Mình chỉ là tình nhân thôi
Thương yêu của em. 19/12. Em nhận thấy em thay đổi, em bắt đầu lạnh nhạt, em bắt đầu thấy mọi cảm xúc không còn mạnh mẽ như trước, em bắt đầu nhận ra tình yêu của em thật tĩnh lặng.
Mùa đông không lạnh anh nhỉ, vẫn có nắng và gió và ấm áp. Em không thể đến được bên anh, không thể cùng anh bàn luận xem vì sao mùa đông không mưa phùn, em bỏ lại anh một mình rồi. Anh ngày càng lặng lẽ hơn, em hiểu không phải vì em đã xa anh, mà vì anh lại một mình sống với tình yêu bất diệt và lãng mạn mà anh đã có. “Không ai biết bí mật này của anh ngoài em” anh từng nói thế, và khi ấy em đã bên anh, cùng anh nuôi dưỡng tình yêu lớn, một tình yêu từ phía anh nhưng hạnh phúc và tồn tại mãnh liệt.
Em đến như một cơn bão, như một mùa xuân đầy nắng, em ào đến bên anh, ríu rít chuyện trò, quấn quýt bên anh mỗi ngày và tình yêu si mê của em đã giữ anh bên em, nhưng em không có được trái tim anh. Em chẳng giận bởi em hiểu tình yêu chỉ có một, và anh đã dâng hiến nó đi rồi, anh chẳng còn mà cho em nữa. Anh luôn nói “em chẳng yêu anh đâu, anh chỉ là sự lạ lẫm trong cuộc sống của em thôi”, cũng có thể anh nói đúng, cũng có thể là anh muốn thế, anh sợ thứ tình yêu luôn nóng hổi và sôi sục của em, chúng mình khác nhau nhiều quá. Nhưng cuộc vui nào cũng sẽ tàn, chẳng mấy ai có được tình yêu lớn và bất diệt như anh, và tình yêu của mình dừng lại. Không phải em không còn yêu anh, không phải em giận vì anh ngày một lạnh lùng với em, mà đơn giản hình như em cần sự bình yên, em thấy mình mệt mỏi. Ngày lại ngày em rất cố gắng giống anh lưu giữ lại tình yêu của mình, nhưng em mệt mỏi và em xa anh thôi.
21/12. Ngày hôm nay anh không nhắn cho em 1 cái tin, không gọi cho em một cuộc, thực lòng em nhớ anh, nhớ anh quá, nhưng em cũng không gọi, chắc anh bận mà. Rồi, em gặp một nỗi đau, em không tránh được nó vì nó đến nhanh quá, và em bị cuốn đi rồi em đau khổ, em thấy mình tan vỡ hoàn toàn. Và khi yếu đuối nhất, em mệt mỏi và chán nản nhất em đã muốn có anh. Em thèm được chia sẻ nỗi buồn đó với anh. Em ước sao lúc ấy anh dịu dàng nhìn em, nắm lấy tay em và em chỉ cần như vậy. Không kiểm soát được cảm xúc, em gọi anh. Em nhận thức thật rõ ràng anh không phải của em, em lúc ấy lại chẳng cần gì nữa, anh nhạt nhòa trong suy nghĩ của em nhưng sao lúc đau khổ nhất ấy em vẫn yêu anh đến lạ. Em đã nghĩ làm anh buồn khi anh đi liên hoan, em dại khờ quá, yêu anh mù quáng và ngu xuẩn quá. Em tự trách mình và tiếc nuối việc đã yêu anh si mê thế. Anh không hề xứng đáng với tình yêu ấy, không xứng đáng với sự dâng hiến và say đắm của em. Em không thích anh gọi điện bởi nhạc chuông điện thoại là bài hát “yesterday”. Em không muốn nghĩ lại ngày hôm qua nữa, em thấy đau khổ vì ngày hôm qua em đã yêu anh mà không nhận ra tình yêu là phù phiếm. Nhưng không hiểu sao trong tột cùng nỗi đau em vẫn muốn nhìn thấy anh? Không phải em yêu anh đâu, chắc ảo giác thôi mà!
