Mệt mỏi với người chồng an phận
Chồng tôi hiền lành, tốt bụng, rất quan tâm chăm sóc vợ. Tuy nhiên, cái tôi cần là anh đóng vai trò người trụ cột trong gia đình, gánh vác kinh tế thì anh không làm được.
Ảnh minh họa
Chồng hơn tôi hai tuổi. Anh ở vùng quê nghèo ra thành phố học tập và làm việc. Gia đình tôi có điều kiện hơn nhà anh rất nhiều. Chúng tôi cưới nhau được gần hai năm, vì kế hoạch (do yêu cầu công việc) nên chúng tôi chưa có con.
Công việc của tôi lương cao, gấp 5-6 lần chồng nhưng rất vất vả. Chồng làm viên chức nhà nước, an nhàn. Lương của anh hiện tại chỉ đủ lo thân, không có tích lũy, hoặc tích lũy không đáng kể, nhưng môi trường làm việc, cách chi tiêu, cách sống không phù hợp với mức thu nhập của anh. Tôi đã góp ý rất nhiều, muốn anh đi làm thêm để tăng thu nhập. Từ ngày lấy nhau, giờ anh mới chịu đi dạy thêm được hơn tháng nay (anh học sư phạm nhưng làm hành chính). Dường như anh đã quen với việc kiếm đồng nào tiêu hết đồng ấy, lần nào tôi hỏi lương anh cũng bảo hết rồi, tiền đi dạy thêm anh cũng kêu hết. Câu trả lời của anh rất vô trách nhiệm: “Chả biết tiêu gì mà hết”.
Tôi khuyên bảo nhẹ nhàng, nói nặng, quá đáng cũng đã làm hết rồi. Rồi đâu lại vào đấy, anh không thay đổi được cái tính an phận. Sống ở thành phố mà anh cứ ung dung như không, chẳng lo chuyện nhà cửa con cái. Nếu giờ tôi sinh con rồi ở nhà, liệu anh có lo nổi cho hai mẹ con, chí ít là trong quãng thời gian nghỉ thai sản không? Tôi dám chắc là không. Vậy mà nhà anh cứ giục tôi sinh con với cái điệp khúc: “Trời sinh voi, trời sinh cỏ”.
Video đang HOT
Tôi muốn ổn định cuộc sống rồi mới tính đến con cái. Tôi chỉ muốn con tôi được hưởng cuộc sống đủ đầy. Chúng tôi đang ở cùng nhà với bố mẹ tôi, không phải thuê nhà. Bố mẹ tôi muốn chúng tôi sớm có nhà cửa riêng (bố mẹ cũng giúp đỡ). Khi tôi nói với gia đình anh là chúng tôi định mua nhà, mua đất, mẹ anh bảo “mẹ chỉ cho con cái chữ” làm tôi thực sự thất vọng. Bố mẹ tôi bắt tôi phải nói với gia đình anh, để gia đình anh nắm được tinh thần, giúp đỡ, động viên chúng tôi. Tôi cũng biết gia đình chồng nghèo, tôi không cần phải cho gì, nhưng một lời động viên các con cố gắng… cũng không có.
Vừa rồi mẹ chồng tôi nói có ý định sửa nhà. Tôi ngăn vì chúng tôi cũng có ý định mua nhà đất ngoài thành phố và thấy bố mẹ không có tiền. Sửa mất 20-30 triệu đồng thì cũng chả cải thiện được cái nhà là bao. Tôi nói: “Bố mẹ cố gắng ở như này vài năm nữa, đợi hai anh em cố gắng đi làm rồi xây lại cái khác”. Mẹ bảo tôi: “Mẹ sửa nhà mẹ, con cứ lo nhà con”. Tôi không thể nào mà hợp được với cách sống của gia đình nhà chồng.
Lại nói thêm về gia đình chồng, chồng tôi có một người em trai, bằng tuổi tôi, đã ra trường hơn bốn năm nhưng việc làm vẫn chưa ổn định, cũng vì cái tính an phận ấy. Ra trường, em đi học sĩ quan dự bị mất sáu tháng, rồi về nhà chữa bệnh (uống thuốc Bắc), mãi mới đi làm. Làm được khoảng một năm, em lại nghỉ, bảo là công việc nặng nhọc vất vả, em học kỹ sư, muốn làm đúng ngành. Giờ em vừa ở nhà vừa chữa bệnh và học tiếng Anh.
Nhà nghèo khó mà hai anh em không hề lo lắng một chút gì cho kinh tế gia đình nữa, tôi thấy thất vọng quá. Tôi nói nhiều với chồng khuyên em trai đi làm. Bệnh của em cũng không phải là nặng hay hiểm nghèo gì, em hơi bị choáng. Đi bắt mạch, người ta cho thuốc, mà uống thuốc bắc thì mất hàng năm trời. Tôi nói chồng: “Bảo em đi khám, chụp chiếu xem có làm sao không? Nếu bệnh không nặng, vẫn có thể lao động được thì phải đi làm kiếm tiền chứ, nhà khó khăn mà em anh chả lo lắng gì vậy”. Chồng bảo nó kiếm việc giờ có phải dễ đâu.
