Miệng nói thương con dâu như con gái, nhưng cách hành xử ‘nhất bên trọng nhất bên khinh’ của mẹ chồng lại khiến tôi chạnh lòng
Bà mẹ chồng nào cũng nói thương con dâu như con gái, nhưng làm được điều đó lại chẳng có mấy người…
Ngày đi làm dâu, Phương cũng nghĩ sẽ yêu thương mẹ chồng như mẹ đẻ. Bởi vì chồng cô là con trai một trong nhà, dưới anh chỉ có một em gái. Cô em gái cũng đã lấy chồng và đi làm dâu nên có thể cho là nhà chồng Phương thuộc dạng neo người.
Vì thương chồng và tự tin vào khả năng hòa nhập của mình nên Phương chẳng ngại ngần khi chồng đề cập tới chuyện sau khi cưới sẽ về sống chung với bố mẹ anh. Phương nghĩ, dù sao sau này hai vợ chồng trẻ sinh con cũng cần bàn tay chăm sóc, đỡ đần của mẹ chồng, nên nếu có thể chung sống hoà thuận với ông bà sẽ tốt hơn, cháu được chăm bởi bà cũng còn hơn là được chăm bởi người lạ.
Nghĩ vậy, Phương hết mực nghe lời mẹ chồng, cũng biết điều lo lắng chu toàn cơm nước. Thi thoảng khi có đồng ra đồng vào, cô cũng hay bàn với chồng mua biếu mẹ chồng quà nọ quà kia cho bà phấn khởi.
Mẹ chồng Phương không thuộc dạng cay nghiệt, nhưng bà cũng không vồn vã với con dâu như Phương mong đợi. Bà ở cùng con dâu nhưng lúc nào cũng giữ khoảng cách nhất định, nói chuyện cũng chỉ thích nói thông qua chồng Phương, chẳng mấy khi chủ động chuyện trò với cô.
(Ảnh minh họa)
Mặc dù nhiều lần cảm thấy hai mẹ con hơi xa cách, nhưng Phương vẫn cố tạo thiện cảm để mong mọi chuyện sẽ đi lên theo chiều hướng tốt hơn. Cô nghĩ, âu thì cũng là người dưng trước khi về chung một nhà, chỉ cần cô thành tâm chắc bà sẽ hiểu.
Nhưng mọi chuyện có vẻ tệ hơn kể từ khi cô em chồng thường xuyên lui tới nhà Phương ở. Cứ mỗi khi cô em chồng đến, mẹ chồng Phương lại lích kích mua nào gà, nào chim để hầm thuốc bắc cho con gái ăn. Chiều Phương đi làm về bụng cũng đã đói meo, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ nồi gà hầm mà lại tủi thân cho phận làm dâu con của mình.
Con gái nhà người ta thì người ta cưng hơn trứng mỏng, còn phận làm dâu như Phương đến câu đãi bôi đầu môi cũng không có. Nhưng Phương biết thân biết phận, cũng chỉ dám tự tủi hờn vậy thôi chứ không hé răng nửa lời.
Đỉnh điểm có lẽ phải là cái trận Phương ốm sốt 40 độ, đi làm về mệt nên cáo ốm lên trên phòng nằm. Hôm ấy nhà chồng Phương lại tụ tập ăn uống nhân dịp cô em chồng sang chơi. Mọi người lích kích chuẩn bị ba mâm cơm ngon lành, cũng có gọi Phương xuống ăn nhưng mẹ chồng ngăn vội: “Thôi kệ nó, đau ốm không ăn được thì thôi. Mọi người cứ ăn trước đi!”
Video đang HOT
Nằm trên lầu nghe mẹ chồng nói câu lạnh tanh ấy, Phương lại chảy nước mắt khi nghĩ tới bố mẹ mình. Đúng là không ai thương mình hơn bố mẹ ruột, ở nhà bố mẹ cũng luôn muốn dành miếng ngon, miếng bổ dưỡng cho mình. Chứ còn đi làm dâu thì mấy ai quan tâm?
(Ảnh minh họa)
Những tưởng bi kịch cũng chỉ có thế, nhưng sáng hôm sau khi ốm dậy, người Phương vẫn còn hầm hập nóng, bước xuống nhà cố đi làm thì cô thấy bát đũa la liệt ở bồn rửa. Quá hoảng hồn trước đống chiến trường ngổn ngang, Phương nhìn chồng rơm rớm nước mắt. Chồng cũng hiểu nổi khổ tâm của cô, chỉ vỗ vai nhẹ an ủi vợ và hỏi mẹ:
“Mẹ, sao hôm qua ăn xong không bảo cái Linh nó dọn xong rồi hãy về? Ai lại bừa bộn ra thế này!”
