Mình buông tay giải thoát cho nhau thôi anh
Cái ngày chị vô tình nhìn thấy tóc đàn bà lả lơi mỏng manh bám đầy trên cổ vai áo chồng, thấy mùi nước hoa vương vãi trong căn phòng ngủ, thấy chồng bối rối, lấp liếm bằng bao lời nói dối chẳng vuông tròn. Chị biết hạnh phúc vợ chồng gìn giữ bao năm đã tuột khỏi tay.
ảnh minh họa
Chị quyết định ly hôn sau tháng ngày dài dày vò trăn trở, buông tay người chồng từng đồng cam cộng khổ, đầu gối tay ấp bao năm đâu dễ dàng gì. Mỗi lần nhìn khuôn mặt ngây thơ của con, chị nghẹn ngào có lỗi khi không giữ cho con tuổi thơ trọn vẹn, mái ấm gia đình đủ mẹ đủ cha.
Nhưng hạnh phúc đã tan vỡ, cố vá víu vết thương lòng bằng nước mắt, nhẫn nhịn chịu đựng, rồi níu kéo nhau bằng tờ giấy kết hôn, bằng trách nhiệm nặng trên vai, chị không cam tâm.
Mẹ chị nghe tin nước mắt sụt sùi dặn sinh ra làm phận đàn bà phải chấp nhận thiệt thòi, chấp nhận hy sinh, để con cái thiếu thốn tình thương làm mẹ sao đành. Đàn ông bỏ vợ, dễ bước đi tìm người mới. Đàn bà bỏ chồng, cái tiếng xấu ấy đeo mang biết còn tìm được ai thương, sống thui thủi, hiu hắt một mình cực lắm con.
Video đang HOT
Chị bật khóc nhìn lại cuộc đời mẹ. Mẹ có chồng nhưng đếm được mấy ngày vui, hay toàn nỗi buồn hiu hắt, giấu nước mắt vào tay áo, giấu tiếng thở dài sau bậc thềm nhà. Tuổi xuân của mẹ trôi theo mòn mỏi hao gầy đợi chờ cha về dọc chuyến đi hàng biền biệt. Nhà có đàn ông ngỡ như không, tiền cha cũng đánh rơi khắp dọc đường theo những mối tình vấn vương. Mẹ ở nhà lầm lụi, sấp ngửa lo toan cho một bầy con thơ nheo nhóc.
Cái ngày chị vô tình nhìn thấy tóc đàn bà lả lơi mỏng manh bám đầy trên cổ vai áo chồng, thấy mùi nước hoa vương vãi trong căn phòng ngủ, thấy chồng bối rối, lấp liếm bằng bao lời nói dối chẳng vuông tròn. Chị biết hạnh phúc vợ chồng gìn giữ bao năm đã tuột khỏi tay.
Nước mắt ngược vào trong. Bước qua dằn vặt, đau khổ, chị ngậm ngùi tha thứ cho anh, tha thứ thì còn vợ còn chồng, con cái còn mẹ còn cha, đời người ngắn ngủi, sống được bao lâu mà cố chấp. Đàn ông tham lam nhưng sau cùng chỉ có gia đình là nơi yên ấm, bình yên cho họ trở về. Anh buông lời thề thốt, hối lỗi, hứa hẹn đủ cả…
Đàn bà hay cả tin, nên chị nào dám dự liệu rằng sau thề thốt hứa hẹn là toan tính dối trá. Anh vẫn rộng đường qua lại với nhân tình, quên sự hiện diện của chị và con. Nỗi đau chưa nguôi lại sưng tấy, tình nghĩa vợ chồng anh nhẫn tâm dang tay hắt đổ. Chị còn có thể nào tha thứ được không, còn có thể nào tiếp tục cam tâm sống thế này.
Đời người đàn bà không hạnh phúc thật ra dài lắm, dằng dặc qua từng đêm thâu lạnh lẽo vò võ ôm gối chiếc,nước mắt lưng tròng nghĩ chồng mình đang ôm ấp nhân tình nơi đâu, gặm nhấm từng nỗi đau. Chị không muốn đi hết tuổi thanh xuân, đến bên kia dốc cuộc đời, mới day dứt nuối tiếc cho tháng ngày sống lầm lụi, chịu đựng. Chị có quyền được sống, được mưa cầu hạnh phúc, hà cớ gì để anh chà đạp mãi lên lòng tự trọng.
