Mệt mỏi vì suốt ngày chứng kiến mẹ ruột và vợ cãi nhau
Cô ấy nhẹ nhàng và rất khéo léo trong giao tiếp nên tôi thường được nở mày, nở mặt với bạn bè…
Hồi mới yêu, tôi và vợ của mình thực sự là rất tâm đầu ý hợp, tôi hài lòng về cô ấy lắm. Cô ấy nhẹ nhàng và rất khéo léo trong giao tiếp nên tôi thường được nở mày, nở mặt với bạn bè. Lại được thêm việc cô ấy xinh xắn, nấu ăn ngon nữa, tôi nghĩ mình cũng phúc đức lắm mới có người yêu như thế. Nên cũng không lâu sau khi ra trường, tôi kiếm được một công việc rất tốt, lương khá, nên tôi cũng nhanh chóng ngỏ lời để đưa nàng về dinh. Cô ấy cũng đồng ý và tôi đưa về nhà ra mắt, cả gia đình tôi gồm bố, mẹ và đứa em trai đều rất hài lòng về vợ sắp cưới của tôi, nên mọi thứ diễn ra khá đơn giản.
Nhưng phải đến khi lấy vợ, tôi mới hiểu hết thế nào là “mẹ chồng – nàng dâu”, thấy suốt ngày xích mích. Sau một ngày đi làm mệt mỏi trở về tôi luôn phải nghe những lời phàn nàn từ cả hai phía đến mức đau hết cả đầu, cảm thấy bị stress nhiều hơn cả công việc, trong khi tôi xứng đáng có được những giây phút bình yên khi trở về ngôi nhà này. Nên tôi quyết định phải có những cuộc “cách mạng” trong gia đình bằng một thái độ tốt hơn thì may ra mới đỡ khổ. Tôi nghe mẹ nói hết những câu chuyện của mình, nghe những trăn trở của bà để biết được bà đang nghĩ gì, vì đương nhiên mẹ là đấng sinh thành và nhận được nhiều sự tôn trọng nhất.
Cư xử khéo léo để giữ hoà khí…
Sau đó tôi nghe người phụ nữ quan trọng thứ hai của cuộc đời mình nói, cũng để hiểu hơn về quan điểm khi phải đi làm dâu và những sức ép thường ngày mà cô ấy phải hứng chịu. Tuy nhiên bài học rút ra là không can thiệp quá sâu vào xung đột ấy. Chỉ giải quyết những thứ lớn, còn những vụn vặt thì không cần thiết, sau đó đưa ra quan điểm cá nhân để cho mọi người nghe và tìm hướng giải quyết một cách bình tĩnh và phù hợp.
Điều đấy có nghĩa là luôn ở trạng thái trung lập chứ không nghiêng về bên nào, không chê bai, không nói ai đúng – ai sai mà phải làm những thứ để cả hai tôn trọng quan điểm của nhau. Sau đó mới tìm cách nói chuyện riêng để phân tích vấn đề này, bởi vì nó rất nhạy cảm, không thể chê bai hay dùng từ ngữ thiên vị khi đang trong cuộc nói chuyện tay ba. Và nhất là không bao giờ được vào hùa khi nghe họ phàn nàn về nhau. Gia đình nào cũng có những xung đột nhất định và theo tôi thì những gì mình làm là cách giải quyết tốt nhất, nhẹ nhàng và dứt điểm. Nhiều năm trôi qua, vợ tôi mới nói rằng chính tôi mới là người khéo léo chứ không phải cô ấy.
Theo Phunutoday
Video đang HOT
Có bao người đi qua thương nhớ... mà quên được nhau!
Cái gọi là có bao người đi qua thương nhớ mà quên được nhau chỉ là trong thơ văn. Còn đời thực, người ta ai cũng thế, đều quên được hết khi họ yêu được một người mới khác thôi! Bởi trái tim kia nó mong manh là thế nhưng nó vô cùng kiên cường!
