Mình hả hê mặc dù bị mẹ người yêu hắt nước ngay lần đầu ra mắt
Sau khi nói xong câu nói trên, mình đã bị mẹ người yêu hắt cả ly nước vào mặt nhưng mình vẫn thấy hả hê và xứng đáng.
Mình là một cô gái nhỏ bé, nghèo tiền nhưng giàu lòng tự trọng nên rất khó sống ở thành phố nơi mà hở cái gì cũng quy vật chất ra giá trị con người. Gia đình mình ở thành phố nhưng không có nhà mặt phố, không có bố làm to. Ngược lại, mẹ mình bán quán nước vỉa hè, bố làm phụ hồ nhưng sức khỏe ngày càng yếu nên chẳng kiếm được bao nhiêu. Nhà mình có 4 chị em, bố mẹ mình vất vả nuôi chúng mình được học hành.
Cái tội của mình là nghèo nhưng vẫn đèo bòng đánh đu với các mối quan hệ công sở, quen biết với người có tiền và địa vị. Mình không muốn thế nhưng môi trường công việc bắt mình phải thế. Không hiểu mình may mắn hay xui xẻo khi được làm việc ở nơi mà đồng nghiệp toàn thuộc diện con ông cháu cha ngày cưỡi BMW đi làm, tối chi hàng triệu đồng để lên bar. Trong môi trường đó mình thực sự rất lạc lõng. Nhà xe công ty trơ trọi một chiếc xe số rách nát là của mình. Trong công việc, rất nhiều lần rõ ràng là mình có thực lực nhưng vẫn bị “xử” ép do không có tiền, có quyền lẫn có thế.
Mình năm nay 30 tuổi, không nổi bật, không gia tài (Ảnh minh họa)
Lại nói về con đường tình duyên của những người như mình. Đã có rất nhiều người làm quen với mình. Nhưng đi cà phê được 1-2 hôm và khám phá ra gia cảnh thật sự của mình thì họ lặng lẽ rút lui và xóa số điện thoại. Dường như ai cũng sợ xấu mặt khi có nhà bạn gái, vợ khốn khó như nhà mình, lại đông anh chị em mà cũng chưa ai đâu ra đâu nên biết đâu sau này lại bị nhờ vả tiền bạc.
Thế nên mình không tin vào thứ tình yêu gọi là vô điều kiện hoặc yêu vẻ đẹp nội tâm. Thời đại này ai cũng yêu bằng mắt, hẹn hò với nhau luôn đem theo cái máy tính bên người để tính gia sản, tiền bạc xem cưới về liệu có lợi hay không.
Nhất là với lứa tuổi 30 như mình, không xinh đẹp, không nổi bật, không gia tài thì không đời nào có ai muốn cưới về làm vợ. Chỉ mới đây thôi mình đã phải tống tiễn thêm một mối tình hụt.
Mình và anh ấy quen nhau được 6 tháng, anh ấy cũng biết gia cảnh không mấy sáng sủa của nhà mình nhưng vẫn muốn bố mẹ hai bên gặp mặt nhau xem thử.
Hai nhà hẹn nhau ở nhà hàng, nhà anh ấy đến trước, mình cùng bố mẹ đến sau. Ngay từ phút đầu tiên, bố mẹ người yêu đã khiến mình phải điên tiết. Bố mẹ anh nhỏ tuổi hơn bố mẹ mình nhưng lúc bố mẹ mình vừa tới họ lại không đứng dậy chào cho phải phép. Trong ánh mắt họ tràn ra một nỗi xem thường và cả thất vọng. Mẹ anh còn liếc xéo anh như thể trách móc anh vì đã quen một người mạt hạng như mình.
Họ nhìn bố mẹ mình dò xét từ đầu đến chân một cách khinh khỉnh. Khi bố mình đưa tay ra bắt, bố anh lại giả vờ không thấy đưa mắt tìm nhân viên để gọi món. Bố mình chân chất tội nghiệp rụt rè rút tay lại.
Suốt bữa ăn, bố mẹ người yêu trò chuyện dấm dẳng rất khó chịu. Mình ngồi nghe vừa buồn vừa giận. Cứ như thể mẹ anh sợ chúng mình cưới đến nơi nên một mực bảo “Thằng con nhà tôi trông thế chứ còn nhỏ dại, chưa vội lấy vợ được đâu. Nó phải lo sự nghiệp trước đã”. Mẹ mình vốn hiền lành ít đáp trả ai nhưng chắc nôn nóng cho mình lấy chồng nên bảo: “Tam thập nhi lập, trời sinh voi sinh cỏ, cưới nhau về là sống được hết chị ơi”.
