Mình chia tay chẳng phải lỗi do ai…
Cảm ơn anh đã cho em được đi qua những cảm giác vui, buồn, ấm lạnh, những yêu thương, giận hờn mưa nắng của tình yêu. Cảm ơn vì những kỷ niệm trong veo của tình đầu đôi ta, tại sao phải quên chứ, đúng không anh?
Tháng mười hai về, thỉnh thoảng có mưa giăng khắp phố, có nỗi nhớ anh xa gần khiến em nghẹt thở. Không có anh, em vẫn phải sống, phải cười dù cho tận sâu trong tâm hồn mình là sự trống vắng mà không ai có thể bù đắp nổi.
Em không cho phép ai được quyền thay thế anh trong tim em. Em không muốn, vì những gì về anh với em, mãi mãi là những điều đẹp nhất.
Quên anh sao được hỡi chàng trai cao lớn, thư sinh và tốt bụng của em! Em quen anh trong một lần tìm tài liệu trong thư viện trường. Em loay hoay kiếm tìm tài liệu để rồi làm đổ cả chồng sách to tướng xuống sàn.
Anh chạy đến đỡ và giúp em gom lại những cuốn sách đặt lên giá ngay ngắn. Sau đó anh còn giúp em tìm tài liệu một cách khoa học hơn nữa chứ. Hỏi ra mới biết anh học cùng khoa với em, chỉ có điều em năm hai còn anh thì năm cuối, chuẩn bị ra trường. Tình cảm của em và anh bắt đầu trứng nước từ lần anh giúp đỡ em khi đó và lớn dần lên theo năm tháng.
Cả hai ta bắt đầu học cùng nhau, ăn cùng nhau và đi chơi càng không thể thiếu nhau. Có anh ở bên, em có thêm bao động lực để học hành và chúng mình đều hạ quyết tâm học thật giỏi, học và du học. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, anh sang Mỹ học tiếp cao học.
Ở nơi cách xa em nửa vòng trái đất anh đã có tình cảm với người khác và ngọn lửa tình yêu của đôi ta trong xa cách, giờ đây đã chỉ còn là những làn khói mơ hồ, ảo vọng.
Nhưng em không yếu đuối để người khác phải thương hại, em không cần một bờ vai hay một cái ôm hờ của ai đó chỉ để bù vào chỗ trống không anh… vì em biết ở nơi đó, anh vẫn nhớ về em. Chỉ cần như thế với em là đủ.
Video đang HOT
Chia tay rõ ràng luôn kèm theo những đau đớn, uất nghẹn, nhưng để vượt qua nó thì mỗi người lại chọn những cách khác nhau. Có người lại lao vào học hành, công việc, người khác lại chăm lo tốt hơn cho các mối quan hệ khác như gia đình, bạn bè…
Dù là cách nào đi chăng nữa thì nỗi nhớ vẫn có lúc ùa về và cách ta ứng xử với nỗi nhớ như thế nào mới thật sự là những câu hỏi khó trả lời.
Chia tay anh, em đã cố gắng không điên dại trong mớ suy nghĩ như tơ vò để thoát ra khỏi những cay cú, những trách móc, giận hờn. Có người em biết đã nhịn ăn, rồi uống rượu cho say xỉn, hay lấy dao lam rạch lên cổ tay những dòng chữ đắng cay để tự hành hạ bản thân mình. Còn em, em chọn là thả trôi nỗi nhớ và cũng không bắt lòng mình phải quên anh.
Chia tay anh, em mới nhận ra là xung quanh mình còn bao người vẫn yêu thương em, mà lâu nay mải chạy theo anh, em đâu có nhận ra.
Ở bên em vẫn còn bao bạn bè tốt, vẫn tâm sự cho nhau nghe những vui buồn trong cuộc sống mà lâu nay mải ở gần anh nên em đã dành thật ít thời gian cho họ. Chia tay anh, em vẫn phải sống và tự nhủ phải sống tốt hơn, quan tâm hơn tới mọi người xung quanh. Em có nhiều bài học khi yêu anh lắm, anh ạ.
Cảm ơn anh đã cho em được đi qua những cảm giác vui, buồn, ấm lạnh, những yêu thương, giận hờn mưa nắng của tình yêu. Cảm ơn vì những kỷ niệm trong veo của tình đầu đôi ta, tại sao phải quên chứ, đúng không anh?
Chia tay anh, em không đổ lỗi cho ai cả, bởi chẳng phải tại anh, cũng đâu phải tại em, có chăng là tại “những cơn gió vô tình cuốn đi yêu thương của đôi ta”. Người ta bảo yêu nhau để lấy được nhau phải có duyên có số và em cũng tin vào điều đó.
Vậy nên còn trách móc nhau làm gì phải không anh?
Theo VTC News
Cả nhà ngả mũ trước cô vợ 'chẳng phải dạng vừa đâu' của tôi
Vợ tôi thì tôi sợ, có phải sợ vợ hàng xóm đâu mà xấu hổ. Thế nhưng không chỉ mình tôi sợ, mà đến cả bố mẹ tôi cũng phải nghe lời vợ tôi răm rắp. Vợ tôi "không phải dạng vừa đâu".
Lấy vợ về tôi vẫn cứ tung tăng và thản nhiên đi chơi như trước. Phải nói thêm rằng đây là cô vợ mà bố mẹ tôi nhắm nhót cho với ý định có vợ thì thằng tôi sẽ phải thay đổi.
