Mình càng hoang mang khi nghĩ đến cảnh chim lồng cá chậu
Cứ nghĩ đến cảnh chim lồng cá chậu, một gái già như mình vừa phải đáp ứng nhu cầu cao của chồng vừa phải làm việc nhà cho mẹ chồng, đôi khi lại còn bị tước mất lương tiền, viễn cảnh sao mà u ám.
Chị em ạ, tình hình là mình sắp sửa lấy chồng. Người ta bảo phụ nữ nên lấy chồng sớm vì cái tuổi nó đuổi xuân đi. Xuân của mình thì chắc đã bị đuổi hết từ lâu vì mình đã qua cái tuổi 30 được 3 năm rồi. Băm là thế nhưng mình mới trải qua 2 mối tình thôi. Cho nên so với các đấng anh tài trẻ tuổi thì mình vẫn còn non và xanh lắm.
Mình vừa quen vừa yêu người đó được 8 tháng thì ngày cưới cũng đã được cả hai bên nhà định. Nhưng sao càng gần ngày lên xe hoa mình càng hoang mang quá đỗi. Không biết là có phải mình gặp chứng sốc tiền hôn nhân không nữa?
Nhưng sao càng gần ngày lên xe hoa mình càng hoang mang quá đỗi (Ảnh minh họa)
Thứ nhất mình đang lo sợ chồng mình sẽ theo kiểu đàn ông lấy vợ muộn thì bị ức chế tâm sinh lý nên thường “tích tiểu thành đại”, gom góp bao năm chỉ cần lấy vợ về là bùng nổ. Như thế thì mình sợ lắm, mình không ham hố gì ba khoản đấy. Một chị lại dọa mình là cô bạn của chị phải chấp nhận chia tay chồng do không đủ sức đáp ứng. Mình nghe mà xanh cả mặt…
Chồng sắp cưới của mình hình như cũng có một vài biểu hiện như thế làm mình lo quá. Trong khi mình quyết giữ đến đêm tân hôn thì chồng tương lai có vẻ như chỉ muốn đánh nhanh thắng gọn. Đã 2 lần anh rủ mình đi chơi xa và 2 lần đang đi chơi thì viện cớ vào nhà nghỉ. Có phải do nhu cầu quá cao nên anh phải “mưu mẹo” thế không? Lần nào mình cũng phải năn nỉ lạy lục nghĩ ra đủ lý do để chuồn.
Thứ hai, mình sợ lấy phải người đàn ông chi ly tính toán. Hôm trước anh ấy hỏi mình trung bình lương lậu bao nhiêu mỗi tháng làm mình giận quá. Có khi nào anh ấy là kiểu đàn ông đếm củ hành và đong nước mắm, phát tiền đi chợ cho vợ và tranh vợ làm tay hòm chìa khóa trong nhà?
Video đang HOT
Có thêm chuyện này làm mình khá suy nghĩ về cuộc hôn nhân sắp tới. Bình thường đi ăn thì anh ấy trả tiền, nhưng thi thoảng bất thường thì anh ấy vẫn bắt mình trả. Mình thấy đàn ông mà để bạn gái trả tiền ăn thì không đáng mặt quân tử chút nào. Lúc nào cũng nói yêu mình, có thể làm tất cả, từ bỏ tất cả vì mình, vậy mà trả một bữa ăn cũng không làm được.
Lại còn thế này, lúc mới đầu quen nhau sơ sơ, mình đang đi làm thì nhận được tin nhắn của anh bảo “mua giúp anh thẻ cào 100 nghìn, anh đang họp không đi mua được”. Mình thấy sao mà giống mấy kiểu lừa nạp card điện thoại trên mạng thế. Anh ấy đang họp không đi đâu được thì cũng không thể gọi điện đúng không? Vậy cần gì phải nhờ mình nạp card.
Mình chần chừ nhưng cuối cùng cũng đi mua cho anh cái 50 nghìn. Sau đấy anh nói cảm ơn nhưng chả thấy đả động gì đến việc trả lại tiền cả. Vì chuyện này mà anh mất điểm trầm trọng trong mắt mình. Nhưng sau này vì nhiều ưu điểm khác nên tạm thời chấp nhận.
Kết hôn có thật sự tồi tệ như mình nghĩ không chị em? (Ảnh minh họa)
Thứ ba, mình đang lo lắng vấn đề muôn thuở giữa mẹ chồng và nàng dâu. Mình tự do 33 năm rồi, tính tình lại khá cá nhân và ương bướng, bây giờ phải làm dâu với những lề thói khắt khe, mình thấy nản quá. Mà mẹ chồng tương lai của mình có vẻ là người nề nếp phép tắc. Chưa gì mà lần trước về nhà chơi mẹ anh ấy đã bảo mình “sau này đi ăn ngoài ít thôi, ăn cơm nhà cho nó lành”. Không khéo thành dâu rồi bà ấy lại bảo “đi chơi ít thôi” hoặc “đi làm ít thôi” thì chết mình.