“Thôi ai lại bắt nó dọn, để nó ăn xong còn về sớm không nhà chồng nó mong. Còn cái Phương nay dậy sớm mà, ù tí là xong chứ mấy. Lại cứ nằm õng ẹo tới trưa trời trưa trật mới dậy thì chả bừa cả nhà.”
Từng câu từng chữ của mẹ chồng Phương như cứa vào trái tim đang rướm máu của cô. Cô nghĩ sao ngày xưa bà từng nói sẽ thương cô như thương con gái trong nhà, vậy mà giờ đây lại khác xa một trời một vực vậy?
Là con gái bà thì bà mong về chơi nhiều ngày, ở lại lâu, cho ăn nhiều món, thậm chí ăn xong còn không cần phải dọn. Còn là con dâu thì ăn uống gì, sống chết mặc bay, kể cả có ốm vẫn nai lưng ra làm cho đúng phận vợ hiền dâu thảo?
Nước mắt Phương lăn dài, cô không biết mình còn có thể chịu đựng cảnh phân biệt đối xử này bao lâu nữa…
Theo Afamily
Trước khi thành mẹ chồng, mẹ từng là con dâu
Cảm ơn con đã về làm con mẹ, đã vất vả lo toan, dù còn khá nhiều lỗi lầm, còn vụng về, nhưng nếu không có con, mẹ không biết sẽ như thế nào. Những gì con làm, con trải qua, mẹ đều biết.
Mẹ chồng chị bị tai biến đã hơn hai tháng, phép dư của năm trước, phép của năm nay chị đã dùng hết sạch, cô bé nhân viên phòng nhân sự còn đùa "chị sắp xài đến phép năm sau rồi", chị cười nếu công ty cho ứng thì chị ngại gì? Cũng may bệnh tình bà chuyển biến khá tốt.
Ảnh: Internet
Chồng chị là con thứ, trên dưới còn chị gái em gái, hai người lấy chồng cũng gần nhà nên thường xuyên chạy qua chạy lại, chỉ chạy thôi, chứ không dừng, nghĩa là tranh thủ vào viện thăm mẹ chút rồi vội về đón con, cơm nước cho "bố con nó". Trong khi chồng chị đi làm về anh tạt vào đón con, hai bố con vào thăm bà nội ít phút rồi mang quần áo dơ về giặt. Anh còn đùa, anh giờ ra ngoài là "sói ca", về nhà thành... sói trán khi một tay nấu cơm, một tay dọn dẹp nhà cửa, giặt đồ phơi đồ, nhìn con học, nhắc con đi ngủ và sáng mai đánh thức con dậy cho con đến trường.
Chị cười, giờ mới hiểu vì sao mấy hôm trước anh cứ cầm tay chị, sờ sờ những vết chai trong lòng bàn tay. Thằng con mặt mũi buồn xo vì không được gần gũi mẹ, nói sao ngày nào mẹ cũng ở bệnh viện, mẹ không thương con! Chị đành an ủi chồng con chịu khó ít bữa chờ bà nội đỡ hơn thì xin xuất viện, chứ nằm viện hoài ăn uống tạm bợ, người ra người vào ồn ào, tâm lý không yên rồi nghe mùi bệnh viện càng mệt thêm.
Chị chỉ nói thế mà không hiểu sao lại đến tai của chị, em chồng. Hết giờ làm cũng là giờ thăm bệnh đông đúc, phòng bệnh đầy người thăm, hai người không thèm rào đón nói vỗ luôn: "Cô là con dâu, phải có bổn phận chăm lo cho giang sơn nhà chồng, mẹ chồng ốm mới mấy bữa mà cô than mệt than mỏi."
Cô em chồng nhẹ nhàng hơn: "Hồi đó nhìn thấy đã cản rồi mà "ổng" không nghe, còn khen tháo vát biết điều..."
Chị ngỡ ngàng, bao ánh mắt nhìn sang chị, kể cả những bệnh nhân và người nhà của họ, những người chị đã quen thân hai tháng nay. Họ ngỡ ngàng, họ kinh ngạc, có người đứng dậy tính lên tiếng nhưng chị đã đi vội ra khỏi phòng bệnh.
Một mình ngồi giữa vườn hoa, chị lắc đầu cười một mình, ngay từ ngày quen anh, chị đã biết mình sẽ phải gánh cả "giang sơn nhà chồng" với hai đạo quân giặc Ngô một lớn một nhỏ. Chị nghĩ mình chưa một ngày xao nhãng, thế mà nay chị bị nhắc nhở về bổn phận và trách nhiệm.
Sáng sớm, lúc bác sỹ thăm bệnh, mẹ chồng chị nằng nặc đòi về nhà mặc chị khuyên, bác sỹ cũng nói bà nên ở lại bệnh viện thời gian nữa để theo dõi, bà không là không, nói bệnh tôi tôi hiểu, bác sỹ không cho thì bà sẽ trốn về, bà còn chỉ chị nói thẳng "đó là con dâu tôi, tôi nói đố cô ấy không nghe?". Bác sỹ đành đồng ý sau khi đã dặn dò kỹ lưỡng.