Video đang HOT
Ngay lập tức mẹ người yêu nói ra một câu vô cùng thiếu suy nghĩ và đáng giận “Sống thì phải ra sống chứ buôn thúng bán mẹt thiếu trước hụt sau mà cũng gọi là sống à?”. Mẹ anh ám chỉ việc mẹ mình bán nước vỉa hè. Mình sốc trước lời của mẹ anh còn bố mẹ mình thì sửng sốt không khác gì bị tạt nước vào mặt.
Trước cảnh tượng đó, bất chợt mình nhớ lại một câu chuyện đã từng đọc khi còn nhỏ. Người bố làm thợ sửa ống khói nên lúc nào cũng lấm bẩn nhưng ông lại dạy con phải tự hào về những vết ố trên người ông vì đó là vết cần lao chứ không phải vết bẩn.
Mình nghĩ đến danh dự của bố mẹ và cả lòng tự trọng của mình. Mình bất kể mọi chuyện đến đâu thì đến, đứng bật dậy tuôn một tràng dài: “Bố mẹ cháu tuy nghèo nhưng không có lỗi để phải ngồi đây chịu đựng sự thiếu tôn trọng của hai bác. Lỗi là ở cháu vì đã chọn nhầm người thiếu nền tảng giáo dục để yêu”.
Mặc dù hôm ấy sau khi nói xong câu nói trên, mình đã bị mẹ người yêu hắt cả ly nước vào mặt nhưng mình vẫn thấy hả hê và xứng đáng. Cưới hay không cũng mặc, sống nghèo không chết, nhưng sống thiếu lòng tự trọng mới chết. Hôm đó mình đã kéo bố mẹ đi trước sự ngỡ ngàng của gia đình anh ấy và cả những khách tò mò xung quanh.
Thế là mình lại có thêm một lần lỡ đò nữa nhưng mình cũng không buồn nhiều, ngược lại còn hả hê (Ảnh minh họa)
Vì chuyện này mà mẹ mình khóc suốt vì đã lỡ “một đám tốt như thế”. Chỉ có bố hiểu và ủng hộ mình nên bảo “Như thế có gì mà tốt, con gái chúng ta xứng đáng được gả vào một nhà có nhân cách tốt hơn”.
Thế là mình lại có thêm một lần lỡ đò nữa. Nói thế chứ mình cũng buồn lắm vì ngoài bố mẹ anh thì anh ấy là người đàn ông tốt nhất mình từng gặp. Nhưng chuyện đã xảy ra mình không muốn níu kéo. Bởi có cố yêu và lấy nhau thì khi cưới về mình sẽ chịu sỉ nhục dài dài. Mình như thế có cứng đầu lắm không? Hi sinh tình yêu để có danh dự, nhưng thế đúng hay sai?
Theo Afamily
Đẹp trai nên có quyền lười?
Đó là lời mà bố mẹ anh nói với em sau khi em than vãn về chồng mình, một người mà việc nhỏ cũng không mó tay vào.
Chồng đẹp trai mà lười liệu em có hạnh phúc không?
Anh à!
Tình yêu của chúng ta thật đẹp phải không anh? Em nhớ hồi đấy, em ghét anh vô cùng, phải chăng do vậy nên ông trời đã gán ghép chúng mình?
Em, một đứa con gái ngoan ngoãn, lễ phép, học cũng nhất nhì lớp, nhan sắc không đến nỗi nào. Anh, một thằng con trai nghịch ngợm, chơi đủ trò, và kết quả học tập thì luôn trong vị trí tốp 5 của những người điểm thấp nhất lớp, ngoại hình cũng được. Thế nhưng, chúng mình vẫn yêu nhau, thậm chí mọi người còn bảo "chúng tao chưa thấy thằng nào yêu bạn gái như thằng T yêu cái C". Ừ, với những gì anh làm thì em cũng cảm thấy thế, anh đã khóc, đã quỳ gối, em nhận thấy đc sự thẫn thờ đến kiệt quệ của anh khi em quyết định chia tay, và đặc biệt mọi người đều bảo anh tiến bộ hơn hẳn. Nhưng rồi, sau mấy lần chia tay "không thành", chúng ta đã đi đến quyết định hôn nhân.
