“Mình em sẽ suốt đời nuôi con không có anh, chồng ơi!”
Chồng tôi đã ra đi mãi mãi sau một đêm anh bị tai biến. Anh ra đi khi chỉ ở độ tuổi 31, bỏ lại tôi với đứa con thơ mới chỉ 11 tháng tuổi.
Tôi đã từng nghĩ rằng, tôi là người phụ nữ sung sướng nhất, hạnh phúc nhất trên thế gian này vì có người chồng yêu thương mẹ con tôi nhất mực. Chồng hơn tôi 3 tuổi song vô cùng hiền lành. Anh đối xử với hai bên nội ngoại cũng công bằng, chu đáo. Đặc biệt, những việc nặng nhọc trong nhà lúc nào anh cũng giành làm bằng được.
Hơn 2 năm ở bên chồng tôi, chưa bao giờ tôi rơi nước mắt vì tủi thân bao giờ. Mỗi khi gặp khó khăn trong công việc, dù vợ chồng mỗi nghề khác nhau, anh vẫn động viên tôi. Rồi khi tôi ốm nghén, anh luôn ở bên chăm sóc. Khi có bé Nhím chào đời, chồng tôi càng trở thành một người đàn ông tuyệt vời khi chăm vợ chăm con khiến tôi không thể chê vào đâu được.
Đi làm về, anh làm tất cả mọi việc mà chẳng hề kêu than bất cứ điều gì.
Đi làm về, anh làm tất cả mọi việc mà chẳng hề kêu than bất cứ điều gì. Lương của anh được 9 triệu/tháng nhưng tháng nào về anh cũng đưa hết cho vợ để vợ lo chi tiêu trong nhà và nuôi con. Nhiều lúc tôi còn đưa lại cho anh 1 triệu để anh tiêu vặt, đi lại song anh không nhận. Anh nói rằng, công ty ngay gần nhà nên đi bộ đi làm cho vừa tiết kiệm vừa tập thể dục khỏe người. Còn hết giờ làm, anh cũng về nhà luôn với vợ con luôn.
Nhà nội nhà ngoại thấy chồng tôi như vậy đều khen tôi là người sướng nhất. Tôi cũng từng cứ nghĩ rằng mình là người sướng nhất, ai ngờ bây giờ tôi lại là người khổ nhất. Chồng tôi đã ra đi mãi mãi sau một đêm anh bị tai biến. Anh ra đi khi chỉ ở độ tuổi 31, bỏ lại tôi với đứa con thơ mới chỉ 11 tháng tuổi của mình.
Video đang HOT
Ngày chồng mất, vì nỗi đau quá lớn mà tôi khóc không nổi. Vì quá bất ngờ và đau xót nên tôi vẫn chưa thể quen được với sự thật không còn anh trên cõi đời này nữa. Nhiều đêm nằm cạnh con, nước mắt tôi rơi ướt hết gối vì tôi không biết thời gian tới, hai mẹ con tôi sẽ phải sống ra sao khi vắng bóng người đàn ông trụ cột trong nhà.
Chồng tôi mất tính đến nay cũng vừa qua 100 ngày được ít lâu. Nhưng mỗi khi đi làm về đến nhà là tôi như lại thấy hình bóng chồng yêu thương nhất đời của tôi ở đâu đó quanh đây. Cứ thế, tôi lại buồn và nhớ anh da diết. Nhiều lúc tôi cũng không dám ở nhà một mình nữa. Bởi tất cả mọi thứ về chồng vẫn còn nguyên đó, cái giường này, cái tủ này, bộ quần áo, đôi dép lê chồng hay đi, tôi vẫn giữ nguyên. Chỉ có anh đã không còn trên cõi đời này.
Cho đến giờ, nhiều lúc con tôi cứ bập bẹ hỏi bố đâu, bố dâu. Khi ấy con lại chỉ lên gác xép. Bởi vì trước đó, anh hay gọi con từ trên gác xép này. Rồi trên điện thoại ảnh của tôi, ảnh nền tôi vẫn để ảnh 2 bố con. Con tôi hàng ngày cứ ôm điện thoại mà hôn vào mặt bố cháu. Nhiều lúc nhớ chồng quá, tôi lại lần giở lại những tin nhắn chồng gửi. Tôi vẫn cứ như đang nghe thấy giọng chồng nói cười.
Nỗi đau mất chồng quá lớn mà đến giờ tôi vẫn không biết làm sao sống tiếp được đây và bao giờ tôi mới nguôi ngoai nổi.
Nỗi đau mất chồng quá lớn mà đến giờ tôi vẫn không biết làm sao sống tiếp được đây và bao giờ tôi mới nguôi ngoai nổi. Anh ra đi, để lại bao nhiêu dự định của 2 đứa. Trời ơi sao ông trời tàn nhẫn cướp người chồng thương yêu khỏi tay tôi thế? Hai mẹ con tôi sẽ sống thế nào khi vắng anh đây? Chồng mất mà tôi không cầm lòng được. Anh đột ngột ra đi không một lời trăng trối. Anh bỏ lại cho tôi tất cả: tình yêu, gia đình, con nhỏ và sự nghiệp.
Đêm nay, gió lạnh về, tôi lại nhớ chồng quay quắt. Nước mắt tôi lại tuôn trào khi gọi thầm chồng trong đêm: “Một mình em suốt đời nuôi con không có anh bên cạnh! Anh ơi, sao nhà người khác yên bình mà nhà mình lại bi thương, vợ chồng phải chia cắt?”.
Theo ĐSPL
Ngày tôi biết mình có thai cũng là ngày chồng ra đi mãi mãi
Cách đây một giờ đồng hồ, tôi vừa có một cuộc xét nghiệm máu và biết tin mình có thai. Tôi đang định gọi điện báo cho anh thì nhận được tin dữ.