22/12. Người thứ 2 em chia sẻ nỗi buồn là nghĩa vụ em cần để nghỉ, nhưng em nhận được những tin nhắn động viên và chia sẻ rất chân thành. Em vẫn không nhận được của anh. Cuối cùng anh cũng gọi, nhưng lời hỏi thăm theo đúng chức trách bạn bè, khách sáo và nhạt nhẽo, em biết anh không hiểu cái em cần là gì? Em khóc cho những gì đã qua, cho sự dại khờ mong manh mà mình đã có. Lúc này em chẳng muốn nghĩ đến anh, bởi mỗi lần nghĩ là một lần trách cứ mình sao ngớ ngẩn, sao hối tiếc! Em không phải yêu anh đâu, nhầm lẫn thôi mà!
Video đang HOT
23/12. Anh biết không? Sáng nay mắt em không nhìn thấy, mắt em sưng quá, đáng nhẽ em không nghĩ đến anh, nhưng em nhớ anh từng nói “mắt anh và mắt em giống nhau nó hơi sưng”, điều này chẳng có ý nghĩ gì anh nhỉ, vậy mà khi yêu anh em đã thấy rất vui. Anh nhắn tin nhầm vào máy của em, xin lỗi cũng tốt vậy mà không lỡ hỏi em 1 câu? em trách anh như thế làm gì nhỉ?bản chất anh đâu có nghĩ tới em. Em đã bình tĩnh để lặng ngồi và nghĩ về chuyện chúng mình, em hiểu anh không như những gì em từng nghĩ, từng yêu thương.
Em có đọc một câu chuyện họ viết về những người đàn ông lọc lõi trên tình trường, họ luôn thấy thiếu thốn tình yêu, nhưng không muốn bỏ rơi gia đình, cũng không muốn ràng buộc và càng không muốn bị ảnh hưởng gì về sức khỏe. Thông minh và kinh nghiệm như vậy thì chắc chắn họ không tìm đến các cô gái trẻ và chưa có gia đình vì các cô ấy hay đòi quyền lợi, các cô ấy sẽ cần nhiều thời gian, sẽ cần sự lãng mạn và cả gắn bó nữa, sẽ rất nguy hiểm khi các cô ấy biết đâu dại khờ lại làm ầm lên thì tan vỡ cả. Tất nhiên họ không tìm đến những cô gái mà họ không hiểu rõ. Phương án an toàn nhất là tìm đến các cô bạn đã có gia đình nhưng có vẻ ngu ngơ một chút, hư hỏng một chút làm bạn, họ sẽ cặp kè với nhau, hẹn hò với nhau thật dễ dàng. Những cô bạn ấy sẽ chẳng mấy khi đòi hỏi những anh này phải làm gì cho họ, họ đến bên nhau để bù đắp khỏang trống họ tự cho là đang tồn tại mà thôi. Các cô ấy còn sợ bị ảnh hưởng, sợ bị mang tiếng hơn nên họ chẳng bao giờ lộ liễu, cũng chẳng bao giờ có ý định làm phiền khi cả 2 hết giờ làm. Rồi khi thấy chán nản và mệt mỏi với nhau họ dễ dàng xa nhau, thậm chí không cần phải tạm biệt.
Em tự hỏi, anh có vậy không? Nếu anh đến với em chỉ bằng những suy nghĩ như vậy thì có lẽ điều anh không ngờ nhất là em biết yêu, đúng không ?Có cái gì thật giống chuyện anh và em, em hư hỏng thật, em cũng ngu ngơ thật, nhưng lại khác là trái tim em đa cảm thực sự. Em đã tin anh, đã có lúc yêu anh bằng tất cả trái tim, tâm hồn và thể xác của mình. Tình yêu không nói đến chuyện được mất, nhưng yêu anh, em đã được gì? Em có được những phút giây thật hạnh phúc bởi những tin nhắn của anh, những quan tâm nho nhỏ của anh. Em có những ngày si mê, nồng nàn bên anh. Những ngày cháy bỏng yêu đương. Những cuồng nhiệt, khát khao. Và tất cả là tuyệt vời, lúc nào cũng tuyệt vời với em. Em cũng đã khóc, cười cho những điều tưởng như là tình yêu ấy, em đốt cháy thân mình như con thiêu thân cho những ban phát tình cảm mà em đã nghĩ là tình yêu từ phía anh cho em. Nhưng em đã mất gì?
