Mệt quá, 1 ngày chồng thử làm vợ
Mới thử được tới công đoạn đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị đồ ăn sáng mà tôi đã thấy mệt phờ người.
Thấy bà vợ suốt ngày than khổ, kêu trời kêu đất, quát tháo các ông chồng là: “Các ông thử làm đàn bà xem, nếu làm được thì tôi phong các ông là Thánh sống”. Ý vợ là, làm vợ cực khổ, cực khó, lại mệt nhọc. Tôi thì tôi không cho là thế, vì đàn ông chúng tôi, gánh nặng cơm áo gạo tiện, kiếm tiền cho cả nhà, nuôi vợ, nuôi con mới là việc lớn. Chúng tôi ngoại giao, công việc rồi tiền bạc, không có chúng tôi thì đàn bà các chị, các em lấy gì mà nương tựa. Chúng tôi không vất vả thì thôi, nói gì mấy bà đàn bà.
Nhưng vợ tôi bĩu môi dài thườn thượt, bảo tôi là không biết gì, không hiểu cho người vợ phải vất vả thế nào. Vợ còn bảo: “Kiếm tiền á, đổi vai đi, ai chẳng kiếm được tiền, đâu chỉ đàn ông. Nếu anh thích, thử làm vợ một ngày xem sao?”.
Nhất định không chịu thua bà vợ, thế nên, sáng nay, không giống như mọi ngày ngủ tới tận sưng mắt mới dậy, rồi đánh răng rửa mặt, ăn đồ ăn sáng xong đi làm, tôi dậy rất sớm. Còn vợ vẫn nằm trên giường ôm con.
Việc đầu tiên tôi làm là chạy ra chợ mua ít đồ. Bình thường, sáng ta nếu không đi đâu sớm, tôi thường dậy chạy thể dục rồi mới về nhà chuẩn bị đi làm. Nhưng hôm nay, không cần chạy. Tôi lượn ra chợ, xách mấy túi đồ ăn sáng, xách cả thức ăn buổi trưa buổi tối bỏ tủ lạnh cũng đã nhọc lắm rồi. Mỏi rã rời cánh tay, nói chi tới chuyện chạy bộ làm gì.
Việc đầu tiên tôi làm là chạy ra chợ mua ít đồ. Bình thường, sáng ta nếu không đi đâu sớm, tôi thường dậy chạy thể dục rồi mới về nhà chuẩn bị đi làm. (ảnh minh họa)
Khổ nhất là cái khâu mặc cả, vợ đã dặn, không được họ nói bao nhiêu là mua từng ấy, vì đàn ông đi chợ hay bị bắt nạt lắm. Thế là cứ trả lên trả xuống vài đồng bạc. Cuối cùng bực quá, tôi chẳng buồn mặc cả nữa, họ cứ nói bao nhiêu thì tôi mua ngần ấy. Về tới nhà, vợ hỏi giá, bị vợ nói cho một trận mát cả mặt. Lúc ấy, vợ tôi mới dậy đánh răng, rửa mặt, thong dong đi vào ngồi đợi chồng chuẩn bị bữa sáng cho ăn.
Mới thử được tới công đoạn đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị đồ ăn sáng mà tôi đã thấy mệt phờ người, lại còn bị phen mất mặt vì mặc cả quá đà ở hàng chợ. Cuối cùng, khi tới lượt mình đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi làm thì đã gần muộn. Tôi hộc tốc phi xe đến cơ quan, may ra kịp, vừa chạy vào quẹt thẻ vừa thở hổn hển, ai nhìn cũng tưởng tôi có việc gì trọng đại. Ấy thế mà sáng nào vợ tôi cũng dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng, thong thả đánh răng rửa mặt đi làm, mà vợ còn làm sớm hơn cả tôi. Bái phục!
