Mình chia tay, chồng nhé!
Đến nước này thì em không thể chịu đựng được nữa rồi chồng ạ. 5 năm rồi, quá đủ rồi phải không anh?
Em đã tưởng mình sẽ vượt qua được 5 năm đầu của một cuộc hôn nhân, cái ngưỡng mà người ta nói, nếu vượt qua được sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc. Đôi lúc em tưởng mình đã làm được nhưng rồi lại nhận ra, mình đã không thể. Mọi thứ thật mơ hồ, mông lung… Em cố tìm cách để vun đắp nó nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Có lẽ, em không phải là người phụ nữ tốt, không giữ được chồng mình…
Nhiều khi em tự hỏi, chuyện đi đến nước này là do em, do anh hay tại ai? Em tự trách bản thân em, có lẽ là do em hết, do em kém cỏi, do em không thể làm được người vợ hiền của anh, khiến anh yêu thương hết lòng hết dạ…
Chuyện anh ngoại tình, cũng là do em phải không anh? Trách đàn ông lăng nhăng, bội bạc, ham của lạ nhưng em lại trách mình đã làm gì để anh phải như vậy? Cuộc sống gối chăn vợ chồng đã không thể níu chân anh, anh phải ra ngoài tìm nguồn vui mới, lỗi này tại ai?
Chuyện anh ngoại tình, cũng là do em phải không anh? Trách đàn ông lăng nhăng, bội bạc, ham của lạ nhưng em lại trách mình đã làm gì để anh phải như vậy? (ảnh minh họa)
Em cứ tự nhủ, em sẽ chiều theo ý anh, làm mọi việc mà anh thích. Em sẽ làm người vợ biết chiều chồng ngay cả chuyện gối chăn nhưng mà, 5 năm qua, anh vẫn sống lạnh lùng, rồi anh cũng đã chán em. Thì đàn ông hay vậy, vui mãi với một người họ lại muốn đi tìm của lạ. Nhưng nếu một người vợ giỏi giữ chồng, một người vợ biết cách chiều chồng thì có lẽ, họ đã không để chồng phải ngã vào vòng tay người khác.
Đó là do em nghĩ, em cũng không hiểu những người phụ nữ khác có làm được như vậy không, có tìm mọi cách để giữ được chồng họ không, nhưng với em, thế là kiệt cùng của sức lực rồi. Bao năm qua, làm vợ anh, em đã dốc hết lòng. Em yêu thương anh, luôn chung thủy, không bao giờ có mối quan hệ nào khác ngay cả mối quan hệ tình bạn nam nữ thân tình. Em biết chồng mình hay ghen nên đã cố gắng để anh không phải suy nghĩ, vì vậy, bạn thân của em toàn là con gái…
Video đang HOT
Em có với anh một cô con gái, em cũng cố gắng chăm sóc con ngoan, trưởng thành. Bằng sức lực và tình yêu của người mẹ, em đã không quản ngại, hết lòng, hết dạ vì anh… Con ngoan, nghe lời bố mẹ, nói bi bô khiến em cảm thấy tự hào vô cùng. Vợ chồng cùng nhau kiếm tiền lo cho gia đình. Gia đình sum vầy đầm ấm, còn gì hơn thế hả anh? Nhưng, anh vẫn chưa thỏa mãn, anh thấy cuộc sống như vậy là nhàm chán, là mệt mỏi, anh muốn thư thái, muốn có những điều mới lạ, và anh ngoại tình… Nếu thực sự như vậy, em không thể nào níu được chân anh…
Em có với anh một cô con gái, em cũng cố gắng chăm sóc con ngoan, trưởng thành. (ảnh minh họa)
Chuyện anh nhậu nhẹt rượu chè với bạn bè, em không cấm… Nhưng, em phải nhắc nhở anh rằng, mình đã có gia đình, vợ con, mình cần phải có trách nhiệm với vợ con. Anh chán em tới mức cả tuần anh không muốn ăn một bữa cơm nào với vợ con hay sao? Về nhà là anh nồng nặc mùi rượu, anh khiến em cảm thấy khó chịu khi nằm cạnh. Có những đêm, em phải đưa con ra ngoài ngủ vì em sợ mùi rượu của anh khiến con ngạt thở, còn sợ đêm anh sẽ ngủ xấu thói mà làm con thức giấc. Anh à, vợ chồng với nhau, anh cũng nên nghĩ, những bữa anh ăn bên ngoài là vợ và con một mình lủi thủi. Anh cũng nên nghĩ những bữa cơm một mình buồn thế nào. Anh ham vui, anh chán vợ là chuyện của anh nhưng với vợ, vợ thực sự cảm thấy bị tổn thương vô cùng…
Chẳng bao giờ anh có trách nhiệm với gia đình vợ. Lúc nào anh cũng chỉ nghĩ, em phải thế này, thế kia với gia đình anh. Anh muốn em phải chu toàn, làm con dâu thảo, lo lắng cho bố mẹ anh ra trò. Nhưng với gia đình em, anh chưa một lần nhấc điện thoại lên hỏi thăm bố mẹ. Suốt 5 năm trời, em nói không quá, bố mẹ em có ốm thì anh cũng chỉ bảo em gọi, chứ anh không bao giờ là người chủ động.
