Mệt mỏi vì sống cùng vợ mắc bệnh thích tiêu tiền
Nếu thật sự kinh tế thiếu thốn như vậy thì không sao, thế nhưng, vợ tôi lại rất thoáng trong việc mua sắm giày dép, quần áo.
Tôi năm nay 30 tuổi, cưới vợ được 3 năm nay. Hiện tại, chúng tôi có một bé trai 2 tuổi. Với công việc hiện tại, thu nhập của tôi trung bình 12 triệu đồng/tháng. Còn vợ tôi, hiện đang làm nhân viên kinh doanh cho một công ty bảo hiểm.
Vì gia đình chúng tôi ở ngoại thành nên hiện tại phải thuê nhà trong phố cổ, trung bình mỗi tháng phải chi 5 triệu đồng tiền thuê nhà, tiền điện nước. Tôi cũng đã cố gắng đi làm để có thêm tiền trang trải cuộc sống và cũng mong vợ sẽ thấu hiểu mà nỗ lực cùng chồng. Tuy nhiên, cuộc sống vợ chồng tôi ngày càng căng thẳng.
Chẳng là, vợ tôi thường xuyên vắng nhà, số tiền “hỗ trợ” chồng trong cuộc sống thường ngày cũng chẳng được là bao nhiêu. Chưa kể, tháng nào vợ tôi cũng kêu thiếu thốn rồi phàn nàn với bố mẹ chồng, thậm chí, nhiều hôm còn xin cả tiền ông bà để chi tiêu.
Nếu thật sự kinh tế thiếu thốn như vậy thì không sao, thế nhưng, vợ tôi lại rất thoáng trong việc mua sắm giày dép, quần áo. Nhiều hôm, tôi thấy cô ấy mua hàng triệu đồng tiền váy vóc, mỹ phẩm. Khi tôi nói, cô ấy lại la ầm lên nói rằng, tôi là người chồng không thương vợ, thiếu tâm lý.
Cứ thế, vợ chồng tôi lời qua ý lại, không ai hiểu cho ai. Tôi nhận thấy suốt 3 năm qua, dường như tôi là người đàn ông quá thiệt thòi khi vừa làm kinh tế, vừa làm việc nhà, vừa chăm con. Tính ra, từ khi con đi nhà trẻ, cô ấy chỉ đón con đúng 3 lần, còn lại là để mặc chồng.
Video đang HOT
Đợt vừa rồi, trong trận đấu giao hữu bóng đá giữa cơ quan với công ty đối tác, tôi bị vỡ xương đùi, hiện phải ở nhà điều trị. Dù thế, vợ tôi chưa hề xin nghỉ một ngày để chăm sóc chồng mà ỷ lại hết cho ông bà nội. Cô ấy vẫn đi sớm, về muộn… không một câu hỏi han, chăm sóc. Giờ đây, tôi chán nản vô cùng, thật sự, tôi không chịu nổi người vợ vô tâm này nữa. Tôi phải làm sao đây?
Theo Người đưa tin
Chuyện chưa từng kể: Sự thật về người mẹ ghẻ độc ác, đuổi con chồng vào trại trẻ mồ côi
Người ta kể về bà ta bằng những lời cay nghiệt, đáng sợ nhất khiến tôi có chút e dè khi hẹn gặp. Hà Nội chiều mưa bão bập bùng, người phụ nữ đó cũng đội mưa để đến gặp tôi...
Tôi vẫn thường nghe câu "mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng." Dân gian vẫn nói vậy và hôm nay, tôi có một cuộc hẹn với một bà "mẹ ghẻ" đúng nghĩa, người đã vứt bỏ đứa con của chồng vào trại trẻ mồ côi ngay khi bố nó bị tai biến nằm một chỗ.
Người ta kể về bà ta bằng những lời cay nghiệt, đáng sợ nhất khiến tôi có chút e dè khi hẹn gặp. Hà Nội chiều mưa bão bập bùng, người phụ nữ đó cũng đội mưa để đến gặp tôi. Có lẽ, bà ta cũng cần được nói, còn tôi, nhìn cái dáng tất cả của bà, đôi mắt sâu như đong đầy nước đó, đã kích thích trí tò mò về sự thật sau câu chuyện tai tiếng này.
Người đàn bà có dáng nhỏ thó, mặc chiếc áo hoa khá nhã nhặn, quần chỉ nhìn qua thôi đã biết bà là mẫu phụ nữ cổ điển hình. Nếp nhăn lộ diện ở khắp mọi nơi trên gương mặt chưa đầy 50 của bà. Lau sơ qua người, bà từ từ nói:
"Chuyện đã gần 10 năm rồi, không ngờ hôm nay lại có người hỏi tôi. Cô đã nghe được những gì thì nó đều là sự thật, có gì đâu để hỏi?". Tôi điểm lại cho bà nghe một ít chuyện mà mình được nghe về bà và chờ đợi một câu chuyện hoàn chỉnh từ cả hai chiều của người trong cuộc. Bà cũng không làm khó tôi, lập tức kể lại:
"Tôi có 2 đứa con, một đứa con chồng giờ chắc đã 16 tuổi rồi. Lúc tôi đưa nó vào trại trẻ, nó mới gần 6 tuổi. Còn con gái tôi, giờ cháu mới vừa học cấp 2. Ngày tôi lấy ông ấy, tôi cũng đã xấp xỉ tuổi 40, già rồi, chẳng có nhiều sự lựa chọn. Mà tôi cũng ngu, ham lấy chồng làm gì để cưới người đàn ông vừa già, vừa yếu lại có đứa con nhỏ như ông ta. Vợ ông ta chết trước đó 2 năm, để lại đứa trẻ mới có 4 tuổi với bố mẹ chồng già yếu.