Video đang HOT
Tôi không phải đưa con đi học, vì trường học cùng đường đi tới cơ quan vợ. Nhưng đón con là chuyện của tôi, vì tối ấy vợ có việc bảo về muộn. Hết giờ hành chính, tôi lập tức đứng dậy đón con. Trời ơi, lâu lắm rồi tôi mới về tầm này, bình thường, sau giờ tan tầm khoảng 1 tiếng, tôi mới thong dong đi về, vừa đi vừa hút thuốc vì lúc đó luôn nghĩ, đã có vợ chuẩn bị cơm nước ở nhà. Nhưng giờ, không về thì không kịp đón con, còn đi chợ. Tôi vội chạy xe đến trường, tìm mãi không thấy lớp của cô giáo. Đã nhờ vợ miêu tả tỉ mỉ, còn xin cả số điện thoại của cô, thế mà tìm hoài không ra. Trước giờ tôi đâu có làm việc này, trường của con ra sao, lớp học con ra sao tôi còn không hay biết, đón thì làm sao mà đón nhanh được. Tôi vội gọi cho cô, cô lại bảo tôi đi đường ấy, thế là cứ lòng vòng mãi. Cuối cùng cũng may tìm được lớp. Khi ấy thì trời đã tối mò.
Vợ gọi mãi mà sao chưa thấy tôi về, tưởng tôi có việc gì. Khi đó, tôi mới chạy qua chợ, mua vội tí thức ăn, một món rau, một món thịt.
Về tới nhà, đầu tóc tôi bù xù, con thì khóc thét vì bố lao xe ầm ầm, lạng lách, con sợ quá. Quyết không thua vợ, tôi vào bếp chuẩn bị món ăn. Tôi gọi vợ: “Dầu đâu, chảo đâu em, nồi đâu, gạo ở đâu…?”, tất cả những thứ ấy tôi đều không biết, tôi phát mệt lên vì phải tìm chúng. Tôi cứ hỏi thì vợ lại bảo: “Việc anh, anh làm, không là được thì anh thừa nhận thua đi”. Thế là tôi lại tìm, mò mẫm, cuối cùng thì xong được bữa cơm đúng chỉ có hai món. Tôi ăn ngấu nghiến như người chết đói không biết tới ngon là gì. Còn vợ tôi thì nhăn mặt, chê món mặn, món nhạt thếch. Tôi thử nậm giọng, đúng là mặn thật, trời ơi, thế mà tôi ăn không hay biết gì.
Tôi đi tắm, còn vợ ngồi xem ti vi, như cái việc mà tôi vẫn thường làm khi vợ dọn dẹp.(Ảnh minh họa)
Tôi đi tắm, còn vợ ngồi xem ti vi, như cái việc mà tôi vẫn thường làm khi vợ dọn dẹp. Vợ bảo tôi rửa bát, lau nhà, tôi cũng làm, mồ hôi vã ra, vừa tắm xong lại như người chưa tắm. Con còn chưa ngủ thì tất nhiên việc dạy con học là phần của tôi. Bắt thằng cu lôi sách vở ra cũng mệt, hướng dẫn nó học chữ này, chữ nọ còn bực hơn. Cứ nằm hướng dẫn con như thế, tôi thiếp đi ngủ lúc nào không hay. Mở mắt ra thì đã sáng.
Vợ tôi gọi dậy, bảo: “Anh không dậy đi chợ, mua đồ ăn sáng à, còn đưa con đi học nữa…”. Tôi sợ quá, chắp tay lạy vợ bảo: “Thôi em ạ, em tha cho anh, anh thua rồi. Từ nay em cứ làm thiên chức của người vợ, anh kiếm tiền, anh không thắc mắc gì cả. Anh biết em vất vả rồi, anh chịu đấy, không dám làm việc này ngày thứ hai. Không đổi vai gì hết, ông trời sinh ra là thế, em cứ làm vợ, còn anh cứ làm chồng. Thôi em đi chợ đi, anh ngủ tiếp đây”. Nói rồi tôi lại lăn ra ngủ, tôi sợ quá, may mà vợ không bắt bẻ nhiều.
Đúng là một ngày làm vợ, dù mới trả qua mấy việc cơ bản mà đã thấy sợ hãi, mệt mỏi rồi. Thế mà làm cả đời với việc đi chợ, nấu nướng, giặt giũ, trông con thì chắc chết. Giờ mới hiểu được nỗi thống khổ của chị em. Từ nay tôi xin chừa cái thói so đo, tính toán…
Theo VNE
Anh yêu ngấn mỡ thừa của vợ
Cái cảm giác lúc anh vòng tay qua ôm veo vợ, rồi lần vào bụng vợ, bóp bóp cái ngấn mỡ ấy, rồi vợ cười sảng khoái vì buồn, anh mới hạnh phúc làm sao!
