Mình dừng lại ở đây, anh nhé !!!
Nếu được lựa chọn, em vẫn chọn yêu anh nhưng không yêu quá nhiều như bây giờ. Giá anh không phải là người yêu đầu tiên của em thì có lẽ em sẽ không đau nhiều khi chọn buông tay. Em chọn buông tay chỉ để chờ…
Em, một cô gái rất bình thường, ngoại hình quá bình thường. Em và anh học chung lớp đại học, quê anh và quê em cách nhau 150 km. Học cùng nhau bốn năm nhưng cuối năm thứ hai, em mới biết đến anh. Anh tự làm quen em trước. Tính em rụt rè nên ai làm quen em trước thì em sẽ tốt lại với người đó. Từ đó, em và anh chơi thân với nhau hơn. Yêu nhau từ bao giờ không rõ nhưng em lấy 14/2 là ngày kỷ niệm tình yêu của chúng mình. Tính đến 14/2 năm nay là tròn 3 năm yêu nhau. Anh nói anh yêu em không phải vì em xinh, em quá bình thường nếu không nói em xấu, anh yêu em vì em tính nết tốt và em biết cách nấu ăn, anh hay ăn cơm do em nấu.
Thời gian cứ thế trôi qua, anh cùng em vượt qua thời gian khó khăn của đời sinh viên, quấn quýt từng ngày vì hai đứa ở trọ gần nhau. Ra trường, anh xin được việc làm cách xa thủ đô 50 km, còn em ở lại và làm việc cũng không ổn định. Em khóc lên xuống khi hay tin anh xin việc xa thế, em yêu anh quá nhiều. Anh an ủi em rằng cứ cuối tuần anh lại về thăm em. Một năm anh đi làm xa em, em mong chờ từng ngày để cuối tuần anh về thăm, chờ anh chuyển công tác về gần. Em rất thương anh đi làm mệt mà cứ chiều thứ bảy lại đi xe máy 50 km về thăm em. Nhìn thấy anh, em rất xót xa nhưng em biết làm sao. Anh không cho em lên thăm anh vì sợ em đi đường xa, mệt.
Hôm nay, gần ngày kỷ niệm 3 năm yêu nhau của hai đứa, em lại có suy nghĩ muốn mình thử dừng lại, xem trong lòng anh có còn em như ngày xưa không. Em vẫn yêu anh, yêu nhiều hơn trước, vẫn chờ anh từng ngày. Nhưng từ khi anh lên chức cao hơn, làm quản lý, đồng thời áp lực công việc nhiều hơn, anh dần xa em hơn. Không phải là anh bận không có thời gian hay do anh mệt, mà chỉ đơn giản em cảm nhận anh đã không cần em như xưa. Giờ đây, những cuộc điện thoại nói chuyện hàng giờ mỗi đêm đã không còn, anh cũng lâu lắm không hỏi thăm em chỉ đơn giản một câu “Em ăn chưa?” hay “Em đang làm gì?”.
Một ngày dài trôi qua, em mong chờ điện thoại của anh nhưng chỉ là con số không. Em có gọi bao nhiêu cuộc cũng không thấy trả lời, hỏi anh anh không biết và cũng không muốn gọi lại. Hai ngày nay, em chưa được nghe giọng của anh. Nói chuyện với em, anh vẫn vui vẻ như xưa nhưng đâu đó em thấy rằng em không còn quan trọng với anh nữa. Anh vẫn về thăm em như trước, chưa một lần không về, nhưng em có linh cảm không tốt. Yêu xa đã khổ lắm rồi em không muốn khổ thêm nữa.
Video đang HOT
Có khi nào em nên dừng lại để suy nghĩ thêm mình cần anh bao nhiêu hay anh cần em bao nhiêu. Cũng không chỉ vì lý do anh không quan tâm em như xưa mà em có suy nghĩ thử dừng lại này. Từ ngày yêu nhau, anh chưa một lần đề cập tới vấn đề đưa em về nhà anh chơi, dù chỉ đơn giản là bạn bè về chơi chứ không phải người yêu. Anh đã về nhà em được ba lần. Em đề nghị thẳng thắn thì anh nói chưa tới lúc, lúc nào anh cưới em thì đưa em về nhà ra mắt luôn. Không biết lúc đó như anh nói là bao giờ, anh đã 28 và em cũng 25 tuổi rồi. Chẳng lẽ về nhà chơi bây giờ sau đó hai năm nữa cưới vẫn là sớm quá? Em nói nhiều thì anh bảo em nhìn tình yêu màu hồng, với anh bây giờ nó thực tế lắm.