Cô có tưởng tượng nổi không, vợ chồng tôi, bố mẹ chồng và đứa con nhỏ chui rúc trong cái nhà có gần 20m2, chia ra làm 2 cái phản, cách nhau tấm rèm, có lúc làm chuyện đó, tôi cứ tưởng tượng bố mẹ chồng ở bên kia đang dỏng tai nghe hết, ngượng chín mặt, chả có cảm xúc gì.
Rồi tôi mang bầu, bụng to vẫn đi làm từ sáng đến tối mịt, về lại lo cơm nước cho thằng con chồng với bố mẹ già, lão chồng thì đi xe ôm xong còn chè chén đến đêm, chả lo nghĩ gì nhà cửa. Thằng con thì nhèo nhẽo, nó quen được chiều rồi. Tôi cũng chẳng dám nặng lời với nó vì chỉ hơi lớn tiếng là mẹ chồng đã gọi tôi là "đồ mẹ ghẻ". Nó mới 4 tuổi, hiểu gì đâu, cũng bắt chước ông bà gọi tôi là "mẹ ghẻ"."
Nói đến đoạn này, bà ta ngưng lại, nước mắt rơi như muốn xả hết những oan khuất của mình bao năm qua. Tôi chợt nghĩ ngợi, rằng thói đời lạ vậy. Ai muốn làm "mẹ ghẻ" đâu, chẳng qua là không ai cho họ cơ hôi để làm người tốt. Cứ có con chồng, nghiễm nhiên họ thành "mẹ ghẻ".
"Cưới nhau chưa đầy 1 năm thì chồng tôi sau bữa rượu chè chén với mấy lão bạn, đi về giữa mưa rồi tai biến, nằm luôn một chỗ không cách nào chữa được. Lúc đấy tôi bầu 9 tháng, còn chục ngày nữa là sinh con. Cô biết không, lúc đó, không biết bao nhiêu lần tôi đi ra cầu Long Biên, nghĩ gieo mình xuống đó một phát, thế là trôi sạch mọi ưu phiền. Lên trên trời, tôi với con sẽ sống lại một cuộc đời khác...
Lão chồng đó còn đi vay tiền xã hội đen để đánh bạc, rồi nằm vật ra đấy. Bọn nó kéo đến nhà, đập đồ đạc, réo lên chửi rủa suốt ngày. Ông bà già sợ run cầm cập ngồi góc nhà, thằng bé con khóc nấc suốt ngày, nó cũng chỉ rúc vào một góc. Tôi thì sắp đẻ rồi, làm gì được ra tiền mà nuôi ngừng đấy cái miệng ăn với thêm lão chồng nằm trên giường."
Thế là tôi quyết định, tôi sẽ đưa nó vào trại trẻ mồ côi rồi về quê ngoại đẻ con... Ở đó, ít nhất nó cũng có cơm ăn, có người chăm sóc, có chỗ để ngủ mà không phải sống trong sợ hãi. Nếu người nhà nó có còn thương, tôi để lại địa chỉ cho đón thằng bé về. Còn tôi, chỉ là "mẹ ghẻ" thôi... "
Bà dừng lại, nước mắt lại chảy dài cay đắng đến tột cùng. Tôi cũng chỉ biết im lặng. Nếu tôi là bà ta, lúc đó, tôi sẽ làm thế nào, chính tôi cũng không có nổi câu trả lời.
"Nó khóc lắm! Cái lúc tôi dẫn nó vào trao cho người ta, nó gào khóc đến xé lòng. Nó gọi tôi là mẹ, chưa bao giờ nó gọi như thế... nhưng tôi không biết phải làm sao cả..." Đến đoạn này, bà ta bật khóc và mãi không thể ngừng được. Những nỗi đau dày xéo trong trái tim của bà ta 10 năm nay như cùng lúc bung ra, không cách nào níu giữ được.
Đoạn cuối câu chuyện, tôi hỏi bà ta có bao giờ thăm lại đứa trẻ không. Bà lắc đầu ngập ngừng nói: Tôi sợ...
Có lẽ, người phụ nữ nhẫn tâm trong giây phút ấy rồi cũng sợ chính mình. Bà ta chưa một lần dám đi lại con đường đã dẫn đứa trẻ đi, chưa một lần dám quay đầu lại căn nhà cũ để biết được bố mẹ chồng già cả năm xưa, giờ còn hay mất, người chồng nằm một chỗ đó rồi ra sao và đứa trẻ năm đó, liệu có ai đón về nuôi dưỡng hay không.
Suy cho cùng, câu chuyện của người phụ nữ đó là đáng trách hay đáng thương, tôi cũng chẳng dám kết luận. Bởi nói thì đơn giản nhưng vào cuộc rồi, ở giây phút đó, có ai có thể khẳng định mình không ích kỉ như bà ta? Câu ngạn ngữ của dân gian cứ văng vẳng bên tai tôi cho đến khi chào từ biệt bà: "Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng..."
Theo Mayny (ghi lại theo lời kể nhân vật) (Khám Phá)
Mẹ ép con trai cưới bằng được cô ve chai chưa học hết cấp 1 Nghe mẹ nói vậy tôi chán ngán lắm, nhưng vì tò mò nên cũng muốn hẹn gặp mặt thử một lần xem sao. Cuộc gặp gỡ của chúng tôi diễn ra tại nhà tôi vì cô ấy nói ra ngoài đi với tôi nên ngại... Tôi năm nay 30 tuổi, là một phó phòng công ty lớn. Tất nhiên với địa vị như...