“Mình hãy làm tình nhân một đêm nay thôi chị nhé!”
Cậu ta nói: “Mình làm tình nhân một đêm thôi chị nhé!” và với tay đóng sập cửa phòng. Đêm đó là đêm tuyệt nhất, đáng nhớ nhất trong đời mình, có lẽ chỉ sau đêm tân hôn với chồng.
Kết hôn gần 10 năm, đã từ lâu mình nghi ngờ liệu tình yêu giữa vợ chồng còn tồn tại không hay chỉ như hai người bạn góp gạo nuôi con chung? Nói trắng ra chỉ một chữ “chán”.
Đàn ông rất khôn, họ xem phụ nữ là bến, bản thân họ là thuyền. Chỉ có chuyện thuyền chán bến này để cập vào bến kia chứ không đời nào có chuyện bến bỏ thuyền. Suốt thời gian chung sống, chồng mình đã mấy lần “cập bến” khác. Tâm trạng bị phản bội hẳn ai cũng đã từng trải qua. Mình cũng không muốn nhắc lại những ngày tháng đau khổ đó nữa.
Mình đã chần chừ chấm dứt với chồng nhiều lần, lúc quyết tâm nhất là ly thân nhưng cũng chỉ được mấy tháng vì đàn ông khéo đánh vào tâm lý làm mẹ của phụ nữ. Van xin tha thứ không được, họ lôi cả con vào làm lá chắn. Và lần nào chồng mình cũng thắng. Tính mình lại ưa ngọt, mau giận dễ quên nên lỗi lầm nào của chồng rồi cũng được xí xóa.
Nói đến duyên cớ đưa mình đến tình một đêm. Mình đi công tác Sài Gòn tình cờ gặp một cậu em đồng môn dưới khóa ngày đại học. Cậu ta cũng đi công tác và ở ngay khách sạn mình đang ở.
Lâu năm không gặp lại và đang đi xa nhà nên ai nấy đều có phần phóng khoáng, nhanh chóng trò chuyện thân mật cởi mở. Có lẽ mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó nến cậu ta không hỏi thăm đến chồng mình.
Không biết vì sao mà bao nhiêu năm chịu đựng sự phản bội của chồng mình chẳng buồn hé môi than vãn vớ ai. Vậy mà lúc đó với một cậu em chỉ dừng ở mức biết mặt biết tên mà mình có thể tâm sự dễ dàng đến thế. Tối đó mình đã nói xấu rất nhiều về chồng, cũng kể hết nỗi buồn phiền uất ức trong lòng bao lâu nay.
Càng nói càng khóc, mình càng mở lòng. Mình như một con người khác, không mạnh mẽ, không giả tạo, chỉ muốn quay lại làm một cô mèo con trú vào lòng người đàn ông bất kỳ.
Mình và cậu ta ngồi tâm sự ở quán cà phê ngay tại khách sạn cho đến khi đóng cửa rồi tiếp tục đi dạo ngoài phố. Sài Gòn suốt đêm không ngủ, lòng mình thổn thức nên cũng không nhận biết được thời gian. Lúc quay lại phòng thì đã 2h sáng.
Tối ấy lúc đi cạnh nhau, mình đã mượn bờ vai đó để khóc và nhận được một cái vuốt tóc an ủi. Cử chỉ ngọt ngào đó càng khiến mình tủi thân òa khóc lớn. Chính chồng là thủ phạm giết chết tình yêu.
Anh đã phản bội đã khiến mình đau đớn và khô héo. Lâu nay mình đã sống trống trải. Cho dù có nói con cái là tất cả thì mình luôn cảm nhận được một phần đã khuyết. Phần đó chính là cảm giác được yêu.
Video đang HOT
Câu chuyện buồn khiến không khí trĩu nặng. Cậu ấy đưa mình về phòng, giục mình tắm nước nóng cho khỏe người rồi khuyên mình ngủ ngay kẻo mệt. Thú thật lúc trong nhà tắm mình có chút rạo rực trong người. Đó không hẳn là sự hấp dẫn thế xác mà là sự đồng cảm chia sẻ khiến mình có cảm tình với cậu ấy.
