Mệt mỏi vì mẹ chồng, anh chồng chỉ biết vòi vĩnh tiền con dâu
Không biết tôi có là một người con dâu quá xấu tính khi kể chuyện nhà chồng lên đây không. Nhưng thực sự là mọi chuyện xảy ra đang quá sức chịu đựng của tôi rồi.
ảnh minh họa
Vì không dám tâm sự với ai nên tôi đành chia sẻ lên đây mong mọi người cho tôi một lời khuyên.Tôi xin kể ngắn gọn về hoàn cảnh của mình để các bạn dễ hình dung. Mẹ chồng tôi năm nay mới hơn 60 tuổi nhưng bà có tới 4 người con trai và 1 người con gái. Chồng tôi là con út trong gia đình. gia đình chồng cũng bình thường và chẳng gọi gì là khá giả. Tuy nhiên, mẹ chồng tôi thì vừa sĩ diện vừa thích hưởng thụ. Chẳng thế mà bà rất hay đòi hỏi và hay gợi ý tiền từ con dâu.
Vì lấy chồng xa, công việc lại ở đây nên vợ chồng tôi phải lên thành phố thuê nhà sống xa gia đình. Khi vợ chồng chưa có con, mẹ chồng tôi tuần nào cũng gọi điện cho con dâu gợi ý gửi tiền về cho bà chi tiêu. Khi thì mẹ nói cần 3 triệu/tuần này để ăn cỗ ăn bàn. Lúc lại kêu thiếu cái áo dạ ấm. Lúc thì xin tiền đi làm tóc hay chăm sóc sắc đẹp với lý do đã lâu rồi không thay đổi kiểu tóc hoặc làm đẹp.
Những lần như vậy, dù rất buồn nhưng nói ra lại ngại nên tôi cũng cố thu xếp và chịu đựng. Sau mọi chuyện càng trở nên quá sức chịu đựng khi tôi sinh con đầu lòng và mẹ chồng có lên trông giúp.
Ban đầu thấy mẹ chồng lên trông cháu giúp, tôi cảm kích vô cùng. Dù là con dâu nhưng tôi luôn tâm niệm phải đối xử với bà thật tốt nhất có thể. Do đó, cứ có tiền tôi không tiếc tiền mua cho bà đồ ăn ngon, bổ dưỡng, đưa tiền cho bà tiêu vặt hàng tháng. Trong khi lương của cả 2 vợ chồng tôi cũng chỉ có 12 triệu/tháng. Song tôi luôn chi tiêu tiết kiệm để có tiền đưa cho mẹ chồng vui.
Song dường như bà không cần quan tâm đến những cố gắng của tôi. Với mẹ chồng, chừng ấy tiền hàng tháng chưa đủ với bà. Ở nhà cùng vợ chồng tôi, hàng ngày bà luôn mắng con dâu không biết chi tiêu, không biết tiết kiệm. Trong khi hàng ngày bà luôn đưa ra những gợi ý. Vẫn lại điệp khúc may thêm bộ đồ, mua quần áo, giày dép, làm răng.
Thậm chí có lúc cứ thường xuyên nhân lúc con trai chuẩn bị đi làm hoặc mới đi làm về, bà gọi điện thoại về quê lấy cớ hỏi thăm chuyện nhà nhân tiện “gợi ý” các con gửi thêm tiền cho cháu ở quê. Nghe bà nói vậy, tôi thật sự không vui chút nào. Tại sao vợ chồng các anh chồng cũng có chân có tay, cuộc sống ở quê cũng đâu thiếu thốn mà vợ chồng tôi phải phụ giúp nuôi con họ chứ.
Chồng tôi thì xuề xòa bảo 1 tháng cố đưa bà 1 triệu để bà gửi về phụ các cháu. Song tôi không nghe vì vợ chồng trên thành phố có con nhỏ lại thuê nhà bao khoản. Chúng tôi đi làm mà đâu có tích lũy được do mẹ chồng thường xuyên vòi vĩnh. Vậy lúc ốm đau nằm đó thì ai có thể cho chúng tôi đây. Chồng tôi và mẹ chồng biết vậy nên tỏ vẻ bực tức ra mặt.
