Mếu máo vì chồng!
Những tưởng chỉ để khoe mẽ, lấy lòng vợ thôi nhưng anh mang cả những câu chuyện “ dát vàng” của mình ra “c.hém” mọi lúc, mọi nơi.
Chán ngán chồng sĩ
Thời buổi kinh tế khó khăn, ai cũng phải ngưỡng mộ anh Tiến (Hàng Buồm, Hà Nội) bởi anh lúc nào cũng phơi phới. Mới ngoài 30 t.uổi nhưng anh “dắt quanh” người toàn vàng, vàng từ đồng hồ, dây chuyền cho tới cả… cái răng giả.
Chỉ Loan – vợ anh mới biết anh chỉ phét lác, oai linh tinh, mọi thứ anh đắp lên người không là đồ giả thì cũng là đồ ảo.
Chính Loan cũng đã từng là nạn nhân của cái mỏ nhọn hoắt của chồng. Chị nhớ như in trước đây khi hai người quen nhau tại một cuộc họp báo, Loan đã phải xiêu vẹo vì độ hào nhoáng, bóng bẩy của anh Tiến. Anh đẹp đẽ từ vẻ bề ngoài tới lời nói nên Loan ngày càng say đắm anh chàng công tử nhà phố cổ lại ngọt ngào này.
Trước đây, anh cứ khoe ngoài căn nhà mặt phố gần 200m2 ở Hàng Buồm, nhà anh còn có đến hơn chục căn khác rải rác khắp nơi trong nước. Rồi vây quanh anh đều là những em chân dài mắt xanh cực xinh. Nghe anh nói vậy, chị càng thấy mình thật may mắn khi chiếm được tình yêu của anh.
Nhìn cách tiêu t.iền của anh, chị cũng phải choáng ngợp. Khi yêu, dù đi uống cốc nước hay đi ăn trưa, bao giờ anh cũng đưa Loan vào những nhà hàng sang trọng, đắt t.iền để thưởng thức.
Đôi khi chị thấy ái ngại nhưng anh bảo: “Tiết kiệm gì thì tiết kệm chứ sức khỏe của em là quan trọng nhất, em không có gì phải lo cả”. Chị Loan cảm động lắm.
Tuy giàu có thế nhưng phương tiện đi lại của anh lại khiêm tốn với con “đờ rim” nhỏ xinh. Anh bảo: “Con xe này với anh còn quý hơn cả &’Au đì’ hay &’Lếch xù’ấy chứ. Với lại anh đi ô tô hay buồn ngủ lắm, dễ nguy hiểm. Đi xe máy mát hơn”. Loan càng nghĩ Tiến đúng là một chàng trai khiêm tốn, biết chơi.
Thế nhưng từ khi lấy anh rồi chị mới phát hiện ra tất cả những gì anh nói trước đây giỏi lắm chỉ đúng được 10%.
Căn nhà mặt phố Hàng Buồm trên thực tế chỉ rộng chừng 20m2, lại là nơi chung sống của biết bao thế hệ gia đình anh. Sau khi cưới, hai vợ chồng phải ở tạm khu nhà ở Trung Hòa Nhân Chính – một trong những căn nhà trước đây anh có giới thiệu với vợ.
Chị cũng rất thích căn chung cư này, rộng rãi, tiện nghi. Nhưng ở chưa được nửa năm, anh mới tỏ bày cần phải chuyển chỗ ở. Lúc này, chị mới vỡ lẽ đây là căn nhà thuê, giờ giá cả leo thang, anh không thể lo đủ t.iền trả được.
Video đang HOT
Sau vụ nhà cửa, chị té ngửa khi biết anh chẳng có xu mốc nào, toàn vay mượn bạn bè, anh em họ hàng để chắp vá vẻ ngoài của mình.
Những tưởng chỉ để khoe mẽ, lấy lòng vợ thôi nhưng anh mang nguyên cả những câu chuyện “mạ vàng” ấy ra “c.hém” mọi lúc, mọi nơi. Bạn bè anh, ai ai cũng nghĩ anh có nhiều nhà rải khắp Việt Nam, rồi anh là tay chơi bất động sản thành thần. Nhiều lần, dù rất khó chịu nhưng Loan đành cười trừ phụ họa cho chồng “nổ” với bạn bè, vì không thể làm xấu mặt anh.
