Mình chia tay nhau trong một chiều tháng 7
Mình lạc mất nhau trong một buổi chiều tháng 7. Lúc chia tay em không khóc, em bình tĩnh đến lạ,vì em biết rằng cần giữ lại chút kiêu hãnh cho bản thân.
Ảnh minh họa
Gửi anh! Ngươi em vừa đán.h mất…
Chuỗi ngày qua với em nó dài đến vô tận, nó lê thê khiến những bước chân em trở nên chuệch choạc. Nơi này bỗng trở nên nhỏ bé, nó nhỏ bé đến lạ khi mà đi đến đâu em cũng bắt gặp kỷ niệm, em cố để không nhớ về anh nhưng rẽ lối nào cũng thấy yêu thương. Em liêu xiêu qua từng con ngõ, hình ảnh của anh ngập tràn trên từng nhịp thở, em phải làm sao? Làm gì để anh không còn trong tâm trí em đây?
Anh với em đến với nhau ngay lúc đầu đã là sai. Nhưng con tim vốn có lý lẽ của riêng nó, để mở lòng với một ai là điều cực kỳ khó khăn với em vậy mà em lại mềm nhũn lý trí khi gặp anh – người đàn ông kém em đến 6 tuổ.i. Giá như anh không yêu em thì có lẽ em đã chôn chặt tình cảm của chính mình mà chẳng ai biết. Nhưng oái uăm thay chính anh cũng đã có tình cảm với em từ lúc nào. Và cứ thế chúng ta lao vào nhau như điên dại, em đê mê, quay cuồng, hạnh phúc trong cái tình yêu ngọt lịm ấy.
Chúng ta – hai người lạ nhưng đã từng là tất cả của nhau, đã từng quen mùi hơi thở, đã cùng nhau nếm trải qua mọi cung bậc của cảm xúc. Em ngang tàng bướng bỉnh là trước đây, còn từ khi yêu anh em như một con cún biết nghe lời chủ. Anh luôn ở bên động viên và dắt em đi qua bao khó khăn, bao thăng trầm của cuộc sống này, anh hứa không bao giờ bỏ rơi, vậy mà… Đến cuối cùng lại chính anh là ngươi buông tay, cũng bởi vì anh không vượt qua được định kiến xã hội, anh không vượt qua được chính lý trí của bản thân mình, thế là… mình lạc mất nhau trong một buổi chiều tháng 7. Lúc chia tay em không khóc, em bình tĩnh đến lạ,vì em biết rằng cần giữ lại chút kiêu hãnh cho bản thân.
Em tưởng em mạnh mẽ lắm, em tưởng em đi qua đau khổ một cách nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như câu nói chia tay. Nhưng không anh à. Em đã khoc suốt đêm hôm ấy, thậm chí em đã sốt lên đến 40C. Em mê man, ly bì và cả trong mơ em vẫn gặp anh. Anh vỗ về, chăm sóc như chưa có chuyện gì xảy ra… Và, em lại hạnh phúc đê mê trong giấc mơ ngọt ngào ấy cho đến khi em tự nhéo vào tay mình nó đau thì anh cũng tan biến luôn rồi, nước mắt em lại tuôn như đúa trẻ vừa bị đán.h đòn.
Anh à. Thế là từ nay trên đường đời mình không cùng nhau sánh bước nữa, đã rẽ hai lối đi riêng nhưng em hứa sẽ dõi theo anh trên suốt đoạn đường còn lại. Với em, anh là kỷ niệm, là vết sẹo chẳng bao giờ có thể lành. Và em biết rằng cuộc sống vốn chẳng đơn giản như cach ta tặng nhau một viên kẹo ngọt rồi mỉm cười nghĩ rằng bây giờ và mai sau sẽ luôn ngọt ngào trên môi.
Để anh đi qua cuộc đời em suy cho cùng cũng là một điều đáng tiếc nhưng bàn chân anh đi qua thì kỷ niệm vẫn luôn còn đó. Đến một lúc nào đó cả anh, cả em sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình mà không cần sự hiện diện của ngươi kia chỉ là không biết lúc nào đó là bao giờ. Tim em, nó lại đang chả.y má.u khi nghĩ về anh đây này. Đến bao giờ mới hết đau đây?
Theo Blogtamsu