Mệt mỏi vì bị giằng co giữa “2 mẹ chồng”
Tôi bỗng dưng biến thành con thuyền chông chênh giữa 2 dòng nước, nghiêng bên nào cũng khổ.
Ảnh minh họa
Chúng tôi yêu nhau khi 2 đứa đều là sinh viên năm nhất. Anh ở một huyện ngoại thành Hà Nội, còn tôi ở tận Nghệ An.
Trong thời gian yêu nhau, nghe anh kể về gia đình, tôi cũng hiểu sơ sơ về hoàn cảnh nhà anh. Bố mẹ anh đều là giáo viên, sống cùng nhà còn có cô ruột anh, cô ốm đau bệnh tật từ nhỏ, lớn lên không lấy chồng mà ở vậy. Khi cô già hơn, đau ốm liên miên nên bố anh đón cô về nhà chăm sóc.
Ngày ra mắt đầu tiên, tôi run lắm, dù đã được anh chuẩn bị tinh thần từ trước. Tôi không phải là đứa quá kém trong khoản giao tiếp, ý tứ, nhưng anh vẫn phải dặn dò tôi từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, anh bảo cô anh khó tính lắm.
Về đến nhà anh, tôi bắt đầu thấy hoảng, vì có đủ bố mẹ, cô anh ngồi chờ sẵn ở bàn uống nước. Tôi chào hỏi, đặt túi hoa quả lên bàn, may mắn buổi đầu không có gì sơ suất xảy ra. Chỉ có điều, lúc đề cập tới chuyện lâu dài, mẹ anh chặc lưỡi: “Nghệ An xa quá, lấy nhau về rồi vất vả đủ đường”. Tôi nghe vậy chỉ biết cúi mặt cười trừ. Cô anh bỗng lên tiếng: “Ảnh hưởng gì, nó làm dâu thì nó về nhà mình ở, chứ mình có phải về nhà nó đâu”. Tôi được lời bênh thì nhẹ nhõm hẳn ra.
Sau đó ít lâu, chúng tôi quyết định kết hôn. Bạn bè tôi có đứa bảo, tìm hiểu cho kỹ đã, người ta làm dâu 1 mẹ còn thấy khổ, mày làm dâu 2 mẹ chồng, tha hồ mệt đấy. Tôi biết chứ, nhưng tôi và anh yêu nhau, hơn nữa tôi chỉ cần khéo léo một chút thôi là ổn thỏa mà. Thế nhưng, tôi quả thực đã chủ quan, cưới nhau về, sống chung một nhà tôi mới thấy được sự đấu đá ngầm giữa mẹ chồng và em cô. Tôi bỗng dưng biến thành con thuyền chông chênh giữa 2 dòng nước, nghiêng bên nào cũng khổ.
Mẹ chồng và cô không ưa nhau, chỉ tiếp xúc vài lần là tôi biết, nhưng vì cả 2 đều sợ cái uy của bố chồng nên không ai dám bộc phát ra bên ngoài, chỉ âm thầm chống đối lại nhau. Tôi đi chợ, mẹ chồng bảo thích ăn món này, tôi mua về nấu, đến bữa kiểu gì cô cũng không động đũa, mặt nặng mày nhẹ với tôi, bảo có mỗi bữa cơm nấu cũng chẳng ra gì. Mua toàn thứ cô không ăn được thế này, khác gì trêu tức cô. Hoặc ngược lại, những món cô tôi ưa thích lại là những món mẹ chồng tôi không bao giờ ngó ngàng. Thế là từ vụ đấy, tôi kinh nghiệm, mỗi lần đi chợ lại hỏi cả 2 người cho chắc, bữa cơm bỗng dưng cầu kỳ và mất thời gian vô cùng.
Về sống chung, tôi biết hôm đầu tiên cô bênh tôi cũng chẳng phải vì quý hóa gì tôi cả, là do cô thấy mẹ tôi phản đối thì bênh để chọc tức mẹ chồng mà thôi.
Trong nhà, 2 người lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, nhưng thực chất là bằng mặt mà không bằng lòng. Tôi làm theo lời người này, thì người kia lườm nguýt. Thành ra, về nhà chồng mấy tháng, tôi chả thân thiết được với ai. Trong đầu lúc nào cũng phải nơm nớp lo làm thế nào để làm vui lòng người này mà lại không mất lòng người kia.
Cô chồng tôi đau chân không đi lại được. Tôi lấy lá về đun rồi bóp chân cho cô. Mẹ chồng nhìn thấy nguýt lên nguýt xuống, bảo cháu dâu có hiếu với cô thế.Mẹ chồng tôi vẫn đang công tác nên việc nhà thường do cô đảm nhiệm, từ khi tôi về làm dâu, 1 tôi tay quán xuyến tất cả mọi việc. Đi làm trên cơ quan về cái là tôi luôn chân luôn tay với việc nhà. Cô anh bảo, con gái về nhà chồng, như thế là đúng rồi. Còn mẹ tôi thấy cô không làm gì đâm ấm ức, bà xì xào với tôi: “Cả ngày chẳng được cái việc gì rồi còn lý lẽ, đúng là bom nổ chậm mà, không biết phải nuôi báo cô đến bao giờ nữa”. Mẹ chồng nói thế cũng chẳng phải bênh tôi gì cho cam, chẳng qua thấy cô không làm gì, bà thấy khó chịu mà thôi.
