Mệt mỏi vì lấy nhầm chồng họ “hứa”
Chồng em cứ hứa sửa đổi hết lần này đến lần khác rồi không giữ lời.
Gửi chị Hạnh Dung! Em 32 tuổi, đã có gia đình, có một con trai năm tuổi. Chồng em ham mê rượu chè, sống không có trách nhiệm với vợ con và ngay cả với bản thân mình.
Em đi làm lương chẳng bao nhiêu nhưng phải lo cho con và mọi chi phí trong nhà nên rất vất vả, túng bấn. Em khuyên anh đi làm kiếm tiền đỡ đần cho vợ nhưng gợi ý làm gì anh cũng không chịu, mẹ vợ xin cho làm chỗ này chỗ kia anh cũng không đồng ý. Giờ em thật sự mệt mỏi, nhiều lần muốn ly hôn nhưng lại tội nghiệp con còn quá nhỏ, không có cha cũng thiệt thòi. Nhưng có lúc em lại nghĩ, cha như vậy thì có để làm gì? Em đang mất phương hướng, không biết phải làm gì lúc này, chị giúp em một lối thoát.Bảy năm hôn nhân là một quãng đời dài em đợi chờ trong vô vọng sự sửa đổi của chồng. Chồng em cứ hứa sửa đổi rồi không giữ lời, hết lần này đến lần khác. Mẹ chồng cho một khoản tiền làm vốn bán đồ trang trí nội thất, chỉ một thời gian ngắn là anh ăn nhậu hết cả vốn lẫn lời. Sau khi em sinh con, gia đình chồng lại cho vốn, động viên anh bán đồ điện; lại chỉ một năm là anh đổ nợ đến 20 triệu, mẹ chồng phải trả thay. Rồi anh nghe bạn bè bày chuyện nuôi ếch nhưng không chịu lo chăm sóc nên mất sạch vốn… Từ đó, anh không thèm làm gì nữa, chỉ ở nhà… vô tư chơi bời ăn nhậu.
Thủy (Hóc Môn)
Video đang HOT
Chồng em hứa sửa đổi hết lần này đến lần khác rồi không giữ lời (Ảnh minh họa)
Em Thủy mến,
Nhiều phụ nữ luôn nghĩ như em khi thất bại trong hôn nhân, muốn tìm lối thoát bằng con đường ly hôn: sợ con còn nhỏ, thiếu cha thì tội nghiệp; dù ai cũng nhìn thấy sự thật hiển nhiên là con mình có người cha như thế cũng như không. Không chỉ thế, nghĩ xa hơn, người cha ấy còn tạo ra một tấm gương xấu mà đứa con càng trưởng thành càng bị ảnh hưởng. Phân tích như thế để em thấy rõ hơn, đừng tránh né sau mấy chữ “tội nghiệp con” mà không dám đối diện với thực tế của cuộc sống vợ chồng đã “thật sự mệt mỏi”, đối diện với người chồng vô trách nhiệm đã không còn thuốc chữa.
Có lẽ do nhà chồng có điều kiện, chồng em được cưng chiều từ bé nên sự ỷ lại và thói vô trách nhiệm đã thành nết. Giờ nếu còn muốn vực lại cuộc hôn nhân đang tàn lụi, sau vô số lần chồng em hứa hão, em hãy tạo điều kiện cho anh ấy thêm một lần hứa nữa. Em nên ngồi lại nói chuyện thật thẳng thắn và cương quyết với chồng, yêu cầu anh ấy phải sống tích cực hơn, có trách nhiệm với gia đình hơn và phải làm việc để chia sẻ gánh nặng gia đình cùng em. Anh ấy phải làm sao để em có thể nhìn thấy anh ấy thật sự là chỗ dựa của vợ con. Hãy cho anh ấy thêm một khoảng thời gian nhất định để thay đổi, nếu không có gì biến chuyển, nếu anh ấy cứ tiếp tục hứa, em có chia tay cũng chẳng còn gì luyến tiếc.
Em đừng nghĩ chia tay là khổ cho con mà nên nghĩ theo hướng ngược lại, chia tay để làm lại cuộc đời mới là vì con, vì chính bản thân mình. Hãy dũng cảm đối mặt với thực tế là mình đã chọn sai người, giờ phải chọn lại, chứ không nên cắn răng cam chịu cả đời. Chúc em sớm vượt qua bước chuyển khó khăn này.
