Mình đừng làm khổ nhau nữa có được không?
Chẳng phải vì anh khác hay em khác, chỉ là mối quan hệ này đã chẳng như xưa và chúng ta đã đốt hết kiên nhẫn dành cho nhau thế vậy thôi.
Anh à, em đã phát mệt với những câu lừa dối, cũng chán phải nghe những biện minh anh cố gạt em mỗi ngày. Từ bao giờ chúng ta cứ phải lừa dối nhau trong mọi chuyện dù chỉ là những chuyện vặt vãnh? Từ khi nào cả lời yêu thôi cũng trở nên nực cười?
Anh à, em đã phát chán những cái nắm tay chẳng nông, sâu, phát chán với những cảm xúc hời hợt trượt dài trong chúng mình. Mỗi tiếng thở dài của anh đo đếm cùng sự thất vọng ngày càng lớn của em. Có khi nào chúng ta gần thế này mà như người dưng xa lạ? Có khi nào chúng ta đã thay đổi rồi không?
Anh à, anh đã chán hay chưa những lần nước mắt em rơi? Anh đã chán hay chưa những lần em cố chạy trốn còn anh thì vẫn cố níu lại? Liệu chúng ta còn gì để duy trì cái mớ tình hỗn độn chỉ như cầm cự từng ngày? Chẳng phải vì anh khác hay em khác, chỉ là mối quan hệ này đã chẳng như xưa và chúng ta đã đốt hết kiên nhẫn dành cho nhau thế vậy thôi.
Người ta không thể bắt ép trái tim, thúc giục cảm xúc, chuỗi ngày bi kịch của chúng ta chính là chuyện lòng muốn buông nhưng lý trí bắt ở, mặc định với thời gian rằng mọi thứ khủng hoảng sẽ qua mau thôi. Nhưng bao giờ hả anh ơi? Chúng ta ấy mà, bao giờ có thể thôi làm khổ nhau?
Từ bao giờ em chẳng còn thiết tha gọi tên anh thật to giữa đường phố đông đúc, dựa vào người anh cho qua hết nhọc mệt, chỉ cần cái ôm của anh là đủ ấm cả một mùa giá lạnh, chỉ cần một câu nói của anh là đủ đi hết một khoảng thời gian khó khăn nhất?
Video đang HOT
Từ bao giờ anh không còn thiết tha nói lời yêu một cách chân thành? Từ bao giờ sự quan tâm chỉ là cho có chứ chẳng phải thực tâm? Từ bao giờ anh cứ muốn đẩy em thật xa ra khỏi chiếc vòng tròn cuộc sống của anh?
Không phải bất cứ ai trải qua khó khăn là sẽ mãi mãi bên nhau. Đôi khi khó khăn quá nhiều chỉ khiến trái tim mỏi mệt, ngay cả việc lấy đà cảm xúc để bên nhau cũng không thể, ngay cả việc cãi vã cũng thực khó khăn, lay lắt qua những ngày cõi lòng lạnh giá, đó chính là hiện thực tàn nhẫn nhất.
Hay là mình thôi làm khổ nhau đi có được không anh? Mình đừng lạnh nhạt, cũng đừng chiến tranh lạnh, đừng nhấn chìm nhau trong tuyệ.t vọn.g và cũng đừng hất nhau đi tàn nhẫn và cạn tình.
Nếu đủ tâm niệm để ru nhau an lành hãy bước tiếp, còn nếu mọi thứ đã hết, thì anh à, tội nợ gì cứ phải dây dưa?
Theo Guu
Cảm ơn chị đã cướp giùm tôi gã chồng đốn mạt
Nhìn chị phờ phạc, xấu xí sau khi làm vợ anh ta, tôi thấy mình của vài năm về trước. Giờ chị đã thấy dại khi cướp gã đàn ông đốn mạt đó từ tay tôi chưa?
Chiều nay gặp chị trên con phố quen, thấy chị tay xách nách mang mua đồ, áo quần thì lôi thôi, luộm thuộm, trên xe đứa con quấy khóc vì đói, tôi mới thấy tội chị biết bao. Cách đây 5 năm, tôi cũng nào khác gì chị. Cũng tan làm là lao về nhà như cơn lốc để kịp nấu cơm, kịp dọn nhà, tắm giặt cho con. Bởi vì, gã đàn ông mà cả tôi và chị từng gọi là chồng chỉ là loại ăn sẵn, nằm ngửa, nào có giúp gì được vợ con.
Ấy thế mà ngày đó, chị tìm mọi thủ đoạn để cướp anh ta từ tay tôi. Nghĩ lại cũng nực cười, ngày đó tôi cùng quẫn, cứ nghĩ phải giữ bằng được chồng, để làm gì ư? Để con mình có bố, để gia đình mình không bị người ngoài cười chê, để tôi không bị coi là thất bại trước chị? Đấy, đàn bà khi bị dồn vào đường cùng đôi khi nông cạn đến vậy. Chỉ khăng khăng giữ bằng được món đồ mà chả chịu nhìn lại xem, món đồ đó trước giờ có trong nhà cũng chỉ là thứ vô tích sự mà thôi.
