Mình không cưới được không anh? (P.2)
Một người con gái mang trong mình căn bệnh thế kỷ thì làm sao xứng đáng với tình yêu của anh?
Hoài thở dài, nhìn Quang đang đăm chiêu:
- Anh muốn tổ chức sinh nhật cho Thảo thật sao?
- Ừ, em giúp anh nhé!
- Vâng! Nhưng anh đâu phải là người cô bé đợi?
- Điều đó không quan trọng mà em!
Quang biết, Hoài không hề muốn anh tổ chức sinh nhật cho Thảo, cũng không muốn giúp anh nhưng vì tình nghĩa với Huyền mà cô luôn đối tốt với anh, luôn chiều theo ý anh.
Thảo giờ cũng đã mang trong mình căn bệnh thế kỷ, có yêu nhau thì họ cũng không thể đến với nhau (Ảnh minh họa)
Với lý do có chút chuyện buồn, Hoài đưa Thảo đi dạo một vòng quanh bệnh viện. Ngồi lại ở ghế đá trong vườn hoa, cô kể đủ thứ chuyện trên trời, dưới biển để kéo dài thời gian cho Quang chuẩn bị tiệc sinh nhật.
Hoài cũng không hiểu mình đang làm gì nữa, cô biết anh thật sự quan tâm đến Thảo nhưng có lẽ đây chỉ là sự quan tâm nhất thời. Vì dù sao chăng nữa, Thảo giờ cũng đã mang trong mình căn bệnh thế kỷ, có yêu nhau thì họ cũng không thể đến với nhau. Cô hy vọng, sau tất cả những chân thành cô dành cho Quang, anh sẽ rung động và dành tình yêu cho cô.
Về phòng bệnh, Thảo hết sức ngạc nhiên khi phòng bệnh được trang trí rất đẹp, tất cả bệnh nhân và vài y bác sĩ ca trực đã tụ tập đông đủ, chiếc bánh ga tô được thắp nến lung linh. Anh đón cô với nụ cười dịu dàng:
- Chúc mừng sinh nhật em!
Thảo cảm động đỡ lấy bó hoa thạch thảo trắng mỏng manh từ tay Quang, cô lắp bắp:
- Sao… sao anh biết em thích hoa thạch thảo trắng?
- Anh là bác sĩ mà! – Anh nháy mắt tinh nghịch.
Khuôn mặt Thảo bỗng nhiên nóng ran, trái tim cô loạn nhịp, chẳng lẽ cô đã có cảm tình với vị bác sĩ đẹp trai này? Không, cô không cho phép mình có ý nghĩ ấy, không được, không bao giờ được có ý nghĩ ấy…
- Em cảm ơn!
- Từ từ hãy cảm ơn, anh còn có món quà cho em!
Nói đoạn, anh đưa cho Thảo một hộp quà được gói rất đẹp. Mở hộp quà ra, cô hét lên sung sướng, ôm chầm lấy anh như quên mất bao ánh mắt xung quanh đang dõi theo. Một chiếc máy ảnh cô ao ước từ lâu. Thảo ngắm nghía một hồi, rồi đưa lại cho anh:
- Em không nhận đâu.
- Sao không nhận? – Quang ngạc nhiên.
- Vì nó mắc lắm!
Video đang HOT
- Hãy tiếp tục ước mơ của mình! Đâu phải mọi thứ đã kết thúc hả em? Hãy nhận đi em, coi như là sự động viên của anh dành cho em!
Bệnh nhân và các y bác sĩ xung quanh vun vào, Thảo e thẹn áp chiếc máy ảnh vào má nói nhỏ:
Cảm ơn anh… bác sĩ! – Cô cảm động quá, cô biết trái tim mình đang loạn nhịp hạnh phúc.
***
Một tuần trước.
- Anh thì hiểu gì chứ!
Nói đoạn, Thảo vụt đứng dậy rồi chạy nhanh về phía phòng bệnh. Anh nhoài người định chạy theo thì bất ngờ chuông điện thoại reo, anh vội nhìn, là số điện thoại lạ.
- Anh Quang ạ, em có việc muốn gặp anh, em hẹn anh ở quán cà phê ngoài cổng…
Là người yêu của Thảo, là thằng hèn, là kẻ đã chạy trốn khi biết cô bị một kẻ mang bệnh HIV cưỡn.g hiế.p.
- Cậu nói đi, cậu hẹn gặp tôi có việc gì?
- Em muốn hỏi thăm tình hình của Thảo.
- Sao cậu không vào tận nơi? Cô ấy nhớ cậu lắm đấy!