Gia đình em kinh tế bình thường nhưng cũng có chút địa vị xã hội, gia đình anh bố mẹ kinh doanh nên kinh tế khá hơn. Một cuộc hôn nhân đến bằng tình yêu thực sự và được hai bên gia đình rất ủng hộ dù khoảng cách địa lý của chúng ta là 350km.
Lúc con ốm, anh không thèm quan tâm, không cần biết nó như thế nào, chỉ biết đi chơi thỏa thích, chỉ biết đến bản thân anh. (ảnh minh họa)
Từ ngày lấy nhau, cuộc sống của em dường như đảo lộn hẳn. Em không được tự do làm những gì mình thích như trước nữa, tất cả em làm chỉ là hì hục vào đống việc ở cơ quan và đống việc ở nhà.
Em mang bầu đứa con đầu lòng, là con trai, đúng như mong đợi của anh và bố mẹ. Nhưng không ai hỗ trợ em một việc gì hết, cả nhà ngồi chơi còn em vẫn phải hì hục lau từ tầng 3 xuống tầng một. Nước thì xách lên chứ đâu có sẵn ở trên. Lúc đấy chưa có máy giặt, em phải hì hục giặt cả chậu đồ to tướng trong đấy chủ yếu là quần áo của anh. Ngày thường đi làm, thứ 7 và chủ nhật em lại xuống trường đi học theo đuổi cái bằng thạc sỹ.
Đến lúc sinh con, anh đá bóng bị đau chân, em quá thiệt thòi khi không được chồng bên cạnh, lúc sinh xong anh đứng nhìn một anh khác bế vợ mà không làm được gì, em nghĩ thấy tủi thân vô cùng.
Tháng đầu có mẹ và em gái ra chăm sóc, em hồi sức rất nhanh và béo lên 7kg. Đến ngày thứ 30 sau khi sinh, mẹ anh tuyên bố bắt đầu từ ngày mai cái C xuống tự nấu cơm giặt giũ được rồi. Và từ đó, mọi việc vặt trong gia đình đổ dồn cho em hết. Còn anh thì cứ đi đến đêm khuya 11 - 12 giờ mới về, em gọi về thì anh gắt gỏng.
Lúc anh ốm, đau chân không đi lại được, em một mình chăm con, chăm cả chồng. Hết cơm nước, rửa ráy, vệ sinh, ngâm chè... cũng thương anh nên dành dụm tiền mua hoa quả, thức ăn ngon cho anh ăn thêm để chồng khỏi bệnh. Anh biết không, lúc đấy em cũng rất thèm nhưng giả vờ không muốn ăn để dành cho anh, vì mình còn trẻ tuổi, kinh tế chưa thể đủ để ăn uống thỏa thích được mà.
Lúc con ốm, anh không thèm quan tâm, không cần biết nó như thế nào, chỉ biết đi chơi thỏa thích, chỉ biết đến bản thân anh.
Và giờ đây, cuộc sống ngày nào cũng vậy. Sáng em dậy sớm để cho con ăn, uống thuốc, rửa ráy cho con, xong rồi đi làm. Trưa về giúp mẹ nấu cơm, cho con ăn uống, cho con ngủ xong đi làm. Chiều về trông con, nấu cơm để bà đi đánh bóng, tối đến ăn xong thì cho con ăn, con ngủ, dọn dẹp, tắm rửa. Còn anh, sáng 8 - 9h thì anh dậy, đến công ty, trưa đợi gọi về ăn cơm, ăn xong anh đi luôn đến tối đợi em gọi về ăn cơm, ăn tối xong anh đi chơi hoặc bật máy tính đánh điện tử, xem phim, nhắn tin đến đêm muộn. Cuộc sống vợ chồng như thế thì liệu tồn tại được bao lâu hả anh? Liệu em có hạnh phúc khi có một người chồng lười không anh?
Anh đừng nghĩ em còn chịu đựng được là vẫn sống được, em cần được hỗ trợ. (ảnh minh họa)
Nhiều lần em có tâm sự với bố mẹ thì bố mẹ cũng chỉ giả bộ mắng anh trước mặt em, nhưng rồi vẫn chốt một câu là "nó đẹp trai thì lười cũng được". Em buồn muốn tâm sự với anh thì anh cáu gắt bảo đấy là việc của đàn bà, kêu vừa thôi. Đàn bà cũng phải gồng mình kiếm tiền như đàn ông mà anh? Sao lại chỉ có đàn bà làm hết những việc còn lại? Chưa kể đến phải giải quyết cho anh đống bài tập anh đi học mang về cho em làm nữa?