Chị té ngửa khi biết t.iền anh toàn là vay mượn
“Mảnh đất đó 30 tỷ giờ quá bèo, vớt đi”
Chị Thiên Hương (Minh Khai, Hà Nội) cũng rơi vào một cảnh tương tự. Dù sống với nhau gần 20 năm trời, biết tính anh hay nói nhiều, tỏ ra oai này nọ với bạn bè nhưng từ khi ở nhà vì nằm trong diện giảm biên chế của công ty, anh đã gây ra không ít vụ rắc rối.
Có lẽ do “nhàn cư vi bất thiện” nên ngày nào cũng như ngày nào, anh gọi điện hết người nọ, người kia đến đón đi cà phê bàn chuyện “làm ăn”.
Không những thế, anh về tận quê giáo huấn, rồi lôi lên lô lốc họ hàng để giới thiệu việc làm. Khi chị họ anh nói chuyện, chị Hương mới biết anh lôi kéo mọi người tham gia làm cùng “cái mô hình gì gì về chăn nuôi”. Nhưng quái lạ, trước anh toàn làm về máy móc, thiết bị, đến phân biệt cá rô với cá chép anh còn chẳng biết nữa là làm chăn nuôi.
Một lần, nghe lén điện thoại của anh, chị cười chẳng được mà khóc cũng chẳng xong khi anh khoe khoang rằng công ty anh tin tưởng và đã đưa anh đi sang… Mỹ đào tạo về “công nghệ dây chuyền chăn nuôi”. Giờ anh mở công ty với chức danh giám đốc, anh kêu gọi hàng xóm, họ hàng làm cùng để kiếm lời.
Được một thời gian, làm ăn ở đâu không biết, nhưng cứ mỗi chiều đến lại thấy anh say bí tỷ mà cuối tháng vẫn không mang được đồng nào về cho vợ con.
Họ hàng, hàng xóm thì thi nhau gọi điện trách mắng rằng sau bao nhiêu năm làm cùng mà chẳng có thành phẩm gì, rồi ai cũng xin rút.
Thậm chí, một lần có người gọi điện đến nhà đòi nợ, nói gần, nói xa, rồi người ta cũng nói thẳng: “Anh nhà chị chỉ giỏi c.hém gió, khoác lác ba lăng nhăng, rủ vớ rủ vớ vẩn trong khi chẳng biết cái mù tịt gì. Thật dốt khi nghe lời mấy ông này”.
Nói nhưng anh chẳng nghe, vẫn chứng nào tật nấy, điên cuồng “nổ” tưng bừng. Cứ đến chỗ nào đông đông, anh lại bắt đầu dọa mọi người. Anh rút điện thoại ra và hàng loạt những chuyện đao to bố lớn nhảy xổ ra từ mồm anh. Nào là: “Mảnh đất đó 30 tỷ giờ quá bèo, vớt đi” hay “Chiều lại họp à, thôi được rồi, phải có mặt tôi chứ mấy ông chẳng làm được trò trống gì đâu”… Hành động lạ của anh khiến ai ai cũng phải ngoái lại nhìn.
Kết
Chút tính “sĩ diện” có lẽ cũng ít nhiều thường trực trong tính cách người đàn ông. Người biết tiết chế và bộc lộ đúng mực thì không có vấn đề gì xảy ra. Nhưng với một số người, bệnh này lại “trầm kha” nên mới gặp phải nhiều tình huống bi hài như những trường hợp kể trên.
Thông thường những người này không đủ tự tin, họ hay có cảm giác thua kém người khác hay sợ bị coi thường nên mới tích cực “nổ” để nâng cao mình lên. Người vợ, trong hoàn cảnh này, nên thông cảm và trò chuyện, phân tích để chồng hiểu, thay đổi dần tính cách.
Theo Eva
Món nợ quá khứ
Có những món nợ của quá khứ, tôi đã không trả được, dù tôi đã cố gắng làm người tử tế.