Lúc trở ra thì cậu ấy vẫn ngồi ở sofa. “Em đợi chào chị một tiếng rồi mới về” – Cậu ấy nói thế rồi đứng dậy. Mình tiễn theo đến cửa. Cả hai cùng ngập ngừng quyến luyến không ai nói gì. Mình biết cậu ấy không muốn về và mình cũng không muốn cậu đi.
Rồi cậu cúi xuống hôn mình. Cảm xúc và sự hưng phấn trong cơ thể mình vỡ òa, chỉ là nụ hôn cũng khiến bản năng mình hưởng ứng dữ dội. Cậu ta nói: “Mình làm tình nhân một đêm thôi chị nhé!” và với tay đóng sập cửa phòng. Đêm đó là đêm tuyệt nhất, đáng nhớ nhất trong đời mình, có lẽ chỉ sau đêm tân hôn với chồng.
Sáng ra, sau tình một đêm, chúng mình vẫn là chị em, xã giao ở mức vừa phải. Không ai xấu hổ hay nhắc lại chuyện đêm qua. Mình lột xác thành một con người khác, bỗng thấy yêu đời đến lạ. Sau tình một đêm mình ngộ ra được rất nhiều điều.
Thứ nhất, mình được quyền chọn cách sống phiêu lưu và thú vị hơn. Bấy lâu nay mình không dứt khoát với chồng cũng vì chữ “nghĩa” và “trách nhiệm”. Nghĩa với chồng và trách nhiệm với con.
Song, đôi khi từ bỏ cũng là một cách cố gắng. Con người bất nghĩa vẫn có thể sống tốt. Và con thiếu cha hoàn toàn có thể được thừa hưởng một cuộc sống đủ đầy ấm no từ mẹ.
Thứ hai, mình muốn được yêu lần nữa. Tình yêu có thể không là mục đích nhưng mình cần có nó để bầu bạn và vỗ về. Tình yêu của mình và chồng đã chết, mình muốn nó lại sẽ hồi sinh ở một người đàn ông khác.
Mình đã suy nghĩ rất nhiều về quyết định này và vẫn chưa hỏi ý kiến người thân. Mình sợ mọi người sẽ ngăn cản vì dù sao năm nay mình cũng 33 tuổi rồi. Nếu là chị em, chị em có ủng hộ mình không?
Theo Eva
Chết cười với câu chuyện anh chồng... mê khỉ
Một đêm, tỉnh dậy giữa khuya, đi xuống nhà tìm chồng, An xuýt ngất khi bắt Bgặp ình đang đắm đuối bên cái sọ khỉ bốc mùi.
An thường nghe người ta than thở &'lấy vợ dại, hại ba đời' chứ chưa nghe ai ca thán về việc lấy chồng dại thì hại ra làm sao. Có lẽ, mọi người cho rằng các đấng nam nhi ít dại hơn chăng?
Thế nhưng An lắm lúc phát điên lên với sự ngờ nghệch của ông chồng thạc sĩ.
Anh Bình, chồng An, là một thạc sĩ chuyên về linh trưởng bậc cao. Quanh năm suốt tháng, anh hết ở phòng nghiên cứu lại đi thực nghiệm ở các vùng rừng núi heo hút.
Ngày mới quen, chẳng mấy dịp kỷ niệm mà anh có mặt ở nhà để đưa người yêu xinh đẹp đi chơi, đi giới thiệu với bạn bè. Nói không quá chứ nếu có đi chơi thì An cũng chỉ được Bình đưa đến... Vườn thú Thủ Lệ.
Anh giới thiệu với bạn gái say mê về hổ Đông Dương, về cáo, về cầy, về khỉ. Của đáng tội, khi sống giữa muôn loài, Bình là người vô cùng linh hoạt và rất dễ truyền cảm xúc cho người khác, đặc biêt là cô sinh viên còn nhiều mơ mộng như An.
Có lẽ cũng chính vì tình yêu &'rừng rú' khác biệt mà Bình đã tán đổ rồi cưới được An, trong khi nhiều chàng công tử nhà giàu tiếc hùi hụi cô gái xinh đẹp nhất phố.