- Em… em không thể, em… em cũng nhớ cô ấy. Nhưng nhà em chỉ có duy nhất mình em… em không thể…
Một người con gái mang trong mình căn bệnh thế kỷ thì làm sao xứng đáng với tình yêu của anh?
Nói rồi cậu ta bật khóc nức nở. Quang nhìn cậu ta vô cảm, cậu ta nhút nhát, nhu nhược quá. Mà cũng đúng thôi, yêu rút cuộc cũng chỉ là để kiếm lấy một người vợ, người chồng ưng ý thôi mà. Nghĩ chua chát vậy, Quang lại quay sang nhìn cậu bé bên cạnh mà thấy thương hại.
- Giờ cậu muốn gì?
- Em muốn nhờ anh chăm sóc Thảo giúp em, em biết anh có tình cảm đặc biệt dành cho cô ấy.
Quang thoáng ngạc nhiên. Cậu ta nhu nhược thật, nhưng phải nói là khá thông minh và tinh tế. Quang không đáp, im lặng nghe tiếp câu chuyện của cậu.
- Em sẽ nói cho anh biết vài sở thích đặc biệt của Thảo. Cô ấy thích đọc sách, thích hoa thạch thảo trắng và giờ đang góp tiề.n để mua một chiếc máy ảnh…
Quang chăm chú lắng nghe, anh dần thay đổi cách nhìn về người yêu của Thảo. Hóa ra cậu này cũng tâm lý lắm, cũng biết lo lắng cho Thảo và cũng yêu cô ấy thật lòng. Nhưng cuộc đời mà, anh cũng không trách gì cậu ấy!
Quang nhìn lơ đãng, thoáng tưởng tượng… ừ thì nếu là anh, trong trường hợp này anh có dám bảo vệ tình yêu của mình đến cùng không? Anh không chắc nhưng anh sẽ không cho phép người con gái anh yêu bị tổn thương.
***
Kể từ hôm nhận được món quà sinh nhật, Thảo bắt đầu để ý đến anh bác sĩ nhiều hơn và mỗi lần nghĩ đến gương mặt điển trai của Quang, trái tim cô lại đậ.p loạn nhịp.
Hàng ngày, cô chi muốn thấy Quang đến phòng bệnh hoặc thường xuyên nhìn ra khoảng sân rộng để mong bắt gặp thấy hình dáng anh.
Cô không hiểu nổi trái tim mình nữa. Đôi lúc, anh đi dưới sân, bất giác ngước lên phòng Thảo, thấy cô đang nhìn về phía mình, anh nháy mắt thay lời chào khiến mặt cô nóng ran. Chẳng lẽ, cô đã yêu?
Nhưng càng có ý nghĩ ấy, cô càng cảm thấy tội lỗi. Cô đau khổ dày vò bản thân. Một người con gái từng bị là.m nhụ.c, một người con gái mang trong mình căn bệnh thế kỷ thì sao còn xứng với anh? Cô nghĩ mà nước mắt lăn dài.
Điện thoại báo có tin nhắn facebook, cô mở lên xem, là tin nhắn của bác sĩ Quang: “Ngó ra sân đi”. Cô nhìn ra, thấy anh đang ở ngoài sân vẫy vẫy. Cô nhắn lại: “Bác sĩ làm gì đấy ạ?”. Quang gửi hình mặt cười ngộ nghĩnh: “Chụp anh kiểu ảnh coi như thử máy đi”.
Cô mỉm cười thầm nghĩ “Trẻ con quá!”, rồi hì hụi nhắn tin: “Để hôm nào đi ra ngoài chụp, chứ ở đây ngại lắm, toàn bệnh nhân, họ lại chạnh lòng!”. “Mai nhé, mai anh không có ca trực, anh đưa em đến nơi này chụp ảnh, đảm bảo em thích!”.
Cô lưỡng lự, rồi cũng trả lời lại “Vâng”. Anh quơ quơ tay chào rồi đi tiếp. Tim cô lại rộn lên nhịp thổn thức.
(Còn nữa)
Theo Khampha
Người đàn bà đi lạc (P.2)
Đêm hôm qua, nàng mơ nàng ân ái với một người đàn ông. Người đàn ông lãng mạn trong từng động tác, hơi thở.
22 giờ. Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong nàng chui vào màn ngủ với con. Con nàng giữa tháng này tròn bốn tuổ.i, nó giống mẹ, xinh như thiên thần. Bình thường nàng rất ít có dịp nói chuyện và chơi đùa với con. Nàng gửi con cho bố mẹ chồng chăm nom, tất bật ở cửa hàng đến tối muộn mới về thì con đã ngủ.