Còn gần 3 tháng nữa là cưới nhưng sao mình lo lắng và ưu phiền quá. Cứ nghĩ đến cảnh chim lồng cá chậu, vừa phải đáp ứng nhu cầu cao của chồng (mình đoán thế) vừa phải làm việc nhà cho mẹ chồng, đôi khi lại còn bị tước mất lương tiền, viễn cảnh sao mà u ám. Thậm chí trong đầu mình còn xuất hiện ý nghĩa rút lui. Kết hôn có thật sự tồi tệ như mình nghĩ không chị em? Hay là do mình quá cả nghĩ, thần hồn nát thần tính?
Theo VNE
Tôi chửi láo vì anh quá cuồng ghen
Tôi và anh biết nhau cách đây 1 năm, lúc đó 2 đứa làm cùng công ty. Tôi là nhân viên kế toán, thường đi xuống xưởng nơi anh làm để chấm công.
Anh mến tôi từ đó, tôi không để ý vì khi đó tôi đã có người yêu. Anh biết điều đó nhưng vẫn lao vào như con thiêu thân.
Và rồi cũng chẳng ai nói được chữ ngờ, tôi và người yêu chia tay, vì áp lực bên phía gia đình tôi, và vì 2 đứa chẳng thể hiểu và thông cảm cho nhau. Thời gian đó chính anh là người luôn bên cạnh và là niềm vui của tôi. Anh bỏ qua hết mọi quá khứ mà tôi có, anh trong suy nghĩ của tôi lúc đó là một người cao thượng, yêu thương tôi hết mực, nên tôi nhận lời yêu anh. Tôi dồn hết tình cảm vào anh, yêu thương và nghĩ sẽ gắn bó bên anh suốt đời.
Tôi đưa anh về giới thiệu gia đình, ai cũng hài lòng, điều đó làm tôi yên tâm hơn khi ở bên anh, bởi vì đã mệt mỏi khi qua một lần bị ngăn cấm. Tôi không muốn nữa, tôi đang học đại học liên thông. Tôi luôn nghĩ đợi tôi học xong sẽ cưới vì cũng đã 26 tuổi rồi. Nhưng khi tôi dồn hết tình cảm vào anh, và xác định anh sẽ là chồng thì anh bắt đầu trở nên tồi tệ. Anh ghen, ghen một cách kinh khủng, ghen cả với những đứa em ở chung dãy trọ của tôi, mà tụi nó hoàn toàn không trêu ghẹo gì tôi, cái gì cũng thưa bẩm, một chị hai chị...
Khi tôi đi du lịch với công ty, tôi có kêu anh đi cùng nhưng anh không đi được. Khi xe chạy tới khách sạn tôi lập tức nhắn tin về cho anh, và anh bắt đầu tỏ ra khó chịu với tôi. (ảnh minh họa)
Thế mà không hiểu vì sao anh ghen cho được, tôi đã nói anh rằng đừng ghen một cách bệnh hoạn và biến thái như thế, nghe xong rồi anh cũng để đó. Bất cứ tôi làm gì anh cũng ghen, tôi đã nói chia tay nhiều lần nhưng rồi lại mềm lòng khi anh xin lỗi. Cũng có những khi tôi sai và anh ghen là đúng, nhưng tôi đã sửa, còn anh thì không hề sửa tí nào.
Tôi xin việc ở một công ty khác, giám đốc của công ty đó là thuộc vào hàng cha chú của tôi, nhưng anh vẫn ghen. Rồi một bữa, vợ của giám đốc mời cả phòng kế toán tới nhà ăn cơm, anh biết tôi đi, thế là anh khó chịu với tôi, nói thẳng ra là "anh không thích em đi như thế". Tôi đã giải thích là đi cả phòng với lại tôi là nhân viên mới tôi cần giao lưu với mọi người, nhưng anh vẫn khó chịu. Rồi 2 đứa lại cãi nhau, rồi tôi lại bỏ qua. Có hôm khi tôi đi làm về có ghé qua siêu thị, tôi gọi điện cho anh bảo tôi đi mua ít đồ, anh cũng tỏ ra khó chịu với tôi, hỏi tôi đi với ai, tự nhiên vào đó để làm gì, mua gì, tôi giận và nói chia tay, nhưng lại bỏ qua.
Khi tôi đi du lịch với công ty, tôi có kêu anh đi cùng nhưng anh không đi được. Khi xe chạy tới khách sạn tôi lập tức nhắn tin về cho anh, và anh bắt đầu tỏ ra khó chịu với tôi. Cứ mỗi lần tôi gọi về hay nhắn tin cho anh là anh trả lời một cách khó chịu, lại nói chia tay và tiếp tục bỏ qua.
