Mình dừng lại anh nhé!
Nếu từ tận đáy lòng anh có chút tình cảm thật sự dành cho em thì xin anh hãy giúp em dừng lại.
Khi em viết cho anh những dòng này là lúc em phải hạ quyết tâm sau bao đêm thức trắng, là lúc nước mắt em không ngừng rơi. Thời gian qua ở bên anh em được sống thật với lòng mình là được yêu anh, quan tâm anh, cùng chia sẻ buồn vui với anh. Điều mà em vui nhất là sự quan tâm, lo lắng của anh dành cho em, mặc dù em biết sự quan tâm, lo lắng đó còn có lúc miễn cưỡng, chưa thực sự xuất phát từ đáy lòng anh nhưng em cũng rất vui.
Chúng mình dừng lại anh nhé! Không biết anh có mệt mỏi không nhưng em đã kiệt sức rồi. Trước khi gặp lại anh, em là người phụ nữ năng động, luôn tươi cười, hài hước, luôn hết mình vì công việc. Vậy mà giờ đây em đã đánh rơi nụ cười tươi tắn ấy, thay vào đó là gương mặt trầm buồn, chỉ biết khẽ cười khi nghe anh nói.
Mình dừng lại anh nhé! Gặp lại anh, cuộc sống yên bình của em đảo lộn lên hết. Em không chú tâm vào công việc như trước, có ít thời gian quan tâm tới gia đình nhỏ bé của mình hơn vì phần lớn thời gian em dành để nghĩ đến anh và nghĩ đến cảm giác dằn vặt, tội lỗi trong em.
Mình dừng lại anh nhé! Đôi khi em hay hỏi anh rằng tại sao anh không từ chối em mỗi lần em muốn gặp anh. Anh trả lời rằng vì không muốn làm em buồn. Anh à! Hàng trăm lần em tự nhủ: Giá như không có những dòng tin nhắn của anh chúc mừng em vào những ngày lễ, giá như mình đừng gặp lại nhau… có lẽ giờ em đang vui vẻ bên gia đình bé nhỏ của em. Giá như ngày ấy em từ chối gặp lại anh, có lẽ giờ đây em không phải day dứt , buồn phiền như thế này. Giá như không có những bữa cơm trưa và những buổi cà phê chỉ có em và anh, có lẽ em đã không phải nghĩ để viết ra những dòng chữ này. Giá như anh đừng dành cho em những lời quan tâm, giá như không có cái nắm tay, giá như không có cái ôm ấm áp, có lẽ em sẽ vẫn vui vẻ bên anh như một người bạn tri kỉ, giá như…
Video đang HOT
Khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, không thể với tới nhau được đâu anh (Ảnh minh họa)
Mình dừng lại anh nhé! Em sợ, sợ một ngày nào đó hay một lúc nào đó chúng ta sẽ đi quá giới hạn anh vì em yêu anh rất nhiều, vì tình đầu đâu dễ quên. Em biết cả anh và em không ai muốn đánh mất gia đình của mình. Nhưng chuyện tình cảm thì không thể nói trước được điều gì vì lí trí vẫn không thắng nổi trái tim anh à.
Mình hãy dừng lại anh nhé! Có lẽ em sẽ buồn lắm, sẽ đau khổ lắm, cũng có thể em sẽ phát điên nếu phải rời xa anh, sẽ khóc thầm mỗi khi nhớ đến anh nhưng em sẽ cố gắng để dừng lại. Dừng lại để em không còn lạc lối trên con đường tình, em cần quay trở lại cuộc sống hiện tại của cả anh và em. Khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, không thể với tới nhau được đâu anh. Anh cũng biết điều đó mà, phải không anh.
Mình dừng lại anh nhé! Dừng lại để cả hai được bình yên. Dừng lại để tim em không phải đau nữa. Dừng lại để em không phải mất ngủ từng đêm. Dừng lại để em không cảm thấy mình tồi tệ nữa. Dừng lại để nước mắt em thôi rơi mỗi khi nghĩ về anh… Bao nhiêu lí do đó đủ để dừng lại chưa anh?
Mình dừng lại anh nhé! Nếu từ tận đáy lòng anh có chút tình cảm thật sự dành cho em thì xin anh hãy giúp em dừng lại. Xin anh đừng níu kéo em bằng những dòng tin nhắn, đừng quan tâm em, cũng đừng gặp em nữa được không anh? Xin anh hãy để em được trở về với cuộc sống yên bình trước đây anh nhé!
Theo 24h
Nỗi khổ yêu chay mà vẫn phải vui hơn hớn
Tôi đã không được động đến bạn gái như đa số chàng trai đang yêu khác, mà vẫn luôn phải tỏ ra vui vẻ.
