Mệt mỏi với sự ghen tuông bệnh hoạn của chồng
Tính đến nay, tôi và chồng đã kết hôn 6 năm. Chúng tôi đã có một đứa con 5 tuổi. Cuộc sống của vợ chồng tôi lẽ ra rất hạnh phúc nếu như chồng tôi không quá ghen tuông. Đên giờ, cuộc sống của hai chung tôi đa trở nên ngột ngạt như trong địa ngục.
Thực ra, không phải đến khi kết hôn, chồng tôi mới ghen tuông như vậy. Mà tính cách này của anh thể hiện ngay từ ngày còn yêu tôi. Ngày đó, yêu anh nhưng anh luôn cấm đoán tôi đủ điều, kiểm soát tôi đến tận chân tơ kẽ tóc. Tôi lúc đó cung cam thây ngột ngạt nhưng cũng có phần hãnh diện với bạn bè, người thân vì được anh yêu như thế. Lúc ấy tôi nghĩ, có ghen mới có yêu. Tôi đâu nghĩ được anh lại ghen tuông đên mưc bệnh hoạn và thái quá thế này.
Gần 1 năm nay, ngoài kiểm soát những tin nhắn, cuộc gọi, số kilomet xe máy của tôi đi làm mỗi ngày (Ảnh minh họa)
Khi bước vào cuộc sống vợ chồng, tôi mơi hiêu thê nao la “vong kiêm toa”. Ngày nào ở công ty, tôi cũng nhận được hàng chục cuộc điện thoại hoặc tin nhắn của chồng hỏi han ăn gì, nói chuyện với ai, đang làm gì, đi đâu. Nếu tôi mệt mỏi không bắt máy hoặc không nhắn lại, anh lại sẵn sàng xông đến ngay lập tức hoặc buông lời sỉ vả tôi. Thậm chí, anh còn sẵn sàng vu vạ cho tôi “đang bận ở với thằng nào mà không trả lời chồng”.
Chồng tôi chưa bao giờ đánh tôi một cái nào trong suốt 6 năm qua. Nhưng những hành động ghen tuông cùng lời chì chiết của anh khiến tôikhông tài nào chịu được. Anh cứ kiểm soát và đay nghiến, vu vạ cho tôi như thế rồi lại xin lỗi tôi như chẳng có chuyện gì xảy ra khiến tôi thấy rất sợ hãi. Đã có những lúc, tôi nghĩ đầu óc anh thật sự có vấn đề.
Tôi đã khuyên anh rất nhiều lần nhưng anh không thay đổi. Nhiều lần, bị chồng ghen tuông vô cớ, không chịu nổi tôi đã phải nhờ người thân, bạn bè can thiệp nhưng đều vô tác dụng. Những lúc ấy, chồng càng đổ diệt cho tôi là “có tật giật mình nên mới thanh minh thanh nga”.
Video đang HOT
Gần 1 năm nay, ngoài kiểm soát những tin nhắn, cuộc gọi, số kilomet xe máy của tôi đi làm mỗi ngày, không hiểu anh nghĩ thế nào mà theo dõi luôn cả ngày “đến tháng” của tôi. Bên cạnh đó, anh còn ghi chú rất cụ thể bộ đồ tôi mặc hàng ngày bao gồm cả đồ lót bên trong.
Nói chung, nhất cử nhất động của tôi anh đều để ý và ghi chép rất tỉ mẩn trong cuốn sổ nhỏ. Nào là: “Hôm nay thấy vợ mua 5 cái quần lót màu đen và nuy. Nhưng lạ quá, mình có thích màu này đâu mà vợ mua nhỉ? Hay là vợ mua để mặc chiều thằng khác?”. Hoặc lúc lại thấy chồng tôi ghi: “Hôm nay, vợ đến tháng nhưng sáng ra thấy vợ không khó chịu và cau có như mọi ngày. Ngược lại, vợ lại soi gương và mỉm cười. Hay là vợ đang ngoại tình tư tưởng?”… Nào là: “Vợ hôm nay đi làm mặc chiếc váy màu xanh đẹp lắm. Song lúc trưa mình gọi đi sang đón ăn trưa thì kêu bận. Có khi vợ lại &’tranh thủ’ với thằng khác không biết chừng”…
Đấy, hàng ngày chồng tôi ra ngoài đi làm, anh vẫn còn để ý từng ly từng tí và tự suy diễn hết sức vớ vẩn. Cứ thế, anh tra hỏi, hành hạ tôi bằng nhưng lời kho nghe đến điếc tai và mệt mỏi mới thôi. Chưa kể, khi nào có tin nhắn hay cuộc gọi lạ đến, tôi cứ gọi là giải thích mỏi miệng. Rồi hôm nào phải đi ra ngoài, xe máy vượt quá số kilomet bình thường là tôi bị chồng tra hỏi đến hết đêm.
