Mệt mỏi vì bị gia đình bạn trai cũ làm phiền
Sau vụ việc đó tôi đã cho anh về quê với mẹ liền, vì chỉ là sống chung nên sau một cuộc điện thoại là có thư ra hạn cho anh 48 giờ thu dọn đồ đạc về nước. Còn về việc gia đình bạn tôi, John thì lùm xùm hết cả lên.
ảnh minh họa
Tôi sinh sống và làm việc tại nước ngoài và tôi tình cờ gặp bạn trai cũ khi về Việt Nam công tác cách đây khoảng hai năm, khi đang cafe một mình.
Tôi sinh ra trong một gia đình ba anh em, tôi là út và cũng là con gái duy nhất. Tôi và bạn trai cũ gặp nhau khi tôi về Việt Nam công tác. Tôi và bạn trai cũ hẹn hò cũng được một thời gian không phải là ngắn thì tôi phải về nước. Tôi cũng hơi buồn khi phải xa anh, nên tôi ngỏ lời muốn anh cùng tôi sang đó sống. Anh cũng từng dẫn tôi về thăm gia đình anh ở Thanh Hóa, họ rất niềm nở vui vẻ khi gặp tôi. Khi biết tôi có ý muốn anh cùng tôi sang đó sống, anh kể là họ rất vui. Tôi theo anh về Thanh Hóa thăm họ lần nữa. Họ muốn tôi và anh tổ chức một lễ cưới sang trọng, ba mẹ tôi không cần tới dự cũng được, họ hàng gia đình anh là đủ. Tôi một mực không đồng ý với đề nghị đó, nên họ thay đổi 180 độ cách cư sử với tôi liền. Gia đình anh còn đề nghị tôi chi trả phần lớn chi phí, với tôi đó thật nực cười.
Tôi chỉ muốn anh cùng tôi sang đó sống theo danh nghĩa bạn trai, chứ tôi không muốn cưới anh. Tôi chưa biết rõ con người anh và yêu anh đến mức muốn tiến đến hôn nhân. Vì có thể anh tốt với tôi bây giờ, nhưng không chắc sẽ mãi mãi, thời gian hẹn hò của chúng tôi qua ngắn để nghĩ đến việc trao nhẫn thề ước bên nhau trọn đời, giàu nghèo có nhau. Thực sự về sống chung tôi thật sự thất vọng về anh. Trước khi theo tôi sang, thì anh nói sẽ giúp tôi việc nhà, nhưng anh có làm tực hiện được đâu. Đàn ông mà công việc cơ bản trong nhà cũng không thèm đếm xỉa. Lau dọn nhà, thì phải giục anh mới làm. Tôi không nấu thì anh đi ăn hàng, không chịu vào bếp dù siêu thị thì cách nhà chưa đầy 5 phút đi bộ.
Từ khi anh sang, hàng tháng tôi cũng chi một khoản tiền cho anh chi trả. Tôi cho anh đi học tiếng, anh học một thời gian lâu mà đến nhưng câu giao tiếp cơ bản anh cũng không nói lưu loát được, anh đổ cho ngôn ngữ khó hiểu, khó phát âm anh không học được. Mẹ tôi cũng ngỏ lời cho anh làm ở tiệm nail của bạn mẹ, nhưng anh chê, anh nói nghề đó chỉ giành cho hạ cấp lại nguy hiểm. Thực sự đôi lúc tôi rất giận về cách suy nghĩ “đẳng cấp” của anh. Với tôi nghề nào cũng nên được tôn trọng nếu nghề đó là những nghề làm ăn chân chính, đóng thuế hẳn hoi. Nhưng anh không chịu làm nhưng nghề mà anh cho là hạ cấp, anh muốn làm chức cao. Nhưng sao anh không nghĩ anh tiếng Anh không giỏi, tiếng bản địa thì càng không và anh cũng chẳng có cái bằng nào được Châu Âu chấp nhận. Khi còn ở Việt Nam anh cũng là công nhân viên chức bình thường, thì sao sang đây anh lại muốn làm to khi bản thân không bao giờ cố gắng.
Tôi hiện là project manager nên tôi có vô số việc phải làm. Nhiều khi tôi phải ở lại làm thêm tới 2am chỉ để mai có nhiều thời gian cùng anh đi picnic, lúc rủ anh đi thì anh lại bảo mệt. Lúc tôi bận thì anh lại bảo tôi suốt ngày làm. Anh đâu chịu hiểu sự cố gắng của tôi mà anh đòi hỏi thái quá. Anh muốn tôi ngày nào cũng phải có thời gian nấu cơm, muốn tôi thôi việc, tìm việc đơn giản hơn để có nhiều thời gian làm việc “gia đình” mà phụ nữ phải làm. Tôi ăn học, làm việc mệt nhọc mới có ngày hôm nay mà anh nghĩ tôi đễ dàng từ bỏ công việc này?
