Mệt mỏi vì đợi chờ đoàn tụ với chồng ngoại quốc
Anh không muốn về Việt Nam sống vì có quốc tịch nước ngoài rồi, nhưng cũng không đủ tài chính để lo cho tôi sang đó. Chẳng lẽ tôi cứ sống cô đơn, đợi chờ mãi?
ảnh minh họa
Tôi và anh quen nhau do mai mối, anh 40 tuổi, là Việt kiều Thụy Điển, đẹp trai, trẻ hơn tuổi nhiều. Tôi 26 tuổi, quen nhau đến thời điểm này hơn 4 năm. Sau 2 năm yêu đương đã có một đám cưới ngọt ngào. Chúng tôi chưa có con. Phải nói anh là một người đàn ông có trách nhiệm, trong suốt hơn 4 năm, tháng nào anh cũng đều đặn gửi tiền, dù trời mưa hay trời nắng, dù mưa tuyết hay sương mù, anh cũng chăm chỉ đi gửi tiền. Số tiền không nhiều, 300 euro cho tiền ăn, mua thêm bên ngoài anh cho riêng. Anh mua nhà, mua xe cho tôi đứng tên, tất nhiên chỉ là nhà chung cư và xe máy.
Anh chưa bao giờ tiếc tiền gọi về Việt Nam vì sợ tôi buồn, đi đâu thấy cái gì đẹp cũng biết mua cho vợ. Tôi không có gì chê trách nếu anh không đam mê môn nghệ thuật giải trí công nghệ cao casino. Chồng tôi làm bếp, tiền ăn tiền ở không mất, làm đươc bao nhiêu tiền đều đút túi, vì đam mê casino nên anh mang đi chơi hết. Chúng tôi đã nói chuyện thẳng thắn với nhau nhiều lần vì chuyện này, anh hứa một thời gian ngắn, tích cóp được ít tiền lại mang đi chơi.
Anh bao giờ hai túi rỗng mới chịu đi về. Với mức lương bên châu Âu, không phải chi trả bất kể khoản nào cho cuộc sống, nếu biết tiết kiệm và không ham chơi, chắc bây giờ tôi được sống ở biệt thự rồi chứ không phải như thế này. Tôi rất buồn, cờ bạc có thắng có thua, chung quy lại là thua, mấy ai cờ bạc mà giàu được. Chồng lớn tuổi, cũng biết nghĩ đến điều đó, nhưng không thể làm được.
Video đang HOT
Giá mà chồng biết nghĩ cho tương lai một chút thì đến giờ cũng không phải hai bàn tay trắng thế này. Anh cờ bạc bằng tiền đi làm, không vay mượn tiền của ai, ba mẹ chồng mất rồi, anh chị em mỗi người ở một nước, ít qua lại, giờ ở Việt Nam chỉ có mình tôi. Tôi phải cảm ơn chồng về tất cả những gì anh dành cho mình, nếu không có chồng bao bọc, lo lắng, bây giờ chắc tôi đang vất vả lo kiếm sống, vì gia đình tôi nghèo.
Chắc các bạn sẽ hỏi tại sao tôi không bảo chồng bảo lãnh qua đó, hai người gần nhau biết đâu thời cuộc sẽ khác. Bản thân tôi rất muốn điều đó, nhưng vì có bao nhiêu chơi hết bấy nhiêu, làm gì có cái gì mà để lo cho sang đó. Cuộc sống không thể nói trước được điều gì, liệu chồng tôi có yêu thương, lo lắng suốt cuộc đời này cho tôi mãi được không, khi anh không thể từ bỏ được cờ bạc. Thật sự tôi rất mệt mỏi vì phải đợi chờ.
Nhìn gia đình người khác có chồng có vợ, có con cái bên nhau, tôi ứa nước mắt. Tiền cũng quan trọng nhưng chưa phải là tất cả. Tôi khao khát có được gia đình hạnh phúc. Điều nhỏ nhoi ấy, không biết chồng có thể đem đến cho tôi không. Anh không muốn về Việt Nam sống, vì có quốc tịch nước ngoài rồi, nhưng cũng không đủ tài chính để lo cho tôi sang đó. Chẳng lẽ tôi cứ sống cô đơn, đợi chờ mãi, đợi chờ một người thay đổi bản tính?