Ở t.uổi đôi mươi, tôi mơ ước một cuộc đời phơi phới, chứ không bao giờ nghĩ có ngày tôi phải tìm đến những viên t.huốc n.gủ để an thần. Tôi đã mất ngủ ba đêm liền. Và tôi chợt nghĩ, ví dụ mình bỗng dưng mất tích, thì mọi chuyện có yên ổn hơn không! Và nếu tôi c.hết, thì có lẽ sẽ hết chuyện.
Năm nay tôi 25 t.uổi, đang làm việc trong một tập đoàn công nghệ. Công việc thư ký của tôi khá thuận lợi, vì tôi là một cô gái có nhan sắc. Hàng ngày, tôi chỉ cần cố gắng hoàn thành những đầu mục công việc mà giám đốc lên lịch trước. Có lẽ nói ra thì không ai tin, nhưng công việc chính của tôi là nghe điện thoại và đi ăn tiệc. Tôi không tự hào, nhưng tôi là một người ngoan ngoãn và biết điều, nên hầu hết các sếp trong tập đoàn đếu muốn có tôi trong những bữa tiệc quan trọng với khách hàng. Tôi coi đó là một thứ giá trị, là một lợi thế mà không phải ai cũng có được.
Bảo là con trai của chủ tịch tập đoàn. Tôi không biết vì sao Bảo lại say mê tôi đến vậy. Bảo có một ngoại hình đẹp, dáng rất chuẩn như người mẫu, mới đi du học ở Anh về. Trong bữa tiệc gia đình Tổng giám đốc, tôi gặp Bảo. Gần như anh c.hết lặng khi thấy tôi trong chiếc đầm đỏ cổ khoét sâu. Tôi nói thẳng, tôi không cố tình khêu gợi. Vì đây là bữa tiệc gia đình của Tổng giám đốc và tôi rất thân với vợ ông. Chúng tôi có thể coi nhau như cô cháu thân thiết. Bà coi tôi như một "gián điệp" để báo cáo nhanh những trường hợp có nguy cơ cưa kéo chồng bà. Và vì tôi làm tốt vai trò của mình nên có chuyện gì bà cũng kể cho tôi nghe. Bà nói, tôi là mẫu con gái hiếm hoi của thời đại này, đi làm không tìm cách quyến rũ sếp. Tôi thì nghĩ bụng, thực sự chồng bà quá già và quá xấu, còn tôi thì đặc biệt không thích những ông già lại ham hố chuyện "gặm cỏ non", nên giữ một mối quan hệ đúng mực và nghiêm túc, được việc mình mà lại được tiếng nghiêm trang. Tôi vốn thích những người đàn ông trưởng thành t.uổi ba mươi. Và tôi chợt nhận ra, Bảo vừa vặn với yêu cầu đó của tôi khủng khiếp. Tôi cũng rất có tình cảm với Bảo và chúng tôi nhanh chóng hẹn hò.
Sau một tháng tìm hiểu, chúng tôi chính thức yêu nhau. Bảo không phải là người đàn ông vồ vập. Mặc dù là một người du học ở châu Âu, nhưng quan niệm tìm người yêu của Bảo rất là truyền thống. Anh nói, ở tôi có một điều gì đó đặc biệt, một nghị lực hơn người và vẻ đẹp của tôi không giống như những bông hoa không hương thơm, nó còn nét quyến rũ ngầm. Tôi nghe anh nói thì vui vậy thôi, chứ không nghĩ nhan sắc của mình mỹ miều, mặc dù trước đây vài lần ham vui và ham t.iền, tôi cũng đi casting và được chọn làm người mẫu quảng cáo cho một số nhãn hàng nhỏ. Hiện tại một mẫu quảng cáo cũ của tôi vẫn còn được treo ở một siêu thị tại Hà Nội. Tôi nói với Bảo, em không phải là một cô gái tốt hoàn toàn, em chỉ có thể khẳng định với anh là em anh trọn vẹn, không có điều gì cần nghi ngờ chuyện ấy.