Em là phận con gái trong nhà, tất nhiên em phải lo cho bố mẹ em. Vậy mà, anh là con rể, anh lại không biết quan tâm bố mẹ dù chỉ là một câu nói. Gia đình em có lỗi gì với anh, anh yêu thương em thì cũng phải kính trọng bố mẹ em. Tại sao anh không làm được cái việc cỏn con ấy? Em cảm thấy chán casi9 kiểu nhất bên trọng, nhất bên khinh của anh lắm rồi…
Còn em, vợ chồng mà thế này thì em không thể nào chịu nổi… (Ảnh minh họa)
5 năm làm vợ chồng, chỉ được vài tháng đầu còn hạnh phúc. Bây giờ thì mọi thứ giống như sự gượng ép. Em làm hết trách nhiệm rồi, em cố gắng lắm rồi nhưng em hiểu ra, có lẽ, anh không còn yêu em nữa. Một khi tình yêu đã hết thì chẳng còn gì phải không anh? Một khi anh đã không còn yêu em nữa thì mọi sự quan tâm chỉ là gượng ép đúng không anh? Tình yêu hết, mọi thứ cũng chấm hết anh à…
Vậy thì, chia tay đi anh ạ. Em đã không thể chịu đựng được cảnh anh rượu chè, gái gú. Đừng làm khổ nhau thêm nữa, đừng khiến trái tim mình mệt mỏi, đừng biến mình thành hai kẻ sống giả tạo trước mặt con cái. Em còn yêu anh nhiều lắm, nhưng nếu anh cứ hành hạ em thế này, em quyết định ra đi. Tạm biệt anh… Chia tay thôi chồng ạ. Con em sẽ nuôi, còn anh, hãy sống cho mình, hãy cứ buông thả như thế và tìm một người yêu anh nếu như có thể. Còn em, vợ chồng mà thế này thì em không thể nào chịu nổi…
Theo Khampha
Chồng học vấn thấp, hôn nhân bấp bênh
Mỗi lần nói về chuyện công việc hay học hành, chồng đều ỉu xìu mặt mày, cảm giác khó chịu với vợ. Chính chồng cũng không hài lòng khi người khác nói về chuyện đó.
Ngày trước khi yêu nhau, chồng không bao giờ để ý chuyện học hành. Tôi cũng hơi có chút e ngại vì sợ sau này cuộc sống hôn nhân không như lúc yêu, nhỡ đâu chồng lại vì tự ti mà sinh sự thì cũng mệt. Nên là một người yêu, một người vợ, lúc nào tôi cũng tâm lý, tế nhị, không nhắc tới chuyện học vấn gì cả, để tránh làm chồng tổn thương.
Mình không tự tin vì mình học cao, hay mình cũng không khinh thường người khác vì học ít hơn mình. Vì học hành đôi khi chẳng quyết định được gì, quan trọng là ra ngoài đời, ai giỏi hơn ai mà thôi. Thế nên, tôi đâu có quan trọng điều đó. Chỉ là bạn tôi bảo, &'mày học cao như vậy mà lấy chồng học ít hơn, sau này phải cẩn thận không thì hôn nhân lại rạn nứt'.
Tôi cười vì bản thân mình nghĩ chẳng bao giờ có chuyện đó. Tôi luôn nghĩ, vợ mà biết cách ứng xử, không nhắc tới chuyện đó thì có gì ảnh hưởng đâu. Sau này vợ chồng cố gắng sống cuộc sống hòa thuận, quan trọng là chồng kiếm tiền như thế nào mà thôi...
Mình không tự tin vì mình học cao, hay mình cũng không khinh thường người khác vì học ít hơn mình. (ảnh minh họa)
Khổ nỗi, cưới nhau được 2 năm, chồng thất nghiệp. Công việc kiếm mãi không ổn định, lương ba cọc ba đồng. Mỗi lần chồng đi làm mà thấy vợ lộng lẫy quần áo, xinh đẹp, xúng xính là chồng có vẻ không hài lòng. Anh bắt đầu tỏ thái độ. Khi tôi bảo &'em có nhiều khách hàng, cần phải ăn mặc cho sang trọng, với lại công việc này người ta cũng nhìn mình mà đánh giá. Mình ăn mặc xuề xòa cũng khó giao lưu'. Chồng cười khẩy &'ừ thì cô lắm khách hàng, toàn là những tay giàu có, học vị cao, tôi chẳng biết được cô có những mối quan hệ gì, mệt mỏi lắm đấy'.