Không chỉ có thế, mẹ anh luôn so bì em với chị con dâu nhà bên cạnh. Người ta có cái này cái nọ cho bố mẹ, nọ kia, rồi bảo người ta sướng thế. Mẹ cũng phải hiểu là em cũng chạnh lòng chứ. Đồng lương ít ỏi của em còn phải lo cho con, lo chi phí học hành, còn ma chay cưới hỏi ở cơ quan nữa chứ. Đâu được như chị ấy, bố mẹ đẻ có điều kiện, chồng làm được bao nhiêu tiền đưa cho vợ hết. So sánh sao được. Thế nhưng mỗi khi em nói ra với anh thì anh bảo rằng: "biết thế thì cố gắng mà làm". Em phải cố gắng như thế nào nữa hả anh?
Em cảm thấy trống trải, cô đơn vô cùng khi phải một mình xoay sở như thế. Em thấy mình già hơn hẳn, khuôn mặt cũng kém tươi, tính tình cáu bẳn hơn.
Và rồi, em kiệt sức, đau đầu chóng mặt, suốt ngày buồn nôn. Còn anh, không hiểu sao chân anh rất hay đau ở mắt cá. Kết quả đi khám bác sỹ kết luận em bị suy nhược còn anh bị gút. Tất cả nó chứng minh qua bệnh tật đấy anh ạ. Về thấy thế, mẹ anh vội mua 2 vỉ sữa tươi cho con dâu uống để lấy sức. Mẹ không dám nói với một ai là em bị suy nhược còn anh bị gút, vì sợ người ta cười cho.
Anh đừng nghĩ em còn chịu đựng được là vẫn sống được, em cần được hỗ trợ.
Em muốn anh thay những lời quát mắng, chửi rủa em bằng những lời yêu thương chân thành, bằng sự vỗ về an ủi. Em muốn anh thay việc vắt chân lên ngồi chờ cơm bằng việc anh chung tay giúp vợ sắp cái bát, lấy đôi đũa, bê nồi cơm. Em muốn anh thay vì ngồi nhìn em bê chậu nước tắm nặng chình chịch tắm cho con bằng việc anh đứng lên dành để anh bê hộ. Em muốn anh thay vì đống quần áo bẩn anh treo lẫn trong nhà bằng việc anh đưa ra để ngoài chậu em giặt. Em muốn anh thay vì sai em đi lấy cái nọ cái kia cho anh bằng việc anh tự vận động tự đi lấy để anh sử dụng. Em muốn anh thay việc để các vỉ thuốc bừa bãi của anh lên bàn bằng việc anh gom chúng vào một chỗ. Em muốn anh thay những lần nhậu nhẹt bét nhè bên ngoài với lí do hôm nay đầu tháng, hôm nay rằm, hôm nay cuối tháng... Em muốn thay vì anh ngồi đánh điện tử ở cơ quan chờ em gọi điện về ăn cơm bằng việc anh chủ động về nhà sớm.
Em không dám khẳng định là anh còn yêu em rất nhiều, nhưng em tin rằng anh vẫn yêu em. Em tin rằng anh sẽ thay đổi, anh sẽ biết anh cần làm gì để giữ hạnh phúc trước khi quá muộn. Bởi em chỉ có thể chịu đựng trong giới hạn thôi anh à.
Hãy thương em một chút, hãy nghĩ lại tình yêu của chúng ta. Nghĩ lại những ngày chúng ta có với nhau bao nhiêu tình yêu và hạnh phúc. Sao anh không nghĩ được như thế, sao anh lại bỏ rơi em hả anh. Em thật lòng đau khổ và mệt mỏi lắm rồi. Hay trả lời em đi anh.
Theo VNE
Vợ chồng mình lên cung trăng sống nhé! Cậy nhờ mai mối, mãi tôi mới rước được em về làm vợ. Thế là đã làm hài lòng bố mẹ tôi, khi các cụ nghỉ hưu, kêu rỗi rãi mong có cháu bế bồng mà tôi đã bước qua tuổi 30, trong khi cô em gái đã có tới 2 nhóc. Bố mẹ cho vợ chồng tôi một phòng khá rộng rãi...