Tôi rất bế tắc trong chuyện kinh tế gia đình, gia đình chồng. Một bên cứ luôn phải cố gắng, một bên thì cứ dửng dưng. Anh và gia đình anh làm tôi hết cả động lực, chả còn muốn cố gắng được nữa. Việc quản lý chi tiêu của bản thân mà anh cũng không làm được, thì liệu anh có lo nổi cho con cái sau này hay không?
Mong các bạn cho tôi chia sẻ, mọi người có hài lòng với mức thu nhập của mình không. Mọi người cải thiện cuộc sống gia đình như thế nào? Đặc biệt là các anh trai, lo chi tiêu gia đình bằng cách nào cho vợ, cho con? Tôi mệt mỏi với cách sống của chồng và gia đình chồng quá rồi.
Theo VNE
Bạn trai tuyệt tình khi biết tôi có thai
Những tháng tôi mang bầu anh chưa bao giờ tới hỏi thăm con mình, cũng chưa bao giờ lo lắng hay chăm sóc cho tôi.
Khi tôi nói ra câu chuyện này chắc tất cả mọi người ai cũng sẽ nghĩ tôi ngu và quá nhu nhược vì không thể nào tự quyết định được cuộc sống sau này của mình nhưng thật sự tất cả đều có lý do của nó.
Hơn một năm qua tôi và anh quen nhau, ban đầu đối với tôi dù có nhiều gì xảy ra thì tôi vẫn luôn cố gắng không làm anh buồn thay vào đó cho anh cảm giác được vui vẻ, hạnh phúc. Tôi cảm giác mình yêu anh nhiều hơn là anh yêu tôi.
Từ lúc yêu nhau tới giờ chưa bao giờ tôi nhận được một món quà nào từ người yêu mà cảm thấy hạnh phúc. Còn tôi thì lúc nào cũng chỉ biết lo lắng yêu thương anh hết lòng. Bao nhiêu tiền làm ra, tôi đều không tiếc khi đưa cho anh. Bạn trai muốn gì tôi cũng cố gắng đáp ứng vậy mà anh đối xử quá tệ đối với tôi. Rồi cái gì đến cũng sẽ đến, khi biết tôi mang trong mình giọt máu của mình, vậy mà anh ấy không một lời động viên, lo lắng cho tôi. Anh bỏ tôi lại một mình đối diện với gia đình.
Thật sự tôi quá có lỗi với ba mẹ. Tôi không đủ can đảm để vứt bỏ đi một sinh linh nhỏ bé này, vậy là tôi quyết định để lại. Khi hỏi ý kiến của anh về việc này, anh nói "để anh về hỏi ý kiến mẹ". Nghe người yêu nói vậy tôi như chết lặng và không còn gì mong đợi nữa.
Ảnh minh họa: Sugar.
Tôi đem chuyện buồn về đối mặt với gia đình, ba đã đuổi tôi ra khỏi nhà. Từ đó, mình tôi lủi thủi ra đi và tiếp tục công việc để kiếm tiền dành dụm nuôi con. Trong 5 tháng tôi mang bầu, một mình ở nơi đất khách, cuối cùng gia đình cũng đồng ý cho tôi về nhà. Thấy tôi như vậy ba tôi chỉ biết khóc. Sau đó, hai gia đình gặp mặt nhau, cuối cùng cũng đưa ra quyết định đăng ký kết hôn trước rồi cưới sau.
Từ đáy lòng tôi cũng chẳng trông mong gì đến đám cưới này, chẳng qua một phần muốn con mình có ba, một phần không muốn đấng sinh thành bị tổn thương thêm một lần nữa khi biết anh ấy đối xử quá tệ bạc với con gái.
Những tháng tôi mang bầu anh chưa bao giờ tới hỏi thăm con mình, cũng chưa bao giờ lo lắng hay chăm sóc cho tôi. Rồi sau đó, anh ấy lại chứng nào tật nấy. Biết tôi vẫn còn yêu nên mỗi lần xuống thăm anh chỉ lấy tiền của tôi. Đáng lẽ anh phải lo làm ăn, dành dụm để sau này tôi sinh nở, nhưng anh lại lấy tiền của tôi để chi trả cho những cuộc ăn chơi, nhậu nhẹt, thậm chí anh còn bắt tôi trả nợ.
Tôi thấy tội nghiệp cho bản thân mình khi đã quá ngu ngốc tin vào người yêu. Giờ tới một tin nhắn, một cuộc điện thoại anh cũng không gọi cho tôi. Hiện tại tôi không biết mình nên làm như thế nào? Tiếp tục nhẫn nhịn để em bé có một gia đình đầy đủ, đồng thời cũng không làm ba tôi khổ nữa. Hay nên dừng lại để nuôi con một mình?
Theo VNE
Bạn trai chán nếu không cho quan hệ Anh nói sẽ chán em nếu em không trao cho anh đời con gái, em phải làm gì để giữ anh? Chị Thanh Bình thân mến! Giờ đây em đang rất khó xử, em không biết làm thế nào để vừa giữ được tình yêu, vừa giữ gìn được sự t rong trắng của mình. Mong chị hãy cho em một lời khuyên!...