Những ngày dài em sống trong dằn vặt, tội lỗi và dối trá. Em thay đổi hẳn con người, bản tính trong sáng dần mất đi, thay vào đó là một người sống với các mặt nạ khác nhau. Tất cả là giả dối, phản bội và dối trá. Em luôn đeo mặt nạ khi sống với gia đình mình, nấu những bữa cơm ngon, là những bộ quần áo đẹp, nhẹ nhàng với chồng, nhưng …ôi !mặt nạ thật đáng sợ, nó giả tạo và có sức mạnh giết người. Em đã sống những ngày mà sự ghen tuông bóp nát trái tim em, em giận hờn, em trách cứ và nóng giận khi biết mình chỉ là một thứ giá trị tăng thêm mà thôi. Khi nghe về anh, về tiếng cười gia đình anh trái tim em như vỡ bởi dày vò và ghen tuông. Em ghen với tất cả những gì xung quanh anh, em giận đến run người khi anh kể chuyện về vợ anh, về con cái, gia đình anh. Và những bải hoải đau đớn khi phút giây bên anh, anh bận chuyện gia đình! Nếu anh yêu em thật lòng chắc anh cũng thế, nhưng thật tiếc em không thể đi vào được trái tim anh. Rồi lại thời gian dài em sống mà thấy mình bất hạnh khi nỗi nhớ anh quay quắt và xé nát ý chí của em.
Bao đêm con người tội lỗi trong em đấu tranh và khóc lóc chỉ vì nhớ anh, chỉ vì muốn bên anh, chỉ vì yêu (mà lúc này thì em nghĩ lại không biết có phải em yêu anh không?hay em tự huyễn hoặc mình như thế mà thôi?) Mỗi ngày bên anh là mỗi ngày em dạn dày thêm kinh nghiệm che dấu con người mình, không dám nhìn, không dám thể hiện tình cảm, khổ sở chờ đợi tin nhắn của anh, rồi vội vàng xóa đi khi phải về. Những ngày, tháng em lo lắng đến mất ăn, mất ngủ vì sợ chuyện này bị nói ra, bị ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình của cả 2. Nhưng em thấy em thật ngốc, sao em lại có lúc lo đến cháy lòng cho anh, sợ ảnh hưởng đến anh, còn nghĩ đến mức có gì sẽ nhận cả là do em. Em thấy tiếc nuối vì đã yêu anh đến thế, ngớ ngẩn quá. Anh đã bao giờ nghĩ đến em chưa? Em mất các mối quan hệ khác, mất cả sự quan tâm cho riêng mình bởi tất cả thời gian em dành để nghĩ về anh và cho anh! Không biết có bao giờ anh trân trọng điều đó không? Chắc không, nhưng tình yêu chỉ có cho mà không nhận lại hoặc chỉ có nhận mà chẳng cho thì có còn ý nghĩa không anh? Từ khi yêu anh, em đánh mất chính em, đánh mất trái tim yêu đời và ngây ngô của em, hời hợt với tất cả mọi thứ, chỉ vì cái sự thật đầy huyễn hoặc, đầy giả dối rằng: chúng ta yêu nhau. Nhưng em cũng chẳng nghĩ nữa đâu anh ạ, mọi thứ cũng qua rồi, em sẽ quên anh nhanh thôi, em nhất định không yêu anh nữa mà.
24/12. Sáng nay em tháo mặt nạ rồi đấy, em không còn yêu anh nữa anh ạ, lòng nhẹ tênh khi nghĩ về anh. Nhưng em vẫn nhớ hôm nay rằm anh sẽ đi lễ đúng không ạ? Mọi người nhắn tin chúc mừng em nhân ngày giáng sinh, em đọc và trả lời như một cái máy ấy. Buồn cười và ngu ngốc quá, em vẫn chờ tin nhắn của anh, chẳng để làm gì đâu, em nghĩ là anh nên nhắn tin để chúc mừng như những người bạn thôi. Anh cũng nhắn tin, cũng an ủi, cũng có ý chúc mừng. Em thấy trống rống, thấy tất cả điều anh nói chỉ khách sáo vậy thôi. Nhưng anh thấy em thay đổi không?em không yêu anh nữa, nên nhắn tin cho anh hiểu ngay là em không tình cảm với anh nữa, em không cần anh nữa. Nhưng sao em ngu xuẩn thế nhỉ, lại sợ anh giận , lại nhắn lại như chỉ điều đó là vì em chỉ nói cho em thôi, sao phải thế chứ, em đâu cần anh nữa! Hôm nay anh đi lễ, anh có còn nhớ xin Phật bà phù hộ cho em nữa như lời anh từng nói không? Chắc là không anh nhỉ, anh chẳng yêu em, chắc cũng chẳng còn nhớ đã nói gì với em nữa rồi. Chắn hôm nay gia đình anh đi chơi vui lắm nhỉ? Em chẳng lên quan tâm, cũng chẳng cần để ý vì em không yêu anh nữa mà.