Thật không ngờ, tình đẹp của chúng tôi lại trở thành một rào cản. Mẹ Bảo đã rất bất bình khi biết chúng tôi yêu nhau. Bà nói, bà thích một cô gái như tôi trong vị trí một thư ký giám đốc. Nhưng bà không muốn con trai mình lấy một cô gái như vậy làm vợ. Vì con bà đã có một mối khác, con một quan chức trong thành phố. Hai gia đình đã đi lại từ lâu và chỉ chờ Bảo du học về thì sẽ tiến hành hôn nhân. Bảo nói với tôi, anh thực sự chưa biết cô gái kia là ai và anh chỉ yêu tôi mà thôi. Anh sẽ bằng mọi cách để bảo vệ tình yêu của hai đứa.
Tôi và Bảo yêu nhau trong một sự im lặng giấu kín. Vì tôi không muốn bố anh vì điều đó gây khó dễ cho mình. Và tôi cũng không muốn mẹ anh vì thế mà gào khóc, làm đủ chuyện. Tôi sẽ bị mất việc. Tôi không muốn như vậy. Với người khác có thể kiếm một công việc rất dễ, chứ với tôi thì đó là cả một nỗ lực. Với công việc nhàn hạ này, tôi thậm chí còn có thời gian ngồi dịch truyện diễm tình và đăng trên một vài trang báo mạng kiếm nhuận bút tiêu vặt. Giờ tôi mà mất việc, tai tiếng ập đến, biết phải làm sao? Tôi nói với Bảo, thôi mình cứ cố gắng giấu bố mẹ, rồi đợi khi nào các cụ vơi giận sẽ tìm cách thuyết phục.
Tôi cũng chỉ vì mưu cầu một cuộc đời lành lặn giống người thường thôi... (Ảnh minh họa)
Tình yêu của chúng tôi kéo dài được 6 tháng thì tôi có bầu. Lúc đó Bảo buộc phải nói chuyện với gia đình. Mẹ anh thì vẫn quyết liệt phản đối. Bà cho rằng tôi cố tình lừa con trai bà vào tròng, tôi chơi bùa ngải hãm hại cả gia đình bà. Bà yêu cầu chồng mình phải đuổi việc cô thứ ký có dòng màu hồ ly trong người. Tôi lặng lẽ không nói gì. Tôi rời khỏi văn phòng vào một buổi chiều, trước đó tôi đã gửi mail cho Tổng giám đốc để nói lời xin lỗi. Tổng giám đốc cho người đi tìm tôi nói, sẽ sắp xếp công việc cho tôi ở một nơi khác. Nhưng tôi đã cảm ơn ông. Chỉ vì đơn giản, tôi đã đến công ty của bạn Bảo làm việc. Bảo là một người có trách nhiệm và tôi thầm cảm ơn cuộc đời đã cho tôi gặp được Bảo.
Cuộc đời tôi có nhiều đắng cay từ thơ bé. Mẹ tôi mất sớm, bố tôi tục huyền, tôi sống với bà nội từ lúc lên 8. Cả gia đình ai cũng coi tôi như một món nợ. Khi ấy, tôi nghĩ mình phải học giỏi tiếng Anh, còn những thứ khác sẽ học sau. Tôi quyết liệt với môn học đó và tôi trở thành một học sinh giỏi ngoại ngữ nhất lớp, có thể đi k.iếm t.iền từ việc làm thêm cho một số tờ báo. Tôi đã sống như vậy, vừa làm vừa học, suốt thời sinh viên ngoại ngữ. Tôi luôn tự hào rằng, mình là một người có khả năng sống độc lập. Nhưng tôi cũng có những sai lầm của mình. Những sai lầm mà tôi nghĩ rằng, nếu như tôi hết mình làm việc và sống nghiêm túc, mọi chuyện sẽ nguôi ngoai. Nhưng thực ra không phải vậy. Nó làm cho tôi đau đớn nhiều hơn...