Nếu năm sau chúng tôi chưa có con, chắc cả hai cũng suy nghĩ lại tất cả. Tiền có thể kiếm ra được, nhưng tuổi trẻ qua đi không thể kéo lại. Nếu không có gì ràng buộc cũng nên buông tay. Cũng vì suy nghĩ ích kỷ ấy, giờ đây tôi không biết phải làm sao. Tôi không thể đợi chờ một người mãi trong vô vọng, khi chúng tôi không có con chung và cũng chưa đăng ký kết hôn. Chồng vẫn nói chờ có con rồi đăng ký cũng chưa muộn.
Tôi biết nếu buông tay, mọi người sẽ sỉ vả tôi là đứa vô ơn, nhờ ai tôi mới có ngày hôm nay, sỉ vả tôi là người bạc tình, nhưng cứ tiếp diễn thế này cũng đâu phải cách hay, có ai nắm tay được suốt đâu. Vợ một nơi, chồng một nẻo, hạnh phúc có trọn vẹn không khi 2 người 2 phương trời xa xôi?
Nếu tôi buông tay, chưa chắc chồng đã đồng ý, nhưng sống mà không danh phận, có chồng cũng như không thế này, ý nghĩa cuộc sống ở đâu. Ra đi đơn giản, nhưng suốt những năm tháng kia, chồng đã tốn không biết bao tiền bạc và tâm huyết cho tôi. Đó là điều cản trở lúc này, tôi sợ làm anh tổn thương, cũng rất sợ sau này khi cơm chẳng lành canh chẳng ngọt, anh làm tổn thương tôi. Lúc ấy tôi sẽ rất thê thảm, vì không có công ăn việc làm, không có tài năng gì, tuổi xuân qua đi, còn lại gì khi mình không tự thương chính mình. Hãy cho tôi một lời khuyên để sáng suốt đi trên con đường này.
Theo VNE
Lấy chồng tây, tôi sướng một đời
Tôi chưa từng nghĩ, có ngày mình lại được xuất ngoại, được trở thành vợ của một anh chàng trai Tây đẹp trai, phong độ, giàu có.
Ngày nhỏ, tôi có mơ ước trở thành hướng dân viên du lịch nên khi lớn lên, tôi quyết tâm phải thi vào ngành du lịch hoặc là ngoại ngữ, thế mới có cơ hội tiếp xúc với người nước ngoài. Ngày mới lớn, tôi đi xem bói, thầy bói phán tôi có tướng xuất ngoại, tôi không tin. Vì ngày đó, một đứa con gái chân ướt chân ráo như tôi, gia đình quê mùa, xuất thân nhà quê nông dân thì mơ gì tới việc xuất ngoại. Có mà mơ cũng không dám mơ. Bọn bạn toàn đùa tôi rằng, chắc xuất Lào, xuất Campuchia.
Vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên tôi nhất định theo học nghề ngoại ngữ và học thêm chuyên ngành du lịch, để làm hướng dẫn viên du lịch. Và cuối cùng, nhờ sự cố gắng, nỗ lực của bản thân, tôi trở thành hướng dẫn viên du lịch thật sự. Vì có đam mê và mơ ước từ nhỏ nên tôi làm việc rất chăm chỉ, được khen ngợi nhiều.
Có công việc rồi, có thu nhập rồi, tôi chỉ mơ ước kiếm được một anh chàng yêu mình và mình cũng yêu thương để lấy làm chồng. Nhưng mối tình đầu tan vỡ đã khiến tôi mất hết niềm tin vào cuộc sống và tình yêu. Nhất là khi tôi đã hiến dâng cho người đàn ông ấy. Anh ta hứa hẹn lấy tôi, vậy mà đùng một cái anh ta bỏ đi lấy vợ. Tôi có khóc lóc hỏi han vì sao thì anh ta nói, đàn ông không bao giờ thíchphụ nữ làm hướng dẫn viên du lịch. Vì mối quan hệ của họ phức tạp và hộ phải đi nhiều nơi, phải công tác suốt, không thể lo chu toàn cho gia đình. Nghĩ lại, anh ta nói cũng không sai. Con trai Việt mình là vậy, họ luôn lấy vợ về để phục vụ chồng, chứ không phải là làm việc kiếm tiền hay làm công việc mà vợ họ yêu thích.