Chị nói tôi xấu, tôi già hơn chồng, tôi làm khổ anh ta, chi bằng buông tha để anh ta đến bên chị. Ngày đó, tôi cũng lao tâm khổ tứ tìm cách giữ chồng. Nhưng tôi giữ không nổi. Bởi vì lúc đó tôi đầu bù tóc rối, tôi tối ngày lôi thôi vì chồng, vì con, so với chị, người phụ nữ độc thân, cá tính và quyến rũ thì xách dép chạy theo tôi cũng không bằng.
Chị nói tôi xấu, tôi già hơn chồng, tôi làm khổ anh ta, chi bằng buông tha để anh ta đến bên chị. Ngày đó, tôi cũng lao tâm khổ tứ tìm cách giữ chồng. Nhưng tôi giữ không nổi. (Ảnh minh họa)
Thế là cuối cùng anh ta cũng vẫn bỏ tôi, bỏ cả đứa con còn chưa vào lớp 1 để theo chị. Chị gọi đó là "tình yêu đến muộn nhưng đích thực". Thôi thì cực chẳng đã, tôi ôm con về nhà ngoại, nghĩ rằng đời mình tàn rồi, chẳng còn hi vọng gì nữa. Thế nhưng tôi nhầm, nếu không có cái ngày tận cùng đau khổ đó, chắc đời tôi đâu có được như bây giờ.
Tôi trưởng thành, độc lập và học cách chăm sóc bản thân mình nhiều hơn. Con tôi ra ngoài ai cũng khen ngoan ngoãn, xinh xắn và lanh lợi. Chẳng ai cười chê con tôi vì có một ông bố bỏ mẹ theo bồ. Cái người ta nhìn vào là sự nỗ lực của một bà ẹm đơn thân như tôi và sự vươn lên mạnh mẽ của một đứ.a tr.ẻ thiếu sự quan tâm từ bố.
Tôi đoán giờ nhìn tôi, chị nghĩ chắc tôi bấu víu được vào một gã đàn ông nào khác nên mới... "lên đời" như thế. Nhưng chị nhầm rồi, bỏ được gã chồng tồi mà chị cố cướp về, tôi nhận ra phụ nữ hoàn toàn có thể làm chủ cuộc đời mình mà chẳng cần dựa vào ai hết.
Tôi đi thật nhanh qua chị, chẳng biết có nên cầu chúc cho chị được một ai đó dại dột đòi cướp anh ta đi để đời có cơ hội làm lại như tôi hay không? (Ảnh minh họa)
Tôi không biết cuộc sống của chị giờ hạnh phúc đến mức nào (như điều mà chị từng tin)... nhưng chiều nay nhìn chị vật lộn với hàng trăm việc, người như già đi cả chục tuổ.i chỉ sau vài năm làm vợ anh ta là tôi lại thấy thương. Người ta vẫn bảo nhìn vào nhan sắc của vợ để thấy lòng tốt và tình yêu của chồng, bởi thế nhìn chị bây giờ, chẳng cần thanh minh hay giải thích điều gì thêm nữa cả.
Thấy chị cơ cực, xấu xí và già nua, tôi lại hình dung ra mình vài năm về trước. Tôi toan ra gặp chị, nói một lời cảm ơn vì năm xưa nhờ chị "bao dung độ lượng" cướp đi gã chồng tồi đó mà tôi có được ngày hôm nay. Nhưng nghĩ đi, nghĩ lại, sợ chị nghĩ tôi mỉ.a ma.i nỗi đau hiện giờ của chị nên tôi thôi. Cùng cảnh đàn bà với nhau, mà hơn hết là những người đàn bà cùng khổ vì một gã đàn ông, tôi chẳng muốn miệ.t th.ị hay cười chê chị làm gì. Những gì chị đang gánh hộ tôi cũng đã đủ khổ lắm rồi.
Tôi đi thật nhanh qua chị, chẳng biết có nên cầu chúc cho chị được một ai đó dại dột đòi cướp anh ta đi để đời có cơ hội làm lại như tôi hay không?
Theo Blogtamsu
Yêu mà hạnh phúc thì kết thúc đừng làm khổ cho nhau Nếu một ngày duyên tình đứt gánh giữa đường, bạn hãy xem tất cả như một sự an bài của số phận. Đừng trách móc, đừng giận hờn, cũng đừng oán hận vì chí ít mình đã từng là gì đó của nhau... Khi yêu người ta thường mải mê đắm chìm trong thế giới của nhau, mải tận hưởng những phút giây...