Đôi khi cuộc sống chỉ đơn giản như vậy, anh cũng chỉ cần vợ vui như vậy, vì anh đây, chẳng quan trọng hình thức lắm, anh đã yêu vợ thì mãi mãi yêu vợ.
Anh yêu vợ từ cái giây phút anh vợ nắm lấy tay anh trong buổi xem phim ma ngoài rạp. Rồi đôi mắt vợ rưng rưng lệ khi nhìn thấy những hoàn cảnh éo le. Một bộ phim tình cảm xúc động cũng có thể làm vợ khóc suốt buổi, nhưng rồi lại có thể trêu đùa anh, rồi cười ngay sau khi chúng mình đi chơi. Vợ mang lại cho anh những cung bậc cảm xúc khó tả mà một thằng đàn ông như anh rất ít khi được trải nghiệm. Bởi anh luôn ích kỉ, chỉ biết sống cho bản thân mình, ít khi có bạn bè đi cùng. Và từ khi có vợ, anh thấy, mình đã sai lầm.
Ngày chúng mình cưới nhau, anh hứa hẹn sẽ mang lại cho vợ một mái ấm hạnh phúc và có lẽ, tới giờ, dù chúng mình mới đi được 1/3 chặng đường đời, nhưng anh đã phần nào khiến cho vợ không thất vọng. Anh luôn là người chồng biết lắng nghe và chia sẻ, chưa bao giờ anh to tiếng với vợ, quát tháo vợ dù vợ sai rành rành ra. Anh chỉ muốn vợ tin và hiểu, anh vẫn yêu vợ như xưa, không có gì thay đổi.
Anh chỉ muốn vợ tin và hiểu, anh vẫn yêu vợ như xưa, không có gì thay đổi.(ảnh minh họa)
Ngày vợ mang bầu, vợ khóc suốt vì tủi thân. Công việc của anh nó vậy, thi thoảng phải đi làm xa, rồi về muộn, chứ anh nào có muốn. Nhưng không làm thì sao anh yên tâm được, anh phải có trách nhiệm với vợ và con mình chứ. Anh vẫn động viên vợ cố gắng, đừng suy nghĩ nhiều, dù thế nào thì anh cũng luôn yêu vợ. Anh biết, phụ nữ có bầu thường hay tủi thân, rồi nghĩ lung tung. Nhiều lần vợ nũng nịu với anh: "Anh à, đừng bỏ em nhé, em có bầu xấu lắm, mũi thì to, mặt thì phù lên, mắt sưng húp, người thì béo ị. Giờ em không chiều được anh, em sợ anh có người đàn bà khác". Anh lại xoa đầu vợ và cười mỉm: "Ơ cái cô bé này hay, làm gì có chuyện ấy. Anh không yêu vợ, thương con thì yêu ai. Anh đang cố gắng lắm để con mình ra đời không phải chịu thiệt thòi đây này. Vợ yên tâm, trong mắt anh, vợ đẹp nhất!".
Ngày vợ sinh, bận trăm công nghìn việc anh cũng gã lại, túc trực bên vợ. Vợ đã nắm lấy tay anh mà cố gắng, nhìn anh mà vượt qua khó khăn. Khi con trai của chúng ta ra đời, vợ đã khóc. Anh thì hạnh phúc lắm, vì từ giờ anh đã được làm bố. Còn có hạnh phúc nào hơn thế hả vợ? Anh hôn lên má vợ, "cám ơn em vì đã sinh cho anh một thằng cu kháu khỉnh, bụ bẫm, anh được làm cha rồi".
Vợ nhìn anh hạnh phúc, nụ cười của em lúc ấy mới đẹp làm sao. Vợ anh đã vất vả nhiều, đã mang nặng đẻ đau và sinh cho anh một đưa con thiên thần. Anh không yêu vợ thì yêu ai.
Ngày ở cữ, anh chăm vợ hết lòng, nhưng những lúc anh bận, anh lại nhờ mẹ lên chăm vợ. Anh thật sự không thể ở bên con cả ngày, anh cũng tiếc lắm. Những lúc ấy, anh hiểu vợ tủi thân, nhưng công việc là vậy, anh còn phải đi kiếm tiền, mua sữa cho con. Vợ nhìn anh mắt rưng rưng lệ. Anh hiểu rồi, đàn bà ở cữ là hay thế lắm.