Nhiều hôm nàng trằn trọc không ngủ được vì nhớ chồng. Nàng nhớ mùi mồ hôi trên cơ thể anh. Nàng còn nhớ cả bàn tay chai sạn của anh chạm vào cơ thể mình. Nó đau rát nhưng tạo ra những khoái cảm mạnh mẽ của ái tình.
Bây giờ, nàng thấy mệt mỏi và cô đơn quá. Nàng thèm những ngày xưa, khi vợ chồng nàng và con quây quần bên mâm cơm đạm bạc. Nàng khoe con biết gọi "bố ơi", anh véo má nàng, khen nàng khéo dạy con, rồi hai vợ chồng cùng con cười như nắc nẻ. Rồi có những ngày mưa, vợ chồng nàng cứ quấn lấy nhau trên giường mà chẳng bận tâm phải làm gì, nghĩ gì...
Những ngày đó giờ đã xa quá rồi.
Đêm hôm qua, nàng mơ nàng ân ái với một người đàn ông. Người đàn ông lãng mạn trong từng động tác và hơi thở. Nàng sung sướng đến bật khóc. Thật tội lỗi, người đàn ông ấy không mang gương mặt của chồng nàng mà là của hắn. Tỉnh dậy, nàng sợ quá chạy ra nhà tắm, xả nước thật mạnh để gột rửa những tội lỗi đang bám dính vào da thịt và suy nghĩ nàng.
Hôm nay nàng cũng không ngủ được. Nàng sợ sẽ mơ về hắn. Mơ về một kẻ ngày nào cũng ăn cháo lòng nàng nấu và nhìn nàng bằng ánh mắt chờ đợi. Hắn không nói nhưng nàng biết hắn đang si mê nàng. Trớ trêu, sự si mê cuồng nhiệt được bao bọc bởi lòng tự tôn và sự kiên nhẫn ấy lại hấp dẫn nàng.
Hắn là thiên thần hay ác quỷ? Nếu hắn là ác quỷ có lẽ đêm hôm đó nàng đã bị xé ra thành từng mảnh? Vậy ra, hắn là thiên thần. Cho dù thế nào thì thiên thần hắn hãy biến đi bởi, cuộc đời nàng có hai thiên thần là quá đủ - một thiên thần ở biên cương xa xôi và một thiên thần ngay bên cạnh nàng, đang ngây thơ chìm trong giấc ngủ.
Trăn troc mai, cuối cùng nàng cũng ngủ được. Nhưng giữa đêm, chợt tỉnh giấc, nàng lại chạy ra nhà tắm và vặn nước xối xả... để cho tất cả mọi thứ về một thiên thần trôi đi!
***
Có một mái ấm hạnh phúc như thế - đã từng - là quá đủ (Ảnh minh họa)
6 giờ 30. Hắn và hai gã mặc vest đen có mặt ở quán nàng. Hắn đi đến quầy, thay vì gọi một bát cháo không hành như mọi lần, hắn hỏi:
- Hôm qua em không ngủ được à? Mắt thâm quầng rồi!
Nàng ậm ừ không trả lời hắn. Nàng sợ nhìn vào đôi mắt có ma lực chứa sự bao dung và rất đỗi dịu dàng của hắn. Nàng cảm thấy xấu hổ khi nhớ lại gương mặt hắn đã từng xuất hiện trong giấc mơ đầy nhục cảm của nàng. Nàng ấp úng hỏi:
- Anh ăn... như mọi khi hả?
- Ừ! Phiền em mang thêm một bát cho bà lão ăn mày ngồi bên kia đường hộ tôi!
Hắn nói và đi đến bàn ăn trong góc, không hề biểu lộ một sự lăn tăn trong suy nghĩ. Hắn bắt đầu ăn, chậm rãi, nhẩn nha rồi tiếp tục nhìn nàng bằng một ánh mắt chờ đợi. Mỗi lần ngẩng đầu lên, tình cờ chạm vào ánh mắt ấy, nàng lại giật mình và cảm thấy trái tim mình đang đậ.p rất rộn ràng.
8 giờ, hắn ăn xong, đứng dậy thanh toán tiề.n. Lần này, hắn ra về với dáng vẻ khoan khoái hơn mọi lần.
Còn nàng. Nàng cảm thấy tâm trạng rối bời khi nhận ra tờ giấy hắn đưa cho nàng lúc thanh toán tiề.n là một tấm vé xem hòa nhạc vào cuối tuần. "Tôi chờ em" - ba chữ ngắn gọn mặt sau tấm vé có một sức níu kéo ghê gớm khiến nàng không nỡ bỏ nó vào thùng rác. Nàng đút tấm vé vào túi áo và tưởng tượng âm thanh êm dịu của tiếng dương cầm đang len lỏi và dần chiếm lĩnh cái không khí ồn ào của quán xá.