Đau khổ và sợ hãi nhất là mỗi lần chồng đòi “chiều” mà tôi mệt mỏi không chiều thì y như rằng anh dày vò. Anh lại lải nhải bài ca “Chắc để dành cho bồ”, “chắc không yêu chồng”… Những lúc ấy, vì không muốn vợ chồng to chuyện, nói ra lại xấu hổ với mọi người nên tôi thường im lặng cam chịu và chiều chồng cho xong.
Không hiểu anh nghĩ thế nào mà luôn theo dõi cả ngày “đến tháng” của tôi. Bên cạnh đó, anh còn ghi chú rất cụ thể bộ đồ tôi mặc hàng ngày bao gồm cả đồ lót bên trong (Ảnh minh họa)
Ngoài ra còn ti tỉ những lần khác anh nghi ngờ tôi bồ bịch mà thường có những hành động kỳ quặc đến “mất mặt”. Chẳng hạn như anh hùng hùng hổ hổ xông vào nhà bố vợ kiểm tra xem tôi có trong đó không dù bố tôi đã nói tôi không qua nhà. Hoặc có hôm anh đùng đùng xông vào phòng làm việc của tôi ở công ty chỉ để lôi tôi ra hỏi lý do tại sao sáng nay tôi vuốt gel tạo kiểu tóc mà anh hỏi tôi phớt lờ không trả lời???
Thật sự 6 năm qua và nhất là gần 1 năm vừa rồi sống chung với sự ghen tuông bệnh hoạn của chồng, tôi đã quá mệt mỏi. Đến nỗi, chắc bị khủng hoảng tinh thần vì có chồng như vậy, những câu tra hỏi của chồng còn ám ảnh tôi vào tận giấc mơ. Tôi không muốn ly hôn chồng, nhưng tôi không biết làm cách nào để chồng tôi đừng ghen tuông ích kỷ và không suy diễn nữa. Có người phụ nữ nào cũng có chồng ghen tuông và áp đặt như thế này không, hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo MASK
Nếu có kiếp sau, xin được làm đàn ông
Làm đàn bà khổ quá rồi, thật sự, tôi không muốn phải khổ sở thêm nữa, tôi muốn được có thời gian rảnh rỗi, được sống là mình, được thảnh thơi hưởng thụ...
Tôi muốn được ngồi vắt chân lên ghế xem phim, đọc báo và gọi ới một cái là có cơm bưng nước rót. Tôi muốn được đi làm về có người xách túi, có người chuẩn bị cơm nước, chuẩn bị nước tắm, giặt giũ cho, dọn cơm cho và chỉ việc ngồi vào ăn, thậm chí hoa quả tráng miệng cũng không phải động dao tới gọt. Tôi ước sao cuộc sống của tôi như thế, có người phục vụ, có người thương yêu chăm sóc mình hết lòng, hết dạ, còn mình chỉ việc đi làm về và... nghỉ ngơi....
Đó là cuộc sống của chồng tôi, người mà tôi yêu thương dành trọn cuộc đời mình. Tôi tưởng là lấy chồng được nhờ, nhưng cuối cùng trong cái nhà chồng này, tôi chỉ giống như một người giúp việc.