Em cũng sinh ra ở nông thôn mà, việc gì em cũng phải làm mà. Em không mơ mộng, em cũng đã nghĩ khá nhiều, là do em không hiểu anh hay do anh “toan tính” nhiều. Em chợt nhận ra từ ngày yêu nhau, anh chưa nghiêm túc nói chuyện giống như người lớn với em lần nào, lúc nào cũng chỉ cười cợt như trẻ con. Em có bực mình hay cáu giận cũng chỉ mình em chịu, anh vẫn vậy. Chắc em chưa hiểu anh sau ba năm yêu anh..
Người ta nói khi không cần nhau nữa cũng có thể buông tay nhau. Em cũng muốn thử buông một lần xem sao nhưng em sợ khi buông rồi mà anh thật sự không cần em nữa thì em sẽ mất anh thật. Em có nên chờ đợi và tin anh, hay cho cả anh và em cơ hội nữa, cơ hội để anh hiểu em, cơ hội để cho cả hai nhận ra có còn cần nhau không. Em sợ đến một ngày anh sẽ nói với em rằng là do anh không tốt, không lo được cho em cuộc sống tốt nên mình chia tay giống như tâm sự của ai đó em đã từng đọc. Dù sao thì lần này em sẽ cố thử buông một lần xem sao. Suy nghĩ này em đã có mấy lần nhưng chưa một lần em làm được vì em sợ mất anh. Lần này mà em không vượt qua được thì chắc là do em và anh có duyên nhưng không nợ. Em vẫn chờ anh. Chờ chỉ cần anh giống như ngày xưa, ngày ngày nói chuyện vui vẻ cùng em, mọi áp lực công việc hay mệt mỏi trong em sẽ tan biến hết.
Theo iblog.vn
Chuyện hoàn lương của một nữ mại dâm: Sống lại từ câu nói 'làm vợ anh nhé'
Trong một lần đi trao quà từ thiện cho các bé bị bỏ rơi ở chùa Phổ Linh (Tây Hồ, Hà Nội), tôi tình cờ gặp M - người cũng tham gia từ thiện trong ngày hôm đó. M từng làm gái mại dâm nay đã hoàn lương, có chồng và một con trai 3 tuổi. Sau một hồi tâm sự, M đã kể cho tôi nghe về hành trình của cô từ khi mới bước chân vào nghề đến lúc hoàn lương.
Dòng đời nghiệt ngã
Năm 16 tuổi M quyết tâm lên thành phố với hi vọng đổi đời. Nhưng dòng đời nghiệt ngã lại đưa cô vào con đường mại dâm từ lúc nào không biết. M chỉ nhớ là được mấy chị cùng xóm trọ rủ rê, bảo rằng làm nghề này không cần vốn, thu nhập cao, lại được ăn ngon mặc đẹp. Cô được giới thiệu đến với một ông chủ tên H, chuyên làm nghề bảo kê và môi giới gái mại dâm. Lúc đầu, M cũng thấy sợ, nhưng sau một vài lần đi khách thành quen. Ngoài phần trăm cắt lại cho chủ, tiền kiếm được bao nhiêu, cô gửi về quê hết cho mẹ, chỉ giữ lại một phần nhỏ.
M kể: Đa số gái bán dâm đều rất thiếu thốn tình cảm nên thường hay cặp kè, yêu đương nhanh chóng mà không biết người đàn ông kia có thật lòng với mình hay không. Thường thì trong mỗi cuộc tình, họ bị lợi dụng cả về tiền bạc và thể xác, sau không còn giá trị lợi dụng nữa thì bị bỏ rơi một cách phũ phàng. Vì chuyện tình cảm bị lừa gạt nên có nhiều người đâm ra chán nản lao đầu vào chơi bời, nghiện ngập. M cũng nằm trong số đó, nhưng cô may mắn hơn là chưa nghiện, chưa bị nhiễm HIV.
Trong một lần bán dâm, M bị công an bắt, cho đi phục hồi nhân phẩm. Hết thời hạn giáo dục, M được trao trả về địa phương để tái hòa nhập cộng đồng. Nhưng khi về quê thì ánh mắt mọi người nhìn vào cô hầu hết là không thiện cảm. M kể: "Khi tôi đi chợ, người ta chào đón đon đả, nhiệt tình, nhưng sau khi đi rồi, họ nói "là cave, là phò mà còn bày đặt". Có những người không thèm nhìn thẳng vào mặt tôi khi nói chuyện, khi tôi chào hỏi họ". Sự kì thị của xã hội lại khiến M quay lại con đường cũ.