Từ đó, tôi chẳng màng tới chuyện chồng con. Chỉ thực hiện đam mê của mình, chỉ đi làm, kiếm tiền và cố gắng phấn đấu vì bản thân. Chỉ cho tới ngày tôi gặp được chàng trai nước ngoài ấy, tôi mới thực sự rung động. Anh ta là người Mỹ, cũng là người quen của chị họ tôi trong chuyến đi tour du lịch. Chị tôi có giới thiệu và chúng tôi cũng quen nhau. Nói chuyện vui vẻ vì cả hai có quen biết sơ sơ, tôi cảm thấy anh ta cũng rất gần gũi.
Bây giờ thì tôi đã tin lời thầy bói là tôi được xuất ngoại, quả thặt chẳng sai chút nào. Cám ơn ông trời vì đã cho tôi gặp anh. (ảnh minh họa)
Nói thêm rằng, tôi có vẻ ngoài rất bắt mắt và được nhiều người để ý. Đó là lý do tôi xin việc làm hướng dẫn viên không khó, công việc đòi hỏi người có ngoại hình. Tôi được anh ta chú ý, lại được chị tôi giới thiệu nhiều nên anh ta rất quý mến tôi. Anh ta cũng làm việc ở Việt Nam nên hàng tháng sang một lần. Vì thế, tôi có cơ hội gặp, giao lưu với anh ta nhiều hơn. Ở nước bạn, anh ta ít biết ai, ít có người nói chuyện và hiểu ngôn ngữ lại thân thiết với anh ta, nên tôi là điểm tựa, là chỗ dựa, và là người bạn mỗi khi anh ta cần ai đó nói chuyện, cà phê.
Lâu dần, tôi trở thành cô hướng dẫn viên du lịch của anh ta từ bao giờ không biết. anh ta đi đâu là có tôi đi cùng nếu tôi rảnh rỗi. Anh ta luôn đòi đi du lịch cùng tôi nếu như tôi có theo đoàn, và khi đó anh ta cũng nhập vào đoàn. Anh ta là người rất giỏi lại giàu có, hơn tôi gần 10 tuổi. Tuy vậy, tôi không cho đó là vấn đề quan trọng. Chúng tôi hợp nhau.
Với người nước ngoài mà nói, họ rất nhanh có tình cảm và khi có tình cảm, họ cực kì chủ động. Anh ta chủ động ngỏ lời yêu tôi. Tôi cũng cảm mến người đàn ông đó nhưng tôi do dự là chuyện không còn trong trắng. Khi tôi nói điều này ra, kể câu chuyện của mình và nỗi lo của mình, anh ta đã cười. Anh ta bảo, đàn ông nước anh không quan trọng chuyện đó, con gái lớn là phải như vậy. Chỉ ở mình, đàn ông mới hay quan niệm trinh tiết là thứ đánh giá phẩm hạnh con người.
Tôi như &'chết đuối tìm được cọc', tôi bám vào anh vội vã và chân thành. Và tôi đã yêu người đàn ông đó. Bây giờ thì tôi đã sinh cho anh một đứa con trai kháu khỉnh, con lai tây nhìn thật thích. Tôi sang nước anh sống cùng anh, thi thoảng có về quê hương thăm Việt Nam. Có lẽ, số tôi may mắn vì lấy được người chồng tốt, và tôi cũng quá may khi gặp được anh. Cái nghề đã khiến tôi có một mái ấm hạnh phúc. Một người chồng không bận tâm tới quá khứ của tôi, người chồng có thể để tôi làm những gì tôi thích, người chồng biết san sẻ với vợ. Tôi không nghĩ đàn ông ngoại quốc lại hay như vậy, đúng là thế.
Bây giờ thì tôi đã tin lời thầy bói là tôi được xuất ngoại, quả thặt chẳng sai chút nào. Cám ơn ông trời vì đã cho tôi gặp anh. Nếu có thể, các bạn cũng nên mở lòng, đón nhận bất cứ người đàn ông nào yêu và không bận tâm quá khứ của bạn, kể cả là đàn ông ngoại quốc.
Theo VNE