25/12. Sắp hết một ngày nữa, em vẫn thấy sao thật mệt mỏi và chán nản, ngày hôm nay em không còn nhớ anh, nhưng khi viết vẫn muốn nghĩ là viết cho anh, không phải em yêu anh đâu vì em chẳng biết lấy ai để nói chuyện mà thôi. Em chẳng còn muốn gì anh ạ, em không cần gì nữa, cuộc sống ngày càng trở lên vô nghĩa với em, hình như em đang mất tất cả, em không còn nghĩ được gì ngòai gặm nhấm nỗi đau đã và đang đến với em. Anh biết không, có lúc em nghĩ đến cái chết đấy, sẽ rất nhanh thôi, sẽ đau đớn một úc thôi, rồi mọi thứ sẽ dần quên lãng, sẽ chẳng còn gì phải nghĩ nữa. Em thấy cô đơn quá. Em chẳng có được bạn tri âm, càng chẳng có ai là nguời tâm phúc để mà san sẻ nữa. Anh hãy làm bạn của em một chút nhé, có phải yêu đâu mà sợ anh nhỉ? Em gọi cho anh, không phải vì nhớ hay yêu anh đâu nhé, em hỏi công việc thôi anh ạ. Hình như giọng anh có vẻ mệt đúng không? Chắc anh bận hả? em thấy vậy thì hỏi thôi, không phải em yêu mà quan tâm đến anh đâu. Em thực sự hết yêu anh rồi mà. Thôi mình quên nhau nhé anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một ngày và những khoảng lặng
Vậy là cuộc đời em bước sang trang mới. Số phận đã mang tình yêu, sự ngọt ngào của em đi để giờ đây em phải sống trong khoảng lặng chất ngất.
Chặng đường dài phía trước còn gập ghềnh quá, không biết em có đủ nghị lực vượt qua hay không. Em luôn tự nhủ: mỗi khi vấp phải biết đứng dậy đi tiếp, chờ đợi làm chi những ảo vọng xa vời.. Rồi em tự an ủi, mình sẽ có con. Con sẽ là nguồn vui, sẽ tạo động lực cho em vững bước trong những năm tháng còn lại của cuộc đời .Kể từ khi em biết yêu, biết rung động cũng là lúc em cảm nhận một chuỗi ngày dài đau khổ kề cận. Đã bao lần em tự sốc tinh thần rằng phải luôn đối diện với sự thật,dù phũ phàng cay đắng đến đâu cũng phải mạnh mẽ. Anh ơi ! em đã quá yêu anh, yêu rất nhiều, yêu đến cuồng dại si mê. Nhớ ngày đầu gặp anh.
Anh đến bên em bằng sự nhẹ nhàng, âu yếm, từng cử chỉ, từng lời nói như thấm dần, thấm dần vào lớp da, thớ thịt con người em , nuôi dưỡng trái tim và tâm hồn em trong những tháng ngày bên anh. Đã có lúc em cay đắng xót xa thốt lên trong tiếng nấc ngẹn ngào, nếu không có anh bên cạnh em sẽ chết dần, chết mòn. Và giờ em đang phải đối diện với một thực tế, không còn anh bên cạnh. Đứng trong khoảng lặng, âm thầm ngoái lại đằng sau, sao mà chới với, mà đau khổ đến vậy. Dù biết yêu không lối thoát, nhưng sao em vẫn yêu, yêu nhiều lắm. Giờ em đang khổ sở vật lộn trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, gọi thầm tên anh. Em quen được anh chiều chuộng nâng niu, quen được anh che chở và bảo vệ rồi. Vậy mà cái ngày tận thế của tình yêu, cái ngày mà anh cầm lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim em, khiến cho nó không còn đủ sức mạnh hồi sinh. Anh làm em đau đớn quá. Lúc đó em muốn níu vào tay anh, xin anh tha thứ mà anh vẫn phũ phàng gạt em ra. Có lẽ anh đã hận em quá rồi, giờ em không còn cảm giác đứng trước anh là một người mà anh đã yêu thương, trân trọng. Em gào lên trong đau đớn quặn thắt, rồi gục ngã.