Theo Eva
Nỗi đau và làn khói thuốc
Tôi thấy khói thuốc chả có gì ngon..! Tôi thấy rượu chả có gì ngọt..Thế mà tôi đã dùng nó hình như mỗi ngày đấy..!!!
Ngày xưa tôi là một cô gái chẳng biết gì từ khói thuốc đến rượu chè , cũng chỉ vì cuộc sống , cũng chỉ vì thói đời chán nản tôi đã biết thế nào là rượu , và thế nào là chữ o...Chữ o nó tròn thật nha , chữ o thì vòng đời nó cũng tựa như chữ o nên cuộc đời tôi nó cứ chạy vòng theo chữ o nhé...Cái thời tôi còn chưa biết gì , tôi đã bảo tại sao người ta cứ cầm điếu thuốc trên môi và cứ thế thổi phì phèo , thế mà sao họ lại thích nhỡ??? Nhưng ngày hôm nay tôi lại cầm nó và cũng hút . Nói thật tôi cũng chả thấy ngon hơn một cây kẹo , vì cây kẹo còn ngọt còn có thể thưởng thức cái ngọt của nó , còn điếu thuốc thì chỉ có khói ... Khói thì có gì đâu để ngon và cái gì để nghiện , nhưng tôi cảm nhận được từ khi tôi hút nó. Tôi thấy vui khi phà khói , nó chỉ là một làn khói thôi nhưng nó có thể giúp người dùng nó giúp người buồn thả hồn theo nó trong khoảng không . Nó có thể giúp ai kia có thể suy nghĩ ra một phương án nào đó trong một vụ làm ăn , hay giúp người ăn xong được một lần đánh mất đi mùi đồ ăn còn xót lại...Nhưng còn tôi hút thuốc trong những lúc tôi đã uống rượu nó có thể cho tôi một chút lân lân vào một khoảng không của bóng tối...Làn thuốc có thể làm tôi quên đi một chút nỗi nhớ , một chút tâm sự...Một chút nghẹn ngào của nỗi buồn khi cuộc đời vô tình đưa đến bên tôi...!
Những khi buồn có một chút rượu hãy nhắm mắt và thưởng thức một chút khói sẽ thấy lân lân của nỗi buồn xa mãi lại tràn về bên cạnh mượn một chút làn khói để tâm tư với men sầu , giờ thì tôi mới cảm nhận tại sao đàn ông lại cứ cầm điếu thuốc lên môi ??? Có gì ngon đâu?? thật là không ngon nhưng với đàn ông họ thấy như một an ủi họ vào một chốn xa xôi nào đó gần với nỗi buồn của riêng họ và tôi cũng thế...!!
Nỗi buồn của tôi là mối tình đầu trong trắng , đối với anh là mối tình thứ mấy tôi không biết , nhưng đối với tôi là lần đầu tiên tôi yêu...Yêu lắm ý...Yêu bằng cả một trái tim trong trắng chẳng hề một vết sẹo nào...Tôi yêu anh trong một lần vô tư chỉ là tình cờ , anh đã cho tôi một cảm xúc tuyệt đối của một tình yêu mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được...Những lời nói đến cử chỉ khiến cho lòng tôi , một cô gái ngay thơ bổng chốt nhiều nghĩ ngợi...Một chút xao xuyến từ cõi lòng đánh bật tôi dậy sau một thời con gái chưa hề biết yêu là chi.Bổng dưng trái tim đã biết buồn biết nhớ , biết trằn trọc vì anh...Chúng tôi yêu nhau với nỗi đau vì anh và tôi ai cũng có một chứng bệnh về tim...Anh giai đoạn cuối còn tôi chỉ mới chớm nở...Cuộc tình thật vui và kèm theo những nỗi đau kéo dài trong câm lặng , cũng làm trái tim tôi yếu rồi lại càng thêm yếu hơn...! Tôi cứ lẵng lặng bước theo anh trong những đêm nỗi đau kéo dài đó...Tôi đau theo anh trong bóng đêm khi còn lại mình tôi nơi đây...Có lúc tôi gào thét. Càng thét trong bóng tối càng thấy một khoảng không vô tận nơi cái bóng đêm đó . Rồi một hôm tôi cầm ly rượu khi nước mắt tôi lưng chừng , tôi đã uống thật hết , uống thật nhiều cho quên đi nỗi đau đó...rồi khi tôi thử điếu thuốc , tôi đã ho tôi đã cay nhưng rồi tôi thấy nó lại là bạn tôi khi mỗi đêm về . Ngồi trong bóng đêm đó với một ly rượu và một điếu thuốc để tự suy nghĩ về nỗi đau mà nước mắt lưng chừng thì quả là buồn chìm theo buồn. Nó có thể để đời trôi theo bóng đêm một cách thoải mái theo dòng thời gian ý...!!