Có biết bao ngày chàng ngồi lỳ nơi quán cũ hai người hay ngồi ngày còn yêu. Chàng đau khổ. Chàng vật vã. Chàng tưởng như mình chết đi sống lại. Nàng khi đó đã quên sạch chàng (là nàng nói vậy và chàng nghĩ vậy chứ chẳng hẳn là thật). Hồi đó, chàng tâm đắc lắm cái câu này. Chàng đã nghĩ nàng sẽ mãi mãi nằm trong trái tim mình. Làm sao chàng có thể yêu được một người phụ nữ tuyệt vời hơn thế được nữa chứ? Làm gì có cô gái nào yêu chàng hơn nàng đã yêu chàng được chứ?
Làm thế nào mà có được một tình yêu mãnh liệt hơn tình yêu ấy chứ? Bởi chàng hiểu rõ chàng mà! Chàng đã yêu đến cuống tim mình, đến đáy tim mình, đến tan cả mình ra kia mà! Và nàng cũng thế! Thật sự, không thể tìm thấy một tình yêu nào cuồng loạn hơn tình yêu ấy đâu, dưới gầm trời này! Điều đó chứng minh bằng một vài cuộc tình ngắn ngủi sau đó của chàng. Đều tan. Chỉ vì lòng chàng không thôi nhớ thương những thương nhớ cũ! Chàng nhớ đến mụ mị chàng ra!
Nhưng....
Nhưng rồi, chẳng biết bằng cách nào, chàng bỗng chẳng nhớ nữa. Từng chút một. Với một cô gái khác. Một cô gái yêu chàng đến tận đáy tim. Và chàng cũng yêu cô ấy đến tận đáy tim theo! Lại vài năm. Rồi lặp lại nỗi đau cũ. Y hệt đau khổ cũ. Lại làm thơ. Lại vật vã. Rượu nốc từng can. Nước mắt rơi cứ gọi là muốn chết đuối nhau.
Rồi chàng lại yêu.
Như chưa từng có đổ vỡ!
Và chàng nhận ra rằng thứ mà chàng đau khổ ngần ấy năm hoá ra nó chỉ là một phần của tuổi trẻ! Là yêu cuồng dại- đau rồ dại rồi lại yêu man dại rồi lại đau quằn quại rồi lại yêu mê mải...
Cái gọi là có bao người đi qua thương nhớ mà quên được nhau chỉ là trong thơ văn.
Còn đời thực, người ta ai cũng thế, đều quên được hết khi họ yêu được một người mới khác thôi!
Bởi trái tim kia nó mong manh là thế nhưng nó vô cùng kiên cường!
Nó có thể sống bằng 200% nó hoặc chết đến thoi thóp nhưng rồi lại sống, lại yêu,lại đau...quy trình lặp đi lặp lại như thế! Không có giới hạn nào với nó cả!
Chỉ là ta tự giới hạn nó bằng ám thị lòng mình.
Chỉ là ta hồi tưởng quá nhiều mà hy vọng quá ít!
Chỉ vì ta tự trói tay mình lại nhưng cứ đòi người khác phải đưa tim cho mình!
Chỉ vì ta không chịu buông tay hoặc nỗi đau đó chưa đủ thời gian để nguội lạnh lại!
Phải, chỉ vậy thôi!
Thế nên, bằng kinh nghiệm đã từng trải qua những đớn đau như thế, tôi bảo em này: Đau đấy! Nhưng sẽ tự lành thôi! Đừng sốt ruột! Đừng ép mình phải quên đi! Rồi sẽ như trẻ nhỏ, ta chán cái trò đau đớn ấy, ta sẽ vứt nó qua bên để chọn trò sung sướng và hạnh phúc hơn!
Chắc chắn đấy!
Nên có lẽ phải nói cùng nhau rằng:
Có bao người đi qua thương nhớ mà quên được nhau ngay đâu! Dù gì thì như ăn bát cháo nóng vậy, cứ phải chờ thời gian làm nó nguội đi cái đã!
Vậy thôi!
Theo VNE
Gửi em, người yêu mới của người yêu cũ chị Chị mong em có thể làm anh ấy hạnh phúc - điều mà chị chưa thể làm trọn vẹn Gửi em - người yêu mới của người yêu cũ chị! Chị biết rằng mình chẳng có tư cách gì để nói những dòng này với em hay thậm chí là viết ra thôi chị cũng không có tư cách ấy. Nhưng em là...