẩy anh ra, chạy vụt về phía phòng bệnh, anh đứng lại sững sờ.
Trên tầng 2, Hoài đã chứng kiến hết cảnh ấy, nước mắt cô rơi thật nhiều, trái tim cô đau nhói. Cô ôm ngực quỵ xuống. Cô luôn sợ một ngày nào đó, Quang sẽ yêu người con gái khác nhưng điều cô không ngờ nhất là anh lại yêu một người con gái mang trong mình căn bệnh thế kỉ. Cô đau khổ, thương cho bản thân mình và tự hỏi cô có gì không bằng cô gái kia? Có gì không bằng?
Kể từ khi Huyền qua đời, chưa bao giờ cô thấy anh đàn hát nữa. Anh từng là chàng trai nổi tiếng đàn giỏi, hát hay của trường. Nhưng anh chỉ hát cho một người nghe, người ấy là Huyền. Vậy mà, giờ anh lại hát cho người con gái kia nghe, một cô gái không còn trong trắng, một cô gái mang trong mình căn bệnh HIV?
Kể từ khi Huyền qua đời, chưa bao giờ cô thấy anh đàn hát nữa (Ảnh minh họa)
Không, chắc chắn tình cảm của Quang chỉ là ngộ nhận, chỉ là vì Quang vẫn yêu Huyền, vẫn nghĩ rằng Thảo đã giúp Huyền trả thù nên thầm biết ơn mà thành ra cảm mến, rồi một ngày nào đấy anh sẽ lại về bên cô, lại dựa vào vai cô mà khóc như đứa trẻ... Hoài miên man suy nghĩ trong nước mắt. Có lẽ chỉ cần Thảo biến mất... chỉ cần Thảo biến mất khỏi Quang thì anh sẽ lại về bên cô....
***
Trà Cổ ngày mưa phùn rả rích. Thảo quấn tròn trong chăn nhìn mưa xiên ngoài ô cửa. Vì trời lạnh nên cô cũng chưa muốn dậy, dì cô cũng không gọi, có lẽ dì biết cú sốc mà cô vừa phải trải qua.
Cô đã đến nhà người dì ở Trà Cổ sống. Nhà dì kinh doanh nhà nghỉ nên cô hiển nhiên được ở riêng một phòng bất kỳ cô thích.
Thảo cầm điện thoại lên, bật nguồn, hàng chục tiếng nhạc báo tin vang lên liên tiếp. Cô biết, tất cả những thông báo ấy đều chỉ từ một người, không ai khác, đó là Quang. Cô biết, cô yêu anh rồi, bởi giờ đây, cô cũng đang nhớ anh nhiều lắm.
Chuông điện thoại lại reo lên báo hiệu có cuộc gọi đến, là anh. Cô sững sờ. Có lẽ anh cầm điện thoại trên tay, chỉ chực có dấu hiệu liên lạc của cô là anh lập tức gọi, lập tức hỏi. Có lẽ anh đang nhớ cô nhiều lắm.
Nhưng giọng của Hoài vang lên trong đầu cô như thể ngàn biển lửa bỏng rát mà lại rất thật. Cô với tay tắt lịm nguồn điện thoại.
"Em xem kỹ video và những bức ảnh trong này, rồi tùy em quyết định. Anh Quang đã có vợ sắp cưới, một người con gái tài sắc vẹn toàn, họ đã ra bãi sậy ven sông chụp ảnh cưới... Rồi chính băng nhóm hại em đã hại cô ấy... Trong khoảng thời gian này, Quang đang có khóa tập huấn 3 tháng bên Nhật nên không về kịp, cô ấy đã tự tử vì quá mặc cảm. Quang luôn nghĩ rằng, nguyên nhân cái chết của cô ấy là do Quang. Giờ đây, chị nghĩ anh ấy đang ngộ nhận tình yêu dành cho cô ấy, với em!"
Nói đoạn, Hoài đưa cho cô một chiếc usb rồi rời khỏi phòng. Cô run rẩy cắm usb vào laptop, những hình ảnh vô cùng thân mật, hạnh phúc của hai người họ hiện ra. Cô gái ấy thật sự xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú và nụ cười thánh thiện. Cô gái ấy có đôi mắt trong veo, đẹp mê hồn. Họ chụp ảnh cưới ở nơi bờ sông hôm anh đưa cô tới chụp ảnh. Thì ra là vậy... thì ra là vậy nên anh mới biết nơi có cảnh đẹp như vậy giữa chốn thành đô chật chội này.
Theo Khampha
Mình không cưới được không anh? (P.2) Một người con gái mang trong mình căn bệnh thế kỷ thì làm sao xứng đáng với tình yêu của anh? Hoài thở dài, nhìn Quang đang đăm chiêu: - Anh muốn tổ chức sinh nhật cho Thảo thật sao? - Ừ, em giúp anh nhé! - Vâng! Nhưng anh đâu phải là người cô bé đợi? - Điều đó không quan trọng...