Mình biết anh biết anh sẽ buồn , nhưng có ai biết đâu ngồi trong bóng đêm đó nỗi buồn sẽ nhân đôi , và khoảng không sẽ giết chết con người trong khoảng không giết người đó , đồng lõa cho một nỗi đau bất tận kia, khi mình cầm ly rượu mình biết anh không vui , nhưng mình có vui đâu nào??? tay cầm ly rượu tưởng là uống để quên nỗi buồn trong khoảng khắc đó ??? Nhưng khi mình uống nước mắt vẫn cứ rơi đó thôi , nó xen lẫn vào bóng đêm và nỗi buồn riêng mộng mị đó . Rồi thì mình cũng tự gạt giọt lệ đơn cô để làm chính mình cho ngày mai thức giấc , để anh còn thấy mình vẫn là mình của mỗi ngày mới...Vui , buồn lẫn lộn nhưng khi thấy anh rồi mình lại thấy hạnh phúc ở đâu đó về đến bên mình vậy . Có ai ngồi trong bóng tối mà không bay theo làn khói trắng đâu nhĩ ??? có người đã bay theo làn khói hero một làn khói dễ đưa người vào cõi lãng quên , thì khói thuốc cũng giúp người một chút vào nỗi đau tạm thời cùng hơi men...có không anh khi anh dùng khói thuốc và dùng rượu ???
Tình yêu đầu đời của mình sẽ ra đi trong một ngày gần đây...nỗi đau sẽ còn mãi , bóng đêm vẫn còn đó , và mình đã là người biết men rượu và làn khói đó...Tuy nó rất đắng và rất cay xé từ đầu lưỡi , nhưng có nó mình sẽ quên đi một tẹo dòng thời gian hiện tại để lùi về quá khứ. Cái quá khứ đã qua , nhưng đã làm mình nát cả cõi lòng người mới biết yêu...! Nếu như mình bạn có làm thế không vậy ????
Anh nhóc ơi ! Em biết anh đã ngủ và em cũng sẽ vui khi nhìn thấy anh bình yên nơi giấc ngủ có anh và có em, em rất vui khi thấy anh vui tươi khỏe mạnh để cùng em đi những đoạn đường còn lại...Tuy là khó tuy đó là nỗi đau nhưng mình vẫn thấy yêu nhau , lau nước mắt cho nhau những khi buồn và những lần tâm sự , để đưa nhau đến cuối con đường rồi em sẽ không khóc đâu vì em đã tự chuẩn bị cho mình vào những ngày còn ở bên anh và những đêm như thế này sẽ tự rèn luyện cho chính em , yêu là phải tự bước qua nỗi đau để mà sống , và vương lên , em sẽ tự lau nước mắt mình khi không còn có anh bên cạnh em nữa. Em sẽ làm được...Chắc chắn em sẽ làm được khi anh không còn bên em nữa...Thật ý...Em yêu nhóc...tình yêu của em...!!
Theo PNO
Yêu anh, chưa bao giờ là điều em hối hận Vì với em, hạnh phúc không phải là đích đến mà là quãng đường ta đã và đang đi.Nếu ngày mai - 21/12 - thực sự là Ngày tận thế, tự đáy lòng mình em cũng chẳng còn một chút vấn vướng, luyến tiếc hay đớn đau. Bởi em biết, hạnh phúc trên thế gian này không nằm ở đích đến, ở điểm...