Video đang HOT
Mẹ chồng tôi vì bảo không bảo ban được con dâu và con trai nên dỗi về quê. Trước khi về, bà còn hằm hằm nói con dâu một trận chẳng ra gì. Bà bảo rằng, tôi là một đứa con dâu xấu tính, tham tiền. Đặc biệt, bà còn đi rêu rao với hàng xóm láng giềng gần nhà tôi rằng, trước khi về bà mua chữ Tâm về treo để cảnh báo đứa con dâu sống quá ư mất dạy. Bà hành động vậy, tôi xấu hổ với hàng xóm vô cùng.
Mới đây, hết mẹ chồng về quê thoát nợ thì lại đến các anh chồng. 3 anh chồng ở quê, dẫu có anh vẫn đi làm bình thường, có anh ở nhà làm ruộng song liên tục gọi điện lên hỏi vay mượn từ khoản to đến khoản nhỏ. Ban đầu vì ngại, tôi cũng cố gắng chắt bóp tiền ăn tiêu cho các anh vay nóng. Vậy mà khi hết tiền, bảo chồng tôi gọi điện bảo các anh đưa tiền tiêu năm lần bảy lượt cũng không được.
Cứ nghĩ đến mẹ chồng, anh chồng như vậy mà tôi thực sự thấy stress quá (Ảnh minh họa) Chưa hết, anh trai thứ 3 của chồng chẳng hiểu sao còn nằng nặc đòi gửi 2 đứa con anh lên đây cho vợ chồng tôi nuôi để đi làm công nhân. Con anh đứa thì 17 tuổi, đứa cũng 19 tuổi rồi. Song gửi con lên đây, anh cũng chẳng gửi bất cứ một đồng nào hỗ trợ. Trong khi 2 con anh thì lười biếng, ăn xong không biết rửa chén, không biết phụ một việc gì hết. Vậy mà cả nhà chồng đang tính để 2 con anh ở nhà tôi đến tận Tết luôn.
Từ hôm đó đến nay, vì có bao khoản chi tiêu như vậy, nhà lại có thêm người nên cuối tháng nào nhà tôi cũng kẹt cứng luôn. Đến nỗi, có con nhỏ mà sáng nào đi làm, người tôi cũng không có xu nào trong túi. Cứ nghĩ tới các khoản cần chi tiêu trong thời gian sắp tới là tôi đã thấy xây xẩm mặt mày. Chồng tôi cứ nói phải cố gắng lên vì đều là người trong cùng một nhà. Nhưng tôi không biết cố đến lúc nào được. Làm sao tôi có thể kiếm đủ tiền để đáp ứng hết các nhu cầu phát sinh của nhà chồng đây? Tôi có là đứa con dâu ích kỷ, tệ bạc như nhà chồng tôi nói không?
Cứ nghĩ đến mẹ chồng, anh chồng như vậy mà tôi thực sự thấy mệt mỏi quá.
Theo ĐSPL
"Sao lại dốc hết tiền cho nhà chồng?"
Mỗi lần gọi điện nói chuyện với cô bạn, than phiền về chuyện này, chuyện kia là nó lại hét toáng lên &'mày điên à mà mang hết tiền dốc vào nhà chồng, phải giữ lại cho mình khoản chi tiêu chứ".
"...Tao không thể tưởng tượng được sao mày lớn rồi mà dại thế? Phải tính đường lui chứ, nếu mà cứ thế này sau này &'trộm vía' có gì xảy ra thì mày tính sao?'.
Mình thì nói ít mà nó nói nhiều không tả nổi. Lần nào nó cũng nói tôi không ra gì, nói tôi là loại này, loại nọ. Tôi cũng biết bạn thân lo cho mình nhưng đúng là, mỗi người mỗi cảnh, đâu phải cứ nói như vậy là làm được đâu. Nhiều khi tôi cũng lo lắng cho tương lai của mình và con lắm chứ, nhưng bây giờ tính sao đây?
Tôi lấy chồng, đến bây giờ là được gần 3 năm. Thật ra, bố mẹ chồng tôi cực kì dễ tính, cũng coi con dâu như người nhà, không phân biệt trai gái, dâu rể. Nhưng mà, chính vì bố mẹ dễ vậy nên tôi mới có nhiều điều cảm thấy ái ngại. Nhà chồng tôi cũng không đông người, bố mẹ có 2 trai và một gái. Chị gái thì đi lấy chồng được mấy năm rồi, cũng có cháu lớn rồi. Anh trai tôi cũng đã có gia đình, xây nhà riêng cách nhà tôi vài nhà. Nói chung, tất cả cũng quây quần ở cùng nhau, có việc gì cũng dễ tụ tập.