Nàng thở dài, mọi quyết định sẽ dễ dàng nếu không có một giấc mơ!
***
Cuối tuần. Buổi hòa nhạc. Nàng cứ có cảm giác bồn chồn khi ngồi cạnh hắn ở vị trí trung tâm của hàng ghế Vip. Lần đầu đi xem hòa nhạc, từ lúc vào nhà hát đến giờ nàng vẫn chưa hết bị choáng ngợp bởi sân khấu, ánh đèn.
Thế giới được tạo ra bởi âm nhạc thật kì diệu. Tuy nàng không hiểu hết ý nghĩa của bản giao hưởng là gì, nhưng nghe hắn nói nàng cũng có thể cảm nhận được trong đó có những hơi thở dồn dập, những niềm khắc khoải vô tận, những linh hồn được giải thoát và tìm đến bình yên... Cái thế giới ấy nó đa sắc chứ không như cái thế giới mệt mỏi, cô đơn, không có điểm dừng của nàng.
Từ lúc nào nàng ngả đầu vào vai hắn. Có lẽ âm nhạc đã thôi thúc nàng tìm đến một chỗ dựa. Nàng muốn được sống trong cái thế giới kỳ diệu này, được dựa đầu vào vai một người đàn ông như thế này; quên đi hết mọi bộn bề, lo toan của cuộc sống.
- Em mệt à? - Hắn nhẹ nhàng hỏi.
- Không! Em đang đi sai đường.
- Chẳng ai đi sai đường cả. - hắn nói - Bởi vốn dĩ không có con đường nào cho ta chọn lựa!
- Không có đường thì em phải bước tiếp thế nào hả anh?
- Thì bước tiếp bằng con tim và lí trí của em; qua mỗi ngày, khi chúng ta già đi, nhìn lại cuộc đời chỉ như một khoảnh khắc.
- Muộn rồi! Mọi người về rồi. Em muốn về với con em. Anh đưa em về đi!
- Ừ! Anh sẽ đưa em về. - Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp. - Ngày mai anh vẫn đến quán của em, để bước tiếp một ngày mai theo con tim anh mách bảo.
Nàng nhìn hắn, chỉ biết im lặng và thở dài...
***
Đến bây giờ, nàng không thể che giấu được một sự thật tội lỗi là nàng đã phải lòng hắn. Mỗi sáng mở quán bán hàng là nàng lại thấp thỏm chờ hắn đến. Hắn chưa bao giờ làm nàng thất vọng. Cứ 6 giờ 30, nàng lại được gặp hắn, được nhìn hắn ăn và đôi lúc chạm vào ánh mắt hắn. Những xúc cảm lặng lẽ ấy làm cho nàng sống lại những tháng năm của tuổ.i trẻ, như một người con gái đang yêu và được yêu.
Ừ thì thời con gái nàng cũng từng yêu! Nhưng đè nặng lên tình yêu ấy là cả một sứ mệnh. Bố nàng và bạn chiến đấu, trong quãng thời gian mưa bom lửa đạn sống chế.t có nhau, có lập một lời thề ấn định nhân duyên của hai đứa con.
Tình yêu đầu đời kia chỉ như một cơn gió thoảng qua, nàng lấy chồng - theo sự sắp đặt của bố. Tất nhiên, anh cũng là một người hiền lành, chân chất, nên nàng ưng thuận lấy anh. Đối với nàng, có một mái ấm hạnh phúc như thế - đã từng - là quá đủ.
Cho tới khi hắn đến, bắt đầu làm lung lạc nàng bằng những giấc mơ, nàng lại thèm khát một tình yêu cuồng nhiệt của tuổ.i trẻ. Nàng xấu hổ vô cùng khi mơ về hắn lúc nằm cạnh con. Nàng cảm thấy mình thật ti tiện khi mà giữa đêm phải chạy ra nhà tắm và vặn nước xối xả. Nàng đang lạc đường?Không! Như hắn nói, cuộc sống vốn dĩ không có con đường nào cho nàng chọn lựa. Nàng phải bước tiếp, bước tiếp một ngày mai như con tim nàng mách bảo...
(Còn nữa)
Theo VNE
Đêm tàn của những đau thương (Phần cuối) Đêm tàn rồi. Đêm tàn của những đau thương cuối cùng cũng đến. Một năm. Một năm trôi đi chóng vánh, nhanh đến mức ngỡ ngàng. Cô rời khỏi Việt Nam, xin sang bên chi nhánh của Áo, bắt tay vào việc tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình. Trái tim bung ra, nở rộ như đóa hoa tươi đẹp nhất. Diên Vỹ...