Khi viết nên những dòng này tôi đang ở trong một hoàn cảnh hết sức éo le và bi đát. Khi người chồng mà tôi yêu thương nhất vừa rời bỏ thế giới này sau 5 năm mòn mỏi chờ đợi một đứa con...
Tôi và chồng cưới nhau từ năm 2009 tới nay đã được 5 năm, nhưng số phận lại chưa cho chúng tôi một cơ hội làm cha, làm mẹ. Đã nhiều lần tôi khấp khởi vui mừng, nhưng rồi khi đi khám lại chẳng có kết quả như ý. Tôi vẫn chưa thể sinh con, dù bác sĩ kết luận cả hai vợ chồng tôi hoàn toàn bình thường. Tôi biết chuyện con cái là lẽ tự nhiên "trời cho sao nhận vậy", nhưng vì khát khao đứa con khiến vợ chồng tôi thêm lo lắng, mong chờ.
Dù thế, chồng tôi vẫn luôn tin tưởng và hi vọng. Với một người đàn ông đã 35 tuổi như anh, để làm được thế quả là điều khó khăn. Anh vẫn yêu vợ, chăm sóc vợ như ngày nào. Những lần tôi ốm đau anh luôn ở bên chăm sóc, cháo cơm đầy đủ. Tôi không nói quá lên, nhưng 5 năm qua, chồng tôi chưa một lần to tiếng với vợ.
Rồi một ngày nọ, khi tôi đang ở cơ quan thì nhận được tin anh bị tai nạn đang vào viện cấp cứu.
Anh là thế, nhẹ nhàng ân cần và chu đáo. Với gia đình vợ, anh luôn là chàng rể hiếu lễ, cứ mỗi tuần anh lại gọi điện hỏi thăm bố mẹ vợ một lần. Các dịp lễ tết, đi công tác xa anh luôn dành tặng cho bố mẹ những món quà do anh tự chuẩn bị từ trước. Bố mẹ tôi cũng vì sự chu đáo đó mà quý trọng anh vô cùng. Anh còn nói sau này có điều kiện, bố mẹ hai bên rảnh rỗi, anh sẽ đưa các cụ đi du lịch khắp Bắc Nam cho biết đây, biết đó.
Để tôi yên tâm và tin tưởng vào tình yêu của mình, anh luôn có kế hoạch trong cuộc sống. Hầu như tuần nào cũng vậy, lúc rảnh rỗi anh thường sắp xếp thời gian đưa vợ đi làm đẹp, mua quần áo và đi du lịch ngắn ngày. Anh nói đó là cách "hâm nóng tình cảm" mà anh dành cho vợ chồng tôi, anh không muốn chỉ vì chưa có những đứa con mà tôi phải chịu thiệt thòi.
Các chị em cùng cơ quan nhìn vào ai cũng nói tôi may mắn khi lấy được người chồng như vậy, còn các anh con trai thì nói "em hạnh phúc thế". Đúng là tôi có cảm thấy mình vừa là người may mắn, vừa là người hạnh phúc, nhưng vẫn còn một số điều tôi cảm thấy chưa vui đó là thiếu những tiếng cười vô tư trong sáng của con thơ.
Tôi biết, chồng tôi không nói nhưng anh mong chờ những đứa con đó từng ngày. Nhiều khi nhìn anh trầm ngâm hút cả một bao thuốc trong đêm tôi thừa hiểu được niềm khao khát đó. Cũng như đôi lần đi trung tâm mua sắm, thấy những đứa trẻ đi cùng gia đình người ta cười nói, tôi thoáng thấy ánh mắt chồng tôi đượm buồn vì mong mỏi.
Không chỉ vậy, tôi còn hiểu rằng chồng tôi luôn cảm thấy tự ti, dằn vặt. Đôi lần anh nói với tôi rằng "hay anh bị vô sinh", "hay do anh không có khả năng làm bố"... Nhưng tôi thừa hiểu đó không phải là lý do, mà cơ bản duyên số chưa đến.
Rồi một ngày nọ, khi tôi đang ở cơ quan thì nhận được tin anh bị tai nạn đang vào viện cấp cứu. Tôi bỗng lặng đi những giọt nước mắt vội vàng rơi. Cách đây một giờ đồng hồ, tôi vừa có một cuộc xét nghiệm máu và biết tin mình có thai. Tôi đang định gọi điện báo cho anh thì nhận được tin dữ.
Chồng tôi trút hơi thở cuối cùng vào 4h chiều hôm đó. Sau ngày đưa tang anh, tôi có nói với gia đình hai bên về đứa bé, nhưng rồi tôi chỉ nhận được những ánh nhìn lạnh lẽo từ gia đình chồng. Có lẽ họ đã quá đau đớn, họ không còn đủ niềm tin để đối diện với thực tại. Giờ tôi phân vân quá, tôi không biết mình phải làm sao nữa. Tôi cũng sợ rằng làm mẹ đơn thân sẽ gặp nhiều khó khăn, tôi cũng sợ con tôi lớn lên mà không có bố nó sẽ rất buồn. Tôi biết phải làm sao đây mọi người ơi?
Theo ĐSPL
Chồng vừa mất, mẹ chồng đã mưu toan chiếm nhà cho em chồng ở Chồng mất, con thơ, lại phải đối mặt với cảnh bị mẹ chồng đuổi để chiếm toàn căn nhà, tôi có nên buông xuôi tất cả, bỏ lại những người tàn nhẫn tôi vẫn gọi mẹ chồng, em chồng kia không? Tôi và anh học chung giảng đường rồi nên duyên vợ chồng. Sau ngày cưới, tôi về nhà anh sống cùng bố...