Bước ngoặt lớn nhất, có lẽ cũng là điều quyết định cuộc sống của M bây giờ là khi cô nghe tin mẹ đang ốm nặng, chỉ còn sống được vài ngày nữa. Cô vội vã bắt xe về quê để gặp mẹ lần cuối cùng. Trước khi nhắm mắt, mẹ mong cô hãy hoàn lương. M đã hứa với mẹ và tự hứa với lòng mình rằng nhất định cô sẽ làm được điều đó.
Quyết tâm hoàn lương
Đang từ cuộc sống có tiền, ăn ngon mặc đẹp, giờ cô lại vất vả với việc đồng áng. Nhưng họ hàng, thậm chí anh em ruột vẫn không chấp nhận M. Họ bảo cô làm xấu mặt họ. Ngay cả khi chị dâu mới sinh, cô muốn vào thăm cháu mà cũng không ai cho phép, họ sợ cô sẽ mang lại điềm gở cho cháu bé. Tủi nhục, nhiều lần M đã nghĩ đến cái chết, nhưng rồi cô lại nhớ lại lời mẹ, nhớ ánh mắt của mẹ trước khi lâm chung, nhớ những lời khuyên răn, dạy bảo của cán bộ ở trại cải tạo. Tất cả những điều đó làm ý chí muốn được sống, khát khao được vươn lên của M mãnh liệt hơn bao giờ hết, cô càng quyết tâm hoàn lương.
M quyết định rời bỏ làng, đi đến một nơi rất xa. Cô thay tên đổi họ, tìm một công việc rửa bát thuê. Ban ngày làm việc vất vả thì cô quên đi mọi việc, nhưng mỗi khi đêm về, cô lại đau đớn nhớ lại cái cảm giác bị khinh rẻ. M không nhớ là mình đã khóc bao nhiêu đêm rồi. Cái sợ lớn nhất của cô không phải là khó khăn, mà là lúc chẳng may gặp phải người làng, người quen, thậm chí khách làng chơi cũ. Cô sợ họ nhận ra mình thì cuộc sống vừa mới tạo dựng ra sẽ tay trắng.
Nhờ đức tính chịu thương, chịu khó mà M được chủ quán và những người xung quanh rất quý. Có một chàng trai làm thợ sửa cơ khí bên cạnh qua nhiều lần tiếp xúc đã thầm thương trộm nhớ cô, nhiều lần muốn ngỏ lời tiến xa nhưng cô ngại, không dám bước tiếp. Nhưng có lẽ do tấm lòng chân thành, cộng với sự nhiệt tình và kiên trì từng ngày của anh đã khiến M cảm động. Cô nhận lời yêu anh, nhưng trong lòng thì hết sức lo lắng, giằng xé. Cô lo sợ khi mà anh biết về cuộc sống trước đây của mình. Một ngày đẹp trời, anh cầu hôn cô, M lại càng lo sợ hơn, khi không biết phải làm sao đối mặt với gia đình nhà trai, họ sẽ nói mình là người như thế nào, quá khứ ra sao, liệu ai có thể cảm thông?
Cuối cùng, M quyết định đánh một canh bạc của cuộc đời, cô hẹn anh đi uống nước, kể tất cả cho anh về cuộc đời của mình. Nghe hết câu chuyện, anh im lặng, không nói lời nào, không khí vô cùng ngột ngạt. Rồi cô và anh mỗi người đi về một hướng khác nhau. Hơn một tuần, không thấy anh đi làm, còn cô cũng thất thần như người mất hồn vậy, buồn bã, tủi nhục đan xen, M cảm thấy không còn muốn gì nữa, thậm chí ý nghĩ tự tử lại quay về quanh quẩn bên đầu óc cô.
Nhưng chính vào cái lúc mà M tưởng chừng như tuyệt vọng nhất đó thì anh bỗng xuất hiện. Anh nói một câu mà cả đời cô chẳng bao giờ quên được: "Làm vợ anh nhé". Hạnh phúc khiến tim cô tưởng chừng như vỡ òa. Anh nói với M rằng, anh cần thời gian suy nghĩ và thuyết phục bố mẹ đồng ý cho cưới cô. Anh bàn với cô hai người đi vào miền trong sinh sống, khi nào ổn định mới trở lại quê hương.
Theo Phununews
Phải nắm chặt tay của em, anh nhé Đừng hỏi vì sao em không thể tha thứ cho anh nếu anh phản bội: Vì em là anh và vì em yêu anh! Vậy là cái ngày chúng mình mong đợi cũng đã đến, ngày mà em có thể gục đầu vào vai anh gọi anh bằng một từ thật thiêng liêng: "Chồng", ngày mà anh ôm em vào lòng để cảm...