Anh yêu em, yêu từ khi em là con gái, cho tới khi em làm vợ anh, em mang bầu, rồi em sinh con cho anh. Và giờ, anh cũng vẫn yêu em như thế. (Ảnh minh họa)
Hết thời gian ở cữ, vợ bảo anh, vợ muốn đi làm lại. Anh thì muốn vợ ở nhà chăm con, nhưng vợ kiên quyết không chịu. Vợ bảo, không muốn là thứ vợ ăn bám chồng, rồi sau này chồng lại coi thường, không tôn trọng. Anh cười phì: "Đúng là cô vợ đa nghi, lúc nào cũng nghi cho được".
Rồi có vợ khóc lóc khi đang nằm trên giường. Anh ôm vợ, muốn vuốt ve vợ thì vợ không cho. Vợ bảo: "Giờ em không tự tin cho anh động vào người em nữa, em xấu lắm! Người em đầy vết rạn, bụng thì đầy ngấn mỡ, không giảm cân được rồi, da cũng không thể mịn nhẵn như hồi con gái". Anh chẳng nói gì, cứ túm lấy vợ mà ôm, vợ bực, hất văng anh ra. Anh bảo; "Ơ, em làm sao thế?" Mỗi câu như vậy thôi mà vợ khóc òa.
Rồi anh thấy vợ lên kế hoạch với mấy bà bạn là đi tập thể dục giảm cân. Có hôm anh còn nghe vợ nói chuyện điện thoại là đi làm đẹp da, đi thẩm mỹ hút mỡ cho đẹp, không thì chồng bỏ. Anh nghe mà nản cả lòng. Vợ còn nuôi con, sao lại nghĩ nông cạn như vậy. Trước giờ, anh đã làm điều gì để khiến vợ nghi ngờ đến thế? Tập thể dục thì khỏe người, anh đồng ý, nhưng hút mỡ, làm đẹp thì nhất định không.
Tối ấy, anh biết vợ phiền lòng vì chuyện này. Anh đã chủ động ôm lấy vợ mà xoa xoa ngấn mỡ. Anh thủ thỉ vào tai vợ: "Anh thích cái ngẫn mỡ thừa này của em, cấm không được đi hút mỡ đấy nhé. Anh cũng yêu cả vết rạn da trên bụng em, vì đó là kỉ niệm em ạ. Hãy coi đó là kỉ niệm, là điều chúng ta nhớ tới vì em đã sinh cho anh một thằng cu đi. Sau này con lớn, chúng ta tha hồ kể với con về chiến tích của em, con sẽ thích nghe và thích sờ bụng mẹ lắm! Em đừng có nghĩ vì em xấu đi sau khi sinh con mà anh chán em. Chẳng phải anh đã nói rồi sao. Anh yêu em, yêu từ khi em là con gái, cho tới khi em làm vợ anh, em mang bầu, rồi em sinh con cho anh. Và giờ, anh cũng vẫn yêu em như thế. Anh yêu cả ngấn mỡ thừa của em, vì đó là của em không phải của ai khác!". Nói rồi, anh ôm vợ thật chặt như sợ mất vợ vậy. Vợ thì khúc khích cười rồi nắm lấy tay anh, khoảnh khắc ấy thật hạnh phúc.
Vợ à, đôi khi mọi thứ chỉ đơn giản như vậy thôi, không vì điều gì khác, chỉ vì ta yêu nhau. Yêu nhau thì có gì mà so đo tính toán. Vợ đừng tự ti mà hãy tự tin vào bản thân mình, vợ nhé. Ngấn mỡ thừa của vợ, anh đã quen rồi, giờ không có, khéo anh lại nhớ, vợ yêu của anh ạ! Đừng làm gì cả, cứ là vợ yêu của anh thôi!
Theo VNE
Yếu sinh lý thì nói với vợ, sĩ làm gì Tôi thấy đàn ông Việt sĩ diện, hay ngại không đâu. 'Có bệnh bảo mọi người' thì mới biết mà chữa. Đằng này, cứ giấu rồi ra vẻ khỏe cơ. Thế thì bảo sao các bà vợ hay chán nản vì mấy ông chồng cứ &'ỉu xìu', không biết làm sao để chiều lòng được. Tôi đã đọc không biết bao nhiêu câu...