Ngạc nhiên hơn, vừa về đến cửa chị đã thấy vợ chồng chị hai, vợ chồng cô út cùng chồng chị đã có mặt ở nhà. Trái với vẻ mệt mỏi ở viện, mẹ chồng chị tiến đến ghế sofa, ngồi xuống và bảo đám con cùng ngồi. Không cần lời rào đón, bà nói luôn: "Tôi mời các anh chị đến đây, để nói chuyện này, mong các anh chị suy nghĩ và khi tôi nói, làm ơn đừng ngắt lời!"
Ảnh: Internet
"Các chị, cả con gái con dâu đều từng mang thai chín tháng mười ngày và sinh con, tôi không nói sinh con trai tốt hơn con gái, vì con nào cũng rứt ra từ máu mủ xương tủy mình, con trai vừa sinh ra đời đã gánh trách nhiệm, lớn lên lại làm trụ cột gia đình, con gái chỉ được ở nhà mẹ chừng hai mươi năm rồi sang nhà người. Nhà người ấy không tốn bát cơm cốc nước, không tốn tấm áo manh quần, không tốn viên thuốc quả cam nhưng tự dưng lại được hẳn một cô con dâu. Chỉ vì cô ấy nhẹ dạ yêu con trai nhà người."
"Người được, ắt có người mất, sao không nghĩ đến tình cảnh người "mất" mà nâng niu trân quý cô con gái nhà người đã thành dâu nhà mình, cô ấy gọi bố mẹ mình là bố mẹ, sinh con cho nhà mình, tự mình làm quen và cáng đáng thứ gọi là "giang sơn nhà chồng". Cô ấy, đáng được ngồi mâm trên, được tôn trọng và nâng niu, chứ không phải là con ở hay người giúp việc không công".
"Tôi nói thế, để ai nghĩ phận làm dâu phải cong lưng quỳ gối thì nghĩ lại, và bản thân ở nhà chồng chưa được tôn trọng thương yêu thì xem lại. Và nếu có thứ gọi là giang sơn nhà chồng để gánh vác quán xuyến thì cô ấy chẳng có quyền gì quay về nhà mẹ để lên giọng dạy dỗ ai".
Ảnh: Internet
Ba người đàn ông ngơ ngác, chị gái và em chồng cúi mặt, chị mím môi ngăn mình khỏi rơi nước mắt nhưng mắt cứ cay sè. Phận làm dâu, chị đâu kêu ca một lời vì "thương chồng thương đến mụ gia". Chị nhấp nhổm định ngăn mẹ chồng đừng nói nữa, nhưng bà chỉ liếc nhìn chị. Hai tháng, chứ ba hay bốn tháng, có phải ứng phép năm sau năm sau nữa hay nghỉ không lương, chị cũng vui lòng chấp nhận, vì mẹ chồng chị, người phụ nữ luôn lành lạnh ít nói đã thấy hết, hiểu hết. Từ ngày chị về nhà, bà có mắng có nhắc nhưng với lời lẽ thủ thỉ bảo ban.
"Hôm nay, tại đây, mẹ thay mặt con trai mẹ xin lỗi con, vì nó làm chồng mà không giúp được gì cho con. Vì mẹ đi đứng bất tiện nên thay vì ban đêm nó ở trong viện canh mẹ thì việc đó lại đẩy cho con. Mẹ cũng thay mặt hai đứa con gái xin lỗi con, vì những hỗn láo và những suy nghĩ thiển cận ngu ngốc của chúng. Hẳn mẹ dạy dỗ hai đứa nó chưa tốt".
"Mẹ đừng nói nữa, con không sao..."
"Con không sao, không có nghĩa chúng nó không có lỗi, cảm ơn con đã về làm con mẹ, đã vất vả lo toan, dù con còn khá nhiều lỗi lầm, còn vụng về, nhưng hai tháng nay nếu không có con, mẹ không biết sẽ như thế nào. Những gì con làm, con trải qua, mẹ đều biết. Vì trước khi thành mẹ chồng, mẹ từng là con dâu".
Theo Báo Phụ Nữ
Ngày làm dâu đầu tiên thấy con dâu ngủ 11h chưa dậy, mẹ chồng hằn học mời thông gia sang xem con gái đến khi lên phòng đánh thức con dâu thì tá hỏa Sau hơn năm yêu nhau, Hùng và Hiền quyết định đi đến hôn nhân. Nhà Hùng là gia đình trí thức, nề nếp và luôn coi trọng lễ nghĩa. Biết nhà chồng tương lai khó tính, Hiền đã cố gắng làm mọi thứ vừa lòng mọi người. Cũng vì điều này mà bố mẹ Hùng quý Hiền lắm. Ngày cưới đến, trước khi...