Ly hôn chị biết sẽ để lại trong lòng con trẻ tổn thương đổ vỡ, nhưng chị tin con lớn lên sẽ dần hiểu chuyện, sẽ cảm thông cho quyết định của chị. Hạnh phúc không thể giả tạo, không thể chắp ghép từ những nỗi đau, ly hôn là sự giải thoát cho chị, cho anh, và cho các con.
Sống trong gia đình bố mẹ nay tiếng chì tiếng bấc, mai bát đũa xô nhau, giả tạo trong lời đãi bôi cũng sẽ để lại trong lòng con tổn thương sâu sắc, và biết đâu còn vô tình vẽ cho con cái nhìn về cuộc sống gia đình nhiều méo mó sai lệch đi…
Theo blogtamsu
Chuyện của bố tôi
Sau 5 năm chung sống, vợ chồng tôi chuẩn bị ly hôn. Bố biết chuyện đã rủ tôi đi nghỉ mát vài ngày. Tôi rời xa chốn thị thành với đứa con 3 tuổi.
Đêm đầu tiên trên bãi biển Cửa Lò, bố kể về lần "ăn vụng" nhiều năm trước mà cả nhà không ai biết. Hồi đó bố hơn 40 tuổi, có một mối tình, với một cô gái thua bố 20 tuổi. Hai người đến với nhau rất tình cờ và đầy đam mê, chia tay nhau cũng đầy ngậm ngùi, tiếc nuối. Đã một lần cô ấy tự tử khi bố nói lời chia tay, thế là cuộc tình tiếp diễn một thời gian dài, lấy của bố và cô ấy nhiều đau thương nước mắt... và bố thức tỉnh.
Bố đã lấy hết sức mạnh để thuyết phục được cô ấy đi lấy chồng. Thực lòng bố rất yêu cô ấy, nhưng hai người chỉ có duyên mà không có phận, vì bố còn có gia đình. Bố làm mọi cách để sự chia tay nhẹ nhàng nhất, để giải thoát bế tắc cho cả hai. Rồi mọi việc cũng êm thấm.
Về già nghĩ lại, bố vẫn yêu và tiếc nuối cô ấy. Nhưng bố nghĩ rằng mình đã dũng cảm và làm đúng khi lo cho người mình yêu có hạnh phúc và không lâm vào bế tắc, đau khổ như một số người mắc phải.
Rất lâu sau tình cờ gặp lại, cô ấy đã có hai con, vẫn luống cuống vì còn chút cảm xúc ngày ấy, nhưng hoàn toàn không hận bố, vẫn tôn trọng bố. Tới giờ mỗi lần có việc lên thành phố, cô ấy vẫn gói theo những món quà quê cho bố và gia đình.
Bố bảo cuộc sống luôn khốn khó, chán nản và đầy những mong muốn bất thành. Tuổi trẻ ai cũng muốn thử sức với cái mới, muốn khẳng định vị thế và mộng tưởng cũng tràn đầy. Tuổi trẻ còn có tâm lý cay cú do cái "tôi" quá lớn, luôn đổ lỗi là mình không đáng... bị như vậy. Do đó một số bạn trẻ đã không muốn tìm hiểu thấu đáo sự việc, không muốn tìm cách khắc phục khi mà sự việc còn có thể cứu vãn được... Vì thế đã để lại hậu họa và ân hận tới tuổi già.
Ly hôn là giải pháp một số bạn trẻ làm. Nhưng đập đi để làm lại liệu có "tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa" không? Có rất nhiều hệ lụy sau cuộc chia ly, có rất nhiều người ân hận vì khoảnh khắc sai lầm thời trẻ.
Theo Guu
Em không còn chờ anh nữa Người ta nói, tìm thấy nhau thì khó, để lạc mất nhau thì dễ. Bây giờ em tin rồi, em tin những gì người ta nói thật rồi, anh ạ! Em không nhớ rõ, cũng không đếm thử bao giờ, những ngày anh mải miết chạy đi bỏ mình em ở lại. Anh nói anh còn yêu, vẫn thương, và việc em cần...