Nghe chồng nói giọng khó chịu, tôi hiểu anh đang bực bội, có vẻ đang ghen. Với lại, công việc của anh cứ làng nhàng, lúc đi làm, lúc ở nhà, ăn mặc thì toàn đồng phục trông cũ kĩ, chẳng ra sao. Anh cảm thấy chán khi người ngoài nhìn vào anh rồi lại liếc mắt sang vợ anh. Thật sự, cảm giác ấy của anh tôi hiểu nhưng mà tôi không thể làm khác. Nhà này, một người không kiếm ra tiền thì người khác phải nỗ lực mà thôi...
Những ngày tháng đó chồng càng chán nản. Có lẽ áp lực kiếm tiền của chồng quá lớn nên khi chỉ thấy vợ đi ra ngoài kiếm tiền, chồng bắt đầu sinh sự. Chồng làm việc này không hài lòng, việc kia không hài lòng, còn gây sự với sếp để xin nghỉ việc luôn. Bao lần thất nghiệp rồi lại đi tìm việc, chồng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Chồng bảo, đã thế ở nhà cho vợ đi kiếm tiền. Tôi nói thế nào chồng cũng không nghe. Tôi thừa hiểu người đàn ông trong nhà không đi kiếm tiền, để vợ kiếm tiền thì sẽ có tâm trạng như thế nào. Thế nên, tôi mới nói với chồng rằng, &'anh phải đi làm thì mới yên cửa yên nhà, anh mà cứ như thế thì sợ rằng cuộc sống vợ chồng sẽ có nhiều căng thẳng'.
Thế nên, tôi mới nói với chồng rằng, &'anh phải đi làm thì mới yên cửa yên nhà, anh mà cứ như thế thì sợ rằng cuộc sống vợ chồng sẽ có nhiều căng thẳng'. (ảnh minh họa)
Chồng không hiểu những suy nghĩ của tôi, anh bực bội nói tôi coi thường anh, cậy học cao, kiếm được tiền rồi khinh chồng. Đã thế, chồng lại còn bị hàng xóm hỏi han suốt ngày là sao không đi làm tạm cái gì đó, cứ để ở vợ nhà kiếm tiền này kia. Họ còn so sánh học thức của chồng với tôi. Họ nói với chồng tôi rằng, &'vợ anh có học có khác, chăm chỉ đi làm, công việc tốt lại kiếm được nhiều tiền. Anh lấy được cô ấy đúng là có phúc'. Nghe tới đó chồng ức lắm, anh nổi cáu với tôi cả mấy ngày trời, nói là tôi đi nói với hàng xóm để họ khinh anh, coi anh không ra gì. Hàng xóm nhà anh thì họ biết chuyện nhà anh, tôi là dâu con hơi đâu mà này nọ với họ làm gì. Với lại, tính tôi cũng không thích buôn chuyện, không thích mấy chuyện tán ngẫu đàn bà...
Đó, từ ngày ấy, anh cay cú, bắt đầu lao vào rượu chè, cờ bạc rồi say khướt mỗi lần về nhà. Cứ về tới nhà là anh mượn rượu, là anh nói bóng nói gió rồi chửi đổng, tôi cảm thấy buồn vô cùng.
Tôi không quan trọng chuyện kiếm tiền, chồng thất nghiệp thì không sao, cứ từ từ nhưng mà thái độ của chồng làm tôi phát ngán. Ngày nào về nhà cũng nhìn thấy một ông chồng say với cả chửi bới vợ con, đúng là không còn đường nào lui. Tôi chán chồng, chán luôn cả cái gia đình này nhưng phải làm sao. Tôi càng tỏ thái độ thì anh càng có cớ nói. Đấy, bạn tôi nói về chuyện vợ học cao hơn chồng tôi không chịu nghe, giờ thì...
Theo Khampha
Chồng ơi, khi nào anh mới lớn? Mỗi ngày trôi qua, em đều cảm thấy mình già đi, cũng suy nghĩ nhiều hơn, cũng lo lắng nhiều hơn khi đã bước vào cuộc sống vợ chồng. Bao bộn bề lo toan, lúc nào cũng nghĩ cách phải làm sao để tương lai sau này sung túc hơn, vui vẻ hơn, sướng hơn. Em còn lo nếu như sinh một đứa...