Mới đây khi người yêu cũ của chị gái tôi gọi điện cho tôi, nhưng oái ăm là anh ấy gọi vào lúc nửa đêm, mà tôi có bắt máy đâu, ngày hôm sau anh xem điện thoại tôi và biết về cuộc gọi đó, anh có hỏi tôi người này là ai. Tôi trả lời là người yêu cũ của chị Ba, anh không nói gì nữa. Nhưng khi đến tối, tôi đi học về đến phòng anh ăn cơm, tôi tình cờ thấy tin nhắn của người đó trong máy anh, thì ra anh đã lén lấy số của người đó rồi nhắn tin gọi điện. Tôi thật sự tức giận, anh không hề tin tôi, và tôi với anh cãi nhau. Tôi giận điên người lên và bảo rằng, những người như anh tôi không cần, rằng anh là đồ bỉ ổi, vô liêm sỉ, làm những chuyện đê tiện, rằng anh không tin tôi, rằng anh làm thế chỉ làm tôi khinh thường anh. Nếu anh thật sự yêu thương và tin tưởng tôi thì anh chỉ cần hỏi thẳng chứ chẳng làm những chuyện như thế.
Anh bảo tôi hỗn láo, nhưng tức quá tôi không kiềm chế được, tôi vẫn chửi anh, và một lúc thì đi ngủ. (ảnh minh họa)
Tôi nói lời chia tay, anh lại xin lỗi và năn nỉ, rồi tôi cũng bỏ qua. Tôi nói với anh rằng từ nay về sau đừng như thế nữa, vì tôi thực sự muốn gắn bó với anh. Tôi biết anh rất yêu tôi, chẳng qua là anh yêu đến mức muốn chiếm hữu, muốn kiểm soát tôi. Tôi làm gì, nói chuyện với ai, tôi đi đâu anh cũng cần phải biết, nếu anh không biết thì anh sẽ rất khó chịu. Chuyện lên tới đỉnh điểm là vào lúc tối, anh đón tôi tan học, mặc dù mọi người trong dãy trọ tôi ở mở tiệc ở nhà nhưng tôi không vội về mà cùng anh đi dạo, vì đó là thói quen của 2 đứa. Cứ mỗi tối khi tôi đi học về thì đi dạo một lát rồi mới về phòng, tôi đi cùng anh đến 9h15 thì anh chở tôi về. Tôi về nhà một lúc liền nhắn tin cho anh hỏi anh đã về tới chưa và bảo tôi bắt đầu nhập tiệc. Sau đó tôi để điện thoại một đường và vui vẻ với mọi người, khi kết thúc tôi thấy tin nhắn của anh, và mấy cuộc gọi, tôi nhắn tin lại bảo tôi đang ăn thì làm sao mà biết anh gọi được, rồi để đó dọn dẹp với mọi người. Khoảng chừng 5 phút sau tôi gọi lại cho anh, anh bắt đầu khó chịu với tôi, anh bắt tôi phải vừa ăn vừa nhắn tin với anh, bắt tôi ngồi ăn mà không được rời cái điện thoại
Tôi nổi nóng lên bảo anh quá đáng, trời đánh tránh bữa ăn, có phải tôi không nhắn tin cho anh đâu, tôi đã nhắn tin bảo tôi ăn rồi mà. Tôi nói anh ích kỷ, ghen tỵ với cả bữa ăn của tôi, thật ra tôi biết chỉ là anh cảm thấy khó chịu khi tôi vui vẻ với mọi người mà thôi, tính hay ghen thì nó vậy. Anh nói chuyện với tôi và dùng từ bẩn thỉu để nói chuyện, anh chỉ nói một lần nhưng cũng đủ để tôi điên lên, tôi cũng là đứa chẳng phải vừa, tôi xưng mày tao với anh.
Anh bảo tôi hỗn láo, nhưng tức quá tôi không kiềm chế được, tôi vẫn chửi anh, và một lúc thì đi ngủ. Khi viết lên đây tôi rất muốn nhận được những phân tích đúng sai của mọi người. Tôi biết rằng chỉ ít bữa nữa thôi anh sẽ lại xin lỗi và tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Thật sự mà nói khi nóng lên tôi không phải là đứa vừa, những lời nói của tôi gây ra những tổn thương ghê gớm nhưng mà khi đã nguôi rồi thì lại dễ mềm lòng. Mối quan hệ này tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Theo dõi ngoại tình, yêu ngay chồng tình địch Người đàn ông đó đáp lại lời tôi bằng một giọng chua chát: "Vợ tôi chính là cô gái đi cùng chồng cô đến đây". Giật mình, quay lại để tôi nhìn rõ hơn gương mặt người đàn ông cũng bị "cắm sừng" giống tôi. Cưới nhau được gần một năm, anh bỗng chốc trở thành con người khác hẳn, anh không còn...