Chỉ có vợ chồng tôi là ở cùng bố mẹ, thế nên, dù là con út nhưng mọi khoản trong gia đình chúng tôi đều phải tính tóa hết từ A đến Z. Nhà có việc gì, giỗ chạp hay là gì đó, tôi dù là dâu út cũng phải đứng ra lo liệu vì bây giờ mình đã sống ở nhà này rồi. Nhiều khi mẹ chồng cũng giúp sức nhưng mà cứ thấy ngại ngại mẹ, sợ bố mẹ lại nghĩ mình tính toán, không có trách nhiệm với gia đình.
Chỉ có vợ chồng tôi là ở cùng bố mẹ, thế nên, dù là con út nhưng mọi khoản trong gia đình chúng tôi đều phải tính tóa hết từ A đến Z. (ảnh minh họa)
Ở chung nhà chồng, hàng tháng, tôi góp tiền cho bố mẹ cùng ăn uống, sinh hoạt. Còn lại, thi thoảng lĩnh lương thì mua bán thêm, hoặc là biếu bố mẹ chút tiền. Vì mẹ chồng cũng không tính toán, cũng chăm sóc chúng tôi, hàng ngày phục chuyện cơm nước, sinh hoạt cho gia đình tôi và cháu nội, nên tôi cảm kích lắm. Mẹ dễ chịu, gần như chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì giữa mẹ chồng con dâu.
Tôi cảm thấy cuộc sống ở nhà chồng cũng thoải mái, không có gì phải thắc mắc.
Hại vợ chồng đi làm, thu nhập cũng tạm tạm. Nếu mà thuê nhà cửa thì chắc cũng không còn tiền tiết kiệm, nhưng mà ở chùng với bố mẹ nên cũng bớt được khoản tiền nhà. Nói chung, tôi cũng cố gắng tiết kiệm để có đồng ra đồng vào, chỉ ước sau này có một căn hộ riêng cho mẹ con thì tốt biết mấy.
Nhưng mà, lần vừa rồi, anh chồng tôi xây nhà, cần thêm một ít tiền. Bố mẹ tôi cũng cho anh chị gần trăm triệu. Thân làm anh em ruột thịt trong nhà, không có gì giúp anh chị, tôi cũng thấy ngại. Với lại, bố mẹ tôi cũng mở lời vì thật ra, bố mẹ muốn anh em trong nhà nương tựa vào nhau lúc khó khăn. Thế là, có vài chục triệu tiền tiết kiệm, tôi lại dốc ra gần hết đưa cho anh chị. Nói là vay đấy nhưng biết bao giờ mới trả. Thôi thì cho không thôi chứ.
Tôi cũng buồn lắm nhưng nghĩ mình nên vậy. Bố mẹ càng tốt, càng biết điều, anh chị cũng thoải mái với mình, mình càng phải cố gắng giúp đỡ họ. Kể câu chuyện này ra, bạn tôi bảo tôi bị hâm nặng. Tiền không có, có vài đồng tùy thân lại đi đưa hết cho anh chị. Thật ra, tôi chỉ có vài chục triệu này thôi. Đưa hết rồi tôi cũng không còn đồng nào nữa. Tôi cũng muốn có của ăn của để nhưng mà có việc thì lại phải dùng đến. Bây giờ chỉ còn thu nhập của hai vợ chồng hàng tháng, tiết kiệm được đồng nào thì tiết kiệm.
Bây giờ chỉ còn thu nhập của hai vợ chồng hàng tháng, tiết kiệm được đồng nào thì tiết kiệm.(ảnh minh họa)
Thấy chúng tôi làm vậy, bố mẹ cũng mừng vì con cái trong nhà biết thương yêu, đùm bọc nhau. Với lại, mình cũng ở chung cùng bố mẹ nên phải hiểu ý tứ. Cái nhà này lẽ ra anh chị cũng được ở, vậy mà anh chị lại đi, nhường lại nhà này cho mình. Đó là tôi nghĩ tích cực như vậy, chứ cô bạn tôi thì lại bảo &'thà là mày ra ngoài ở còn sướng hơn nhiều, ở chung có được tự do đâu'. Đúng là ở với bố mẹ chồng, dù hai người có dễ tính thế nào thì mình cũng phải ý tứ này nọ. Nhưng mà mua nhà thì tôi làm gì có điều kiện. Anh chị có trước thì hỗ trợ anh chị thôi.