Mất hai tháng trời, Bảo mới làm mẹ nguôi giận và cho chúng tôi làm đám cưới. Bà nói, đã không cưới thì thôi, còn cưới thì phải đàng hoàng khách sạn 5 sao vì quan hệ gia đình bà rất đông. Lúc này tôi không muốn làm đám cưới nữa, miễn có Bảo ở bên cạnh hai mẹ con là được. Nhưng vì dù sao đi nữa, để được chấp thuận, Bảo đã vất vả rất nhiều rồi. Tôi biết Bảo hy sinh cho tôi nhiều lắm. Tôi đồng ý. Và dường như đám cưới này dành cho cha mẹ Bảo nhiều hơn hai đứa. Hơn một ngàn thiệp mời đã được gửi đi. Và mười ngày nữa sẽ là lễ rước dâu. Tôi đã mang bầu 4 tháng.
Chuyện như một món nợ của quá khứ đã ập đến. Tôi biết lòng dạ của con người. Và tôi chợt hiểu ra rằng, đôi khi chúng ta không tính được cuộc vuông tròn cho chính mình. Chúng ta phải trả giá cho những lỗi lầm mà ta không bao giờ biết được.
Một loạt hình ảnh đám cưới năm 17 t.uổi của tôi được tung lên mạng.
Đó là một sai lầm mà tôi biết, tôi đã không sửa được. Người tung những hình ảnh đó lên, không ai khác chính là hắn ta, gã đàn ông mà tôi từng nghĩ sẽ là chỗ dựa trên con đường nhiều gian khó của mình. Tôi không bao giờ chối cãi tình yêu này. Tôi đã yêu hắn ta khi học lớp 10 và đến khi tôi vừa chuẩn bị vào lớp 12 thì nhận được lời làm đám cưới. Lý do rất đơn giản, là hắn ta cần có gia đình, có vợ ở nhà chăm sóc mẹ, để đi làm ăn. Tôi vẫn tiếp tục được đi học. Ôi tôi thật ngu ngốc khi nghĩ rằng mọi thứ có thể giải quyết êm đẹp như một cuốn phim. Tôi tin vào sự thật và tôi tin vào những lời hứa ngọt ngào của hắn. Tôi không thể ngờ rằng, ngay đêm tân hôn, hắn đã bỏ tôi một mình và đi hát karaoke với bạn rồi để gái điếm đưa về tận nhà. Và rồi, tôi đã dính bệnh lậu ngay trong lần đầu tiên bị phá nát đời con gái. Tôi đau đớn nhận ra sự thật cay đắng ấy và bỏ chạy khỏi căn nhà nhiều bão tố. Tôi quyết định đi học trở lại, chấp nhận mọi điều tiếng để tìm đường thay đổi số phận mình. Tôi thầm cảm ơn người bác sỹ ở bệnh viện huyện đã âm thầm giúp tôi công việc chữa trị căn bệnh khó nói. Mọi chuyện đã kết thúc và tôi tự hứa sẽ chôn chặt tất cả mọi thứ lại sau khi tốt nghiệp đại học. Tôi muốn rũ bỏ quá khứ đó để sống với một cuộc đời khác. Nhưng...
Mẹ anh đã lồng lên như hổ đói. Rồi bà ngất xỉu vì sốc.
Bảo đã nhảy xuống hồ t.ự v.ẫn.
Đám bạn anh trong bữa nhậu đó kể lại, Bảo rất buồn và cho rằng anh là kể bất hạnh nhất thế gian. Sau đó anh nhảy xuống hồ. Ba người bạn lao xuống cứu anh sống. Nhưng sau cú nhảy hồ đó, Bảo như một kẻ mộng du.
Mọi sự tan vỡ hết. Tôi không dám tự đến gặp Bảo, sợ anh lại tìm cách nhảy hồ. Tôi đau đớn và dằn vặt.
Có những món nợ của quá khứ, tôi đã không trả được, dù tôi đã cố gắng làm người tử tế. Tôi cũng chỉ vì mưu cầu một cuộc đời lành lặn giống người thường thôi...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mếu máo vì nửa đêm "hành sự" cũng không yên Và hơn một tiếng đồng hồ làm nhà tư vấn bất đắc dĩ thì hai vợ chồng cũng chẳng còn chút ham muốn nào nữa. Điện thoại của người lạ Đang đến cao trào thì điện thoại của anh Thức đổ chuông. Nửa đêm mà còn có người gọi, không nghe thì không yên tâm, nhỡ người nhà có việc cần gọi gấp...