Ừ, có vợ thì chỉ thay đổi từ thằng đàn ông độc thân lang thang ăn chơi theo ngày tháng thành gã đàn ông có vợ ăn chơi mà thôi. Xét về cơ bản thì chẳng có gì khác. Nói như dân nhậu chúng tôi thì cũng chỉ là rượu cũ bình mới mà thôi.
Thế nhưng ngày đầu tiên sau tuần trăng mật, nghe chiến hữu rủ đi nhậu nhẹt, tôi tung tăng tính phi đi ngay thì vợ tôi đứng xộc ra cửa. Chả hiểu nghe lỏm được câu chuyện của tôi từ khi nào, nàng quần đùi, áo ba lỗ tay cầm mũ bảo hiểm đứng chặn lại miệng vẫn đon đả: "Anh bỏ em ở nhà một mình sao đành!". Thế là lại phải cho vợ bám càng chạy theo.
Cả nhà tôi răm rắp tuân thủ theo quy củ mới mà vợ tôi đưa ra.
Giờ thì tôi mới là thằng mắt lồi ra khi nhìn vợ. Hóa ra vợ tôi cũng chẳng phải "dạng vừa đâu." Em hô hào, rót bia nhanh như điện nhưng tôi chỉ uống được vài ngụm. Vì cứ tôi bưng ly lên, em lại giật lấy, cụng ly từng người và uống hết. Chừng vài ly em đã say mềm, tôi buộc phải đưa em về. Bạn bè tôi thấy thế hào hứng lắm, khi nào đi nhậu cũng bảo tôi rủ em đi cùng. Thế nhưng nhìn thấy vợ say lả trong tay thì hỏi thằng nào lại có hứng rủ vợ đi nhậu nữa.
Bố mẹ tôi lần đầu tiên thấy con dâu say xỉn vì đi nhậu cùng chồng về thì lắc đầu ngán ngẩm. Tưởng là kiếm được người để đào tạo ông con trai, không ngờ giờ về lại phải hầu thêm bà dâu nghiện nữa. Tôi cũng không thể để cho bố mẹ chăm sóc vợ mình được nên đành phải cố mà chăm em khi em say.
Rồi cũng chẳng biết từ khi nào nhờ em "đào tạo" mà bây giờ, tửu lượng của tôi cũng giảm đáng kể, uống chừng vài lon đã say chẳng biết gì. Uống ít nên cũng chẳng thích uống nữa, thế là tôi bỏ được nhậu.
Thế là vì em tôi bị hội bạn nhậu tẩy chay. Bố mẹ tôi thì mừng ra mặt. Coi như con dâu đã ghi được bàn thắng trông thấy.
Tuy nhiên, đừng tưởng chỉ có tôi là phải chịu đựng cô vợ mà bố mẹ tôi đưa về. Đến bản thân ông bà cũng phải nhiều lần thiếu nước chắp tay xin con dâu đáo để.
Trước khi có em về, nhà tôi hay ngủ dậy muộn. Nhưng từ lúc em về, mới hơn 5 giờ sáng, em đã lên phòng gọi bố mẹ tôi dậy để đi tập thể dục. Ban đầu, bố mẹ tôi cũng phàn nàn lắm, thậm chí mẹ tôi còn hắt hủi: "Thích thì hai vợ chồng đi đi, đừng có gọi bố mẹ, đêm trằn trọc mãi mới ngủ được lúc".
Tưởng rằng nghe bố mẹ nói thế thì vợ tôi không lên thức ông bà đi tập thể dục nữa. Không ngờ, vợ tôi vẫn cứ vờ như không hiểu, cứ sáng sớm là mở nhạc ầm ĩ rồi mở toang hết cửa trong ngoài. Nàng ra sức tập thể dục. Vợ tôi còn tha về đủ các thể loại máy tập thể dục, đĩa tập yoga, arobic.
Cứ sáng sớm, nhà tôi cứ như phòng tập thể dục. Máy móc đầy phòng khách, nhạc nhẽo rộn ràng. Bố mẹ tôi muốn nằm thêm một chút cũng không được. Ông bà đành miễn cưỡng đi xuống thì thấy vợ tôi đon đả: "Có bài tập yoga này thích lắm mẹ ạ! Vừa giãn gân cốt lại đỡ đau lưng!".
Thế rồi, dưới bàn tay thuần hóa của sư tử nhà tôi, bố mẹ tôi đã "răm rắp" tuân thủ lịch sinh hoạt mới. Cứ đến 5 giờ sáng là ông bà đã dậy tập thể dục, khi thì đi bộ, khi thì tập yoga dưỡng sinh, rồi tưới cây...
Không phải tôi khoe vợ, chứ bây giờ, nhờ "vợ hư" mà tôi đã trở thành người đàn ông không rượu bia, không la cà quán xá, không về khuya, biết chăm con. Tôi cũng biết sống có trách nhiệm hơn.
Nhà tôi đã có nếp sinh hoạt mới mà trước đây mỗi thành viên trong gia đình chả ai nghĩ đến. Chỉ sau mấy tháng về làm dâu mà vợ tôi đã cải tạo lại cả nhà. Nhà tôi trở nên quy củ tự bao giờ.
Theo Afamily