Tôi từng trải qua không ít mối tình, và nói thẳng là mối tình nào cũng có quan hệ tình dục, chậm nhất là sau 6 tháng yêu nhau. Vì chuyện nọ chuyện kia, gút lại là do không có duyên phận, nên cuối cùng cũng chia tay cả. Rồi tôi yêu em, bạn gái hiện tại. So với các cô người yêu cũ, em không xinh bằng, nhưng tôi lại khổ vì em nhất, có lẽ cũng vì tôi yêu em nhất nên đành phải chịu mà chẳng làm gì được.
Bạn gái tôi có bố mẹ, ông bà nội ngoại đều là nhà giáo. Có lẽ vì vậy mà em rất ngoan, rất biết suy nghĩ, tính cách không chê vào đâu được, nhưng mà cổ hủ thì cũng không ai bằng. Chúng tôi yêu nhau từ khi em học năm cuối đại học. Em dứt khoát không cho tôi "vượt rào" những lần âu yếm, tôi chấp nhận với suy nghĩ, còn đi học thì chưa thực sự là phụ nữ trưởng thành, thôi thì tạm tha. Nhưng sau đó em ra trường, làm một nhân viên công sở đĩnh đạc, tình hình cũng không thay đổi. Quan điểm của em luôn là: để dành đến đêm tân hôn.
Tôi đã tìm mọi cách, từ thuyết phục đến việc mượn rượu để "bắt nạt" em, nhưng cuối cùng bao giờ em cũng có cách để chặn đứng tôi lại, khiến tôi phải tự kiểm điểm vì sự "xấu xa" của mình. Mà có phải em sống tách biệt với thế giới hiện đại đâu. Em có nhiều bạn bè, trong đó nhiều cô sống rất thoáng, và các cô ấy vẫn luôn tâm sự với em cả chuyện tình yêu lẫn tình dục. Em cũng thoải mái nghe họ, vui vẻ bông đùa với họ về chuyện đó chứ không có gì phê phán hay dị ứng cả. Ấy vậy mà với tôi, em lại như sắt như đồng. Em bảo, em tôn trọng cách sống của bạn bè và của bất cứ ai, nhưng đổi lại mọi người cũng phải tôn trọng cách sống của em.
Quan điểm của em luôn là: để dành đến đêm tân hôn (Ảnh minh họa)
Nhiều lúc tôi muốn phát rồ lên, vì ham muốn em và cũng vì tức giận em, mà chẳng làm gì được. Khổ một nỗi là tuy phải yêu "chay" như vậy, tôi vẫn phải cố tỏ ra vui vẻ. Nếu lần nào đòi hỏi hay lấn tới mà bị em ngăn cản, tôi để lộ sự thất vọng hay bực tức, dỗi hờn là mặt em đanh lại, em không thèm đếm xỉa gì đến tôi nữa. Thế là tôi lại phải thu vẻ mặt không hài lòng, phải nở nụ cười, phải làm vẻ mặt hơn hớn để em thấy rằng tôi yêu em chứ không phải chăm chăm đòi chuyện thể xác với em. Nói thật, những lúc đó mặt thì vui chứ trong lòng tôi bực lắm. Nhưng tôi ở thế yếu, tôi yêu em hơn em yêu tôi nên đành phải chịu thôi.
Có lần, tôi bảo với em rằng, em bạo hành tinh thần tôi khi cấm tôi xụ mặt do bị em từ chối, em bật cười. Nhưng rồi em lý sự lại, rằng cái việc tôi cứ tiếp tục đòi hỏi, tìm cách vượt rào cho dù em đã bày tỏ quan điểm, đã nói hết nước hết cái... cũng là bạo hành tinh thần em, làm em stress, và cũng là quấy rối tình dục em nữa. Em kết luận, tội của tôi to hơn. Em nói ngang thế mà tôi cũng đành chịu đấy.
Có anh đàn ông nào đang yêu mà phải chịu như tôi không, chia sẻ và tư vấn cho tôi nhé? Tôi muốn cưới em để khỏi phải nhịn, nhưng cả hai bên bố mẹ đều bắt đợi năm sau vì chưa được tuổi.
Theo VNE
Chắc gì anh sẽ không ngựa quen đường cũ? Nếu tôi tha thứ lần nữa thì lấy gì bảo đảm anh sẽ tiếp tục sa vào con đường hư hỏng? Tôi chấp nhận cho anh ngoại tình với điều kiện phải giữ kín chuyện đó với các con và cha mẹ hai bên. Thế nhưng anh lại đòi nhiều hơn thế. Và bây giờ thì tan hoang hết rồi. Tôi với Dương...