10 năm qua, sống với gia đình chồng, bố chồng, mẹ chồng, không việc gì là không đến tay tôi. Là con dâu cả trong nhà, tôi phải sống với bố mẹ chồng và đảm đương mọi việc của nhà chồng từ giỗ chạp, cúng bái, từ cái ăn cái mặc, từ chuyện nhỏ nhất trong nhà tôi cũng phải lo. Lo cho bố mẹ chồng chưa xong còn phải lo cho cả họ nhà chồng, nếu mà không chu toàn là bị nói này, nói kia, nói là con dâu trưởng không chu đáo, không vun vén. Còn bị chồng chê bai đủ kiểu. Trọng trách chăm chồng, chăm con là tới tay tôi cả. Chưa chăm xong chồng con đã khóc nhè, chưa chăm xong bố mẹ chồng, chồng đã gọi với từ trên phòng xuống. Nghe mà não hết ruột gan. Cả ngày nghỉ mà còn bận hơn ngày đi làm vì chỉ có ăn với rửa bát cũng hết ngày. Đó là chưa kể tới chuyện có khách đến chơi. Thật sự, tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. (Ảnh minh họa)
10 năm ở nhà chồng, chưa một lần tôi được mẹ chồng hay chồng rửa cho một cái bát. Có ốm chết cũng cứ để đó, mai rửa, chứ đừng có chuyện chồng mó tay vào. Mẹ chồng tôi thì già nhưng việc nhà không phải không làm được, chỉ là bà không làm. Còn bố thì đúng là không động gì rồi, vì đơn giản, bố là đàn ông, lại là người có tuổi nên không bao giờ làm gì ngoài việc đi đánh cờ tướng với các cụ.
Con tôi còn nhỏ, cháu chưa hiểu chuyện nên chưa giúp được gì cho gia đình. 1 nách hai con, mệt phờ người chứ đừng nói tới chuyện lo lắng nhà chồng...
Thế mà 10 năm nay, tôi cứ làm những việc như vậy, cuộc sống gần như không có một ngày nghỉ ngơi. Không có cả thời gian về thăm bố mẹ một lần. Con cái thì còn nhỏ, chẳng biết đến bao giờ mới có cảnh con trai lớn đi lấy vợ, rồi có con dâu về làm thay mình. Thú thực, có con dâu tôi cũng không nỡ để con phải làm như tôi bây giờ. Vì mình là con dâu, mình hiểu hơn ai hết.
Mẹ chồng tôi nhiều tuổi nên hay cổ hủ, có những chuyện mẹ cũ kĩ không chịu được. Nhưng tôi đành phải nhịn để &'dĩ hòa vi quý', chứ trong cái gia đình này, nói ra thì có hay ho gì, mẹ chồng con dâu cãi cọ nhau, còn sống riêng được đâu mà gây sự. Tôi cố nhịn bao nhiêu thì cuộc sống càng mệt mỏi bấy nhiêu. Thú thực, tôi đúng là một &'thiên tài' về nhẫn nhục.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. Anh đi làm về thì mọi thứ tôi phải lo, còn anh chỉ việc tắm táp, chơi với con tí rồi đợi cơm, vắt chân lên ghế xem ti vi và đọc sách. Nói thực, tôi cảm thấy mình đúng là một ô-sin chính hiệu, được trả lương. Nhưng lương thì tôi lại phải tiêu pha trong nhà chứ nào được giữ cho riêng mình. Thật tình, tôi thấy mệt mỏi với cuộc sống. Nhưng vì con, tôi phải cố gắng thật nhiều. Tôi cũng đã vượt qua được 10 năm rồi thì phải nhịn thôi, đâu còn trẻ để suy nghĩ mông lung. Thôi thì cái kiếp làm vợ, làm phụ nữ, tôi phải gánh chịu. Chỉ hi vọng, nếu có kiếp sau, tôi xin được làm đàn ông. Được ăn to nói lớn, được gác chân lên ghế và căn bản là thoát khỏi kiếp làm vợ, làm dâu... nhất là dâu trưởng thế này.
Theo VNE
Làm mẹ đơn thân nuôi con bị tim bẩm sinh Đến giờ phút này tôi mới nghĩ, nếu như không có con luôn bên cạnh tôi, cho tôi niềm tin vào cuộc sống thì thực sự, tôi không thể nào vượt qua được đau đớn của cuộc đời. Tôi đã sống, đã hết lòng hết dạ vì chồng, nhưng cuối cùng, tôi chỉ nhận lại nỗi đắng cay và tủi hổ. Nhiều khi...