Video đang HOT
Đến khi tôi bầu bí, mẹ chồng và cô ngày càng căng thẳng. Ai cũng muốn chăm tôi theo ý mình. Mẹ chồng bảo, người có bầu thì phải ăn uống tốt, chịu khó đi lại vận động, sau này còn dễ đẻ. Nhưng cô thì bảo, hạn chế hoạt động càng nhiều càng tốt. Thế là cứ mỗi buổi chiều, mẹ chồng lại đứng dưới sân gọi con dâu xuống cùng đi bộ thì cô anh ngồi cạnh mặt sưng mày xỉa lên với tôi. Tôi khó xử vô cùng.
Nhiều lúc nghĩ tôi thấy căng thẳng và mỏi mệt lắm, đi làm cả ngày đã áp lực rồi, về đến nhà còn áp lực tinh thần hơn. Nói với chồng, anh bảo anh biết tính mẹ với cô mà, 2 người vẫn vậy từ ngày xưa, anh bảo tôi chẳng nên để ý. Nói vậy, nhưng anh là con trai, có làm sao cũng không ai nói. Còn tôi phận làm dâu, việc gì cũng tôi gánh chịu, bỏ qua mà sống sao được.
Nhiều lúc tôi nghĩ, chẳng lẽ sinh con ra rồi xin ra ở riêng, chứ cứ tình trạng này kéo dài, chắc tôi stress mà chết mất. Có mẹ nào rơi vào hoàn cảnh giống tôi, có thể cho tôi lời khuyên không?
Theo Phunutoday
Em thích ôm anh từ phía sau
Chông chênh mất thăng bằng mỗi lúc vấp ngã, tôi đủ sức đi tiếp nhưng rồi vẫn muốn có người an ủi, tôi tìm anh một sự an toàn nhất định. Muốn ôm anh từ phía sau thật lâu.
Anh ở đây cho tôi ôm anh từ phía sau. (Ảnh minh họa)
Có những ngày như thế, buồn lặng lẽ trôi theo bon chen cuộc sống. Buồn cứ mênh mang trong tâm trí khi tôi nhớ nhà, khi công việc rối ren, khi tương lai bấp bênh.
Anh ở đây cho tôi ôm anh từ phía sau.
Em thích được ôm anh từ phía sau...
Cô đơn lại tìm đến với tôi mỗi lúc một mình. Tôi chỉ muốn đi cùng anh dạo phố không nói gì nhưng đủ hiểu trong tôi bao mối nghĩ suy.
Tôi lặng lẽ ôm anh từ phía sau.
Chông chênh mất thăng bằng mỗi lúc vấp ngã, tôi đủ sức đi tiếp nhưng rồi vẫn muốn có người an ủi, tôi tìm anh một sự an toàn nhất định.
Muốn ôm anh từ phía sau thật lâu.
Anh cho tôi cảm giác an toàn khi ở bên anh. Cho dù chuyện có buồn, có tủi, có nức nở hay một niềm vui nhỏ thoáng qua, nhưng có anh đã vơi đi rất nhiều.
Em thích được ôm anh từ phía sau...
Chưa khi nào anh nói tôi phiền anh. Chưa khi nào anh nặng lời với tôi. Nhẹ nhàng, chia sẻ, chỉ cho tôi mọi điều. Cho dù đôi khi tôi hay mày nheo, nhõng nhẽo thích cái này muốn cái kia.
Cô em này cứ muốn lăn xả vào lòng anh để được anh bao bọc, chở che mãi là vì như thế đấy anh!.
Anh hay hỏi tôi:
Là vì sao?.
Vì mỗi việc anh làm, mỗi hành động của anh đều chu đáo, khiến em an tâm.
Anh sẽ thấy rằng khi anh cho bất kỳ cô gái nào sự an toàn họ sẽ tin tưởng anh vô điều kiện. Mặc định em luôn an tâm ở cạnh anh cũng là vì như vậy.
Anh hỏi em: "Sao cứ nhất định là anh?. Người khác cũng là con trai cũng như anh mà em không tin?.
Tin sao đây anh?.
Ở nơi họ không cho em một sự an toàn, không trách nhiệm, không đủ sức chở che em ( có thể vì em anh vốn mạnh mẽ) nên họ thường không cần quan tâm em và nghĩ sẽ thừa với em. Nhưng những điều đó anh luôn lo cho em, mà không đắn đo.
Đã có lúc em mong mình bé lại để làm cô gái của anh. Được anh nuông chiều, bao bọc.
Em thích được ôm anh từ phía sau...
Em thích được ôm anh từ phía sau...(Ảnh minh họa)
Người ta hay anh vẫn luôn chỉ thấy em mạnh mẽ, nhưng sâu trong em khoảng trống đang vô định. Chính lúc đó em lại muốn ôm anh từ phía sau.
Đừng hỏi em vì sao muốn ôm anh.
Cho em mượn tấm lưng rộng, bờ vai vững chắc của anh.
Bởi.........
Nơi an toàn bình yên nhất với em là anh, là khi được ôm anh từ phía sau.
Theo blogtamsu
Chỉ cần có thời gian, rồi chúng mình sẽ ổn Hôm nay, mình muốn đi đâu đó thật xa. Muốn giấu chân mình vào trong đám lá để xóa hết chông chênh. Sau tất cả, rồi chúng mình sẽ ổn thôi. Chỉ cần thời gian là đủ, phải không anh? Mình biết anh khá muộn, mới đầu tháng trước còn không buồn nhìn mặt nhau. (Ảnh minh họa) Mình biết anh khá muộn,...