Rồi có lần mẹ đẻ tôi ốm đau, thú thực, lúc đó tôi không biết bói đâu ra tiền. Đi vay mượn thì không biết vay ai. Cuối cùng tôi phải đi vay lặt vặt vài nơi, rồi vay thêm ngân hàng ít để biếu mẹ tôi chăm bệnh. Con gái không có gì biếu mẹ mình lại thành ra như vậy, tôi cảm thấy buồn lắm. Mẹ tôi, tôi phải có trách nhiệm. Chồng tôi cũng không nói gì nhưng mà có vẻ anh không hài lòng chuyện tôi vay tiền ngân hàng. Tôi thương mẹ tôi lại nghĩ đến việc, mình dốc lòng cho nhà chồng rồi mẹ mình lại không lo được vài đồng bạc, tôi thấy tủi thân vô cùng.
Hôm rồi, chị chồng hỏi vay chục triệu có việc, tôi cũng không có. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chị chưa bao giờ hỏi vay mình, mình từ chối thì ngại lắm nên tôi đành nhận lời. Với lại, sợ không cho chị vay thì chồng lại nghĩ tôi này kia vì vừa đi vay ngân hàng biếu mẹ mình. Thế là tôi đành lòng vay tiền cho chị vay...
Với lại, sợ không cho chị vay thì chồng lại nghĩ tôi này kia vì vừa đi vay ngân hàng biếu mẹ mình. (ảnh minh họa)
Đấy, khổ như vậy đấy, làm gì có tiền mà vẫn cứ phải tính chuyện chu toàn. Bạn tôi bảo, &'hay họ nghĩ mày ở nhà đấy, mày có tiền, mày phải có trách nhiệm với họ. Mày đừng có nghĩ đơn giản quá, anh chị em ruột còn chẳng ăn ai. Người ta không nghĩ đơn giản như mày đâu, họ tính toán, tranh giành cả đấy. Rồi mày xem. Có quỹ đen đi, phòng thân đi không nhỡ một ngày, ông chồng mày lật mặt thì mày chết. Bây giờ mày tử tế thì thế, sau này thử không cho nhà chồng họ vay, thử đối đãi không dung hòa với nhà chồng xem ông ấy có nghĩ này kia không? Mỗi cái khoản đưa tiền cho mẹ vợ mà đã như vậy thì không biết là trong lòng ông ấy nghĩ gì. Chẳng lẽ, giúp anh trai ông ấy mấy chục triệu để mua nhà mà lại không giúp được mẹ vợ à? Tính toán thế là không được rồi. Nếu có tiền, cất đi một tí, lập quỹ đen nhé, còn phòng thân mày ạ. Cứ như tao đây này, sau này bỏ chồng cũng không lo chết đói'.
Tôi chưa từng nghĩ đến việc bỏ chồng nhưng nghe bạn tôi nói cũng có lý. Đúng là, chồng tôi thật lạ, biếu mẹ vợ thì hơi có vẻ khó chịu, còn cho nhà anh chồng cả mấy chục triệu thì anh không nói gì. Cái này là do anh, anh bảo ít thì tôi đưa ít, anh bảo nhiều thì tôi đành, làm sao làm trái ý anh, anh lại này kia.
Bạn tôi nói không sai, tôi phải thủ thân thôi. Nếu không sau này nhỡ có chuyện gì xảy ra thì mẹ con tôi khổ. Ở đời, ai biết trước được chuyện gì, mình đâu phải là thánh thần để phán quyết tương lai. Tốt nhất là phải bắt đầu lập quỹ đen từ bây giờ...
Theo Khampha
Tôi ước bỏ chồng để lấy được... anh chồng 8 năm trời kể từ ngày chồng ra nước ngoài, tôi chưa từng nghe tiếng anh chứ đừng nói là nhìn mặt. Trong khi đó, anh trai của chồng tôi luôn động viên, chia sẻ... ảnh minh họa Tôi sinh ra ở làng quê, với ước mơ giản dị là được làm cô giáo và lấy một người chồng chất phác. Thế nhưng,...