Chỉ tiếc là khi đã về sống với nhau, mâu thuẫn giữa 2 người mới dần nảy sinh, phần nhiều cũng vì tính cách đơn giản đến khó hiểu của Bình.
Nhà Bình vốn có của ăn, của để, nên ngay sau khi cưới, bố mẹ anh đã mua cho đôi vợ chồng trẻ một căn nhà riêng.
An nghe thấy thì rất mừng, không phải do cô tham mà nghĩ về lâu dài thì việc ở chung bao giờ cũng sinh nhiều việc phức tạp. Nhất là việc hiện tại cả nhà Bình đang sống trong căn nhà chỉ 40m2 ở khu phố cổ chật trội.
Đúng lúc An định cảm ơn bố mẹ chồng thì chồng cô lên tiếng: &'Bố mẹ không phải mua làm gì cho phí tiền, nhà mình còn rộng chán. Mọi người không biết chứ khỉ đuôi dài ấy, cả đàn mấy chục con ở trên một cái cây còn được nữa là'. Rồi chẳng để ý gì đến cô vợ đang đỏ mặt tía anh chàng cười rất tươi &'nhở em nhở'.
Kể từ lúc đó trở đi, An ngày càng ghét sự so sánh giữa người và khỉ của chồng. Nào là &'Sao em may nhiều quần áo thế làm gì? Như loài khỉ ấy, cả đời chẳng có mảnh vải trên người mà vẫn sống đàng hoàng'.
An bực quá bảo &'Thế anh mặc quần áo làm gì? sao không cởi ra cho giống bạn?' thì Bình rất hồn nhiên đáp lại &'Chẳng qua ở phố thì phải mặc chứ khi đi lên rừng anh cũng chẳng ngại, càng thoải mái'.
Một đêm, tỉnh dậy giữa khuya, không thấy chồng đâu, An đi xuống nhà tìm, thì xuýt ngất khi bắt gặp Bình đang đắm đuối bên cái sọ khỉ bốc mùi.
Hóa ra anh tìm được mẫu vật là cái xác khỉ trong rừng, thế là tận dụng mang về nhà, cất vào tủ trữ đông rồi đêm lấy ra đặt lên bàn ăn nghiên cứu.
Ngày kỷ niệm yêu nhau, ngày 8/3, ngày Valentine, không có dịp nào Bình tặng vợ món đồ kém liên quan đến khỉ.
Nào là con tinh tinh khổng lồ đen xì xì, nào là con đười ươi khắc bằng gỗ đỏ lòe và rất nhiều những mặt dây chuyền, đá quý hình khỉ.
Đi ăn cỗ, liên hoan, giỗ chạp ở đâu cũng thế, cứ nói được dăm câu là Bình lại quay về đề tài họ hàng nhà khỉ, trong khi ai cũng bụm miệng cười. Họ hàng nhà An toàn vui miệng gọi anh là &'thằng khỉ'.
Đến khi An có bầu, rồi sinh, Bình đi thì thôi chứ về đến nhà là chả hỏi han gì vợ con mà mở mồm ra là khỉ, khỉ và đười ươi. Có lần tủi thân quá, An đòi sắp đồ về nhà mẹ đẻ, thế là Bình cuống cả lên, xin lỗi vợ và hứa sẽ dành nhiều thời gian hơn bên cô.
Nhưng thói quen của anh không vì thế mà mất đi, chỉ thay đổi chút ít.
Lúc tỉnh dậy sau ca mổ đẻ, cô vợ trẻ tức đến phát điên khi nghe chồng gọi con là &'Little Monkey', xong lại còn quay ra thanh minh với vợ &'anh không gọi khỉ, mà là monkey đấy nhé'.
An đột nhiên bật cười, cô nghĩ thầm: &'Thôi thì cũng chẳng sao, ít ra anh ấy không ngoại tình với khỉ'.
Thôi thì đất chả thay đổi được thì trời đành phải chiều đất chứ sao.
Theo DatViet
Hạnh phúc đích thực của đời mình Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn. Cuộc sống gia đình còn nhiều...