Minh ơi! em yêu anh nhưng hình như lúc đó với anh chỉ là sự bao biện cho một thứ tình cảm tội lỗi bởi em đi lấy chồng rồi thì quay về với chồng mà sống, ở đây làm gì. Thật tủi hổ và cay đắng. Em sợ sự lạnh lùng tàn nhẫn đó lắm, giờ ngồi một mình trong phòng vắng em vẫn bị cảm giác đó ám ảnh.
Một tuần trôi qua, em khắc khoải đợi chờ, chỉ cần tiếng chuông tin nhắn reo là em mở máy ra đọc. Nhưng không...anh đã xa em rồi. Em vốn là đứa sống đa sầu, đa cảm, nhưng rất nhạy cảm. Em luôn biết trước những điều đang diễn ra xung quanh và cảm nhận một cách rõ ràng..Và sự linh cảm đó được nhân lên, khi anh xoá hình ảnh của em lưu trong máy. Có phải đây là điềm báo không lành ?. Có phải anh muốn xoá đi những vết đau còn vương xót lại. Nhớ ngày đầu tiên đến bên anh,em hạnh phúc lắm. Và em đã tặng anh chậu hoa xương rồng kèm theo thông điệp yêu thương &'tình chúng ta sẽ vĩnh cửu và mãi xanh theo thời gian anh nhé'. Sao lúc đó ấm áp và hạnh phúc thế anh nhỉ? Anh ơi! có thể lúc này anh không nghe thấy em nói gì. Bởi ở hai phương trời, ta chỉ hướng về nhau bằng nỗi nhớ nhung da diết. Giận nhau rồi lại yêu nhau nhiều hơn. Nhưng anh biết không, em đang sợ..sợ gặp anh. Vì em không muốn bị rơi vào hoàn cảnh như hôm rồi. Lúc em đến thăm,thì ngọt ngào âu yếm.Khi ra ra về đau đớn thất bại ê chề.
Thật tội nghiệp cho em của anh quá. Chưa bao giờ em dám dứt bỏ điện thoại không liên lạc với anh dài ngày như vậy nhưng em sợ phải đợi, sợ phải ngóng trông, sợ phải đứng sau một ai đó.Em muốn để anh dành thời gian cho họ. Khi con người ta đang muốn một điều gì thì cách tốt nhất là lặng im và rút lui để họ toàn tâm toàn ý. Còn nếu yêu quá nhiều, quan tâm quá nhiều sẽ làm tâm lý con người ta bị dồn đến đường cùng. Có thể thời điểm này, anh cần tâm sự, cần sự cảm thông chia sẻ của bạn gái đó. Nhưng em tin trên thế gian này chỉ có một người duy nhất là em mới có thể nói những lời yêu thương. Và cũng chỉ mình em mới vỗ về những lúc anh yếu lòng.
Có một câu hát làm em nhớ: "Trái đất cứ lặng lẽ quay, hai ta cứ lặng lẽ yêu. Hai ta xa nhau không phải vì đã hết yêu mà hai ta xa nhau vì biết bao lỗi lầm".
Em sẽ gửi tặng anh bài hát này trong thời gian gần nhất nhé. Em có nên kết thúc cuộc độc thoại đầy đau khổ và nước mắt này tại đây không?. Có thể lắm chứ nhưng tất cả mọi thứ bỏ ngỏ sẽ làm ta nhớ đến nhau và yêu nhau nhiều hơn?. Hãy nhớ về em mỗi khi bước chân của anh lướt qua vùng trời kỷ niệm. Và hãy nhớ về em như nhớ đến giọt nước mắt ướt gối hàng đêm bởi suốt cuộc đời này em chỉ yêu anh, yêu anh trong những khoảng lặng của cuộc đời mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ở nơi đó anh có nhớ em không? Anh thân yêu! giờ này chắc là anh đang ngủ ngon rồi, không biết trong giấc mơ anh có nhớ đến em hay không? Còn em, lúc nào em cũng nhớ đến anh, nhớ ánh mắt, nhớ nụ hôn ngọt ngào của anh. Nụ hôn mà em chẳng thể nào quên. Anh có biết rằng giờ đây em suy nghĩ rất nhiều về...