Video đang HOT
Khi chị dâu thứ sinh em bé thứ hai, tôi kêu anh ra thăm cháu cùng thì anh nói chỉ là rể, ra thăm chi cho trật chỗ. Lúc này anh hai tôi mới giận anh ra mặt. Anh cả cũng bất mãn với anh từ khi anh nói, “thăm chị dâu sinh thì mua cân đường hộp sữa là được.” Tôi thì chỉ có năm đứa cháu ruột, sinh nhật tôi mua quà cho cháu thì anh nói “Mua đồ đắt tiền làm gì, trẻ con chơi nhanh chán. Để tiền mà mua vàng, mua đô. Anh muốn tôi bớt quan tâm gia đình tôi, mà lo cho gia đình anh, gửi tiền cho em anh xây nhà. Nực cười, sao tôi phải lo cho nhà anh, khi công việc tối thiểu anh cũng không làm được cho gia đình tôi?
Rồi tôi phát hiện anh ngoại tình qua tin nhắn người phụ nữ tên Huệ gửi cho anh “Anh chờ thêm chút nữa thôi. Em được giấy tờ sẽ bỏ anh ta, còn anh dỗ ngọt cô ta cho nhanh giấy tờ rồi chúng mình chuyển đến nơi khác sống anh nhé”. Anh cả gan phản bội tôi với người đàn bà có chồng. Không ngoài ai khác là vợ John bạn học chung 9 năm của tôi. Nghe theo lời cô ta, về nịnh nọt, ngọt ngào với tôi bất thường. Anh còn thủ thỉ với tôi “Em à, mình ở với nhau coi nhau như vợ chồng, đồ của anh cũng là của em và em cũng vậy. Nên nhà mình em cho anh để tên cùng nhé? Tất nhiên tôi không chịu rồi, dại gì mà tôi đồng ý, nhà tôi bỏ ra mua sao mà để cho anh đứng tên chung được.
Sau vụ việc đó tôi đã cho anh về quê với mẹ liền, vì chỉ là sống chung nên sau một cuộc điện thoại là có thư ra hạn cho anh 48 giờ thu dọn đồ đạc về nước. Còn về việc gia đình bạn tôi, John thì lùm xùm hết cả lên. Cô ta van xin, khóc than nói bị anh dụ dỗ, một lòng chỉ yêu John thôi. Rồi cô ta báo có thai. John muốn đưa đi xét nghiệm DNA thì nhất quyết không chịu, cuối cùng thì kết quả John không phải cha đứa bé.
Vậy là cô ta cũng bị đuổi về Việt Nam cũng được một tháng rồi, cô ta về thì tới tìm anh ngay. Có vẻ gia đình bạn trai cũ tôi cũng không vui vẻ lắm về cái thai, nên suốt ngày làm phiền tôi. Họ hết nhắn tin thì lại gọi, rồi qua facebook đến nỗi tôi phải block. Mẹ anh luôn gọi làm phiền tôi đủ thứ, nói những câu nịnh nọt đến nổi da gà, rồi rủa cô ta không ra gì. Trước sau cũng là van xin tôi cho con trai họ qua. Không đời nào tôi dại dột mà cho con người đáng khinh đó sang. Anh ta hiện đang thất nghiệp, còn cô Huệ kia thì vác cái bụng bầu ở lì đó nên có vẻ không còn cảm giác tình yêu vụng trộm đó nữa, nên anh ta cũng mấy lần nhắn tin cho tôi rồi viết nhưng dòng “xám hối” làm tôi chỉ biết cười, khẩy khinh bỉ.
Rồi gia đình anh hết lòng mời tôi về thăm nhà. Sắp tới tôi lại có chuyến đi công tác ngắn hạn tại Việt Nam, lần này tôi sẽ đi cùng một anh làm cùng công ty khá thân. Không biết tôi có nên về “thăm” họ không đây? Nếu đi thì tôi sẽ mời anh đồng nghiệp đi cùng, để cho họ biết là con trai họ hết cửa.
Theo blogtamsu
Chờ đợi anh 6 năm, cuối cùng anh bỏ rơi tôi đi lấy người khác
Chờ đợi hết 6 năm, đến khi về, anh lại đem theo một cô gái người Hàn Quốc và bế đứa con hơn tuổi trên tay trở về. Lúc này tôi mới thấy mình ngốc.
Tôi 29 tuổi, là nhân viên văn phòng, ngoại hình bình thường. Năm tôi 23 tuổi cũng có yêu đương với một chàng hơn tôi 2 tuổi. Yêu được 1 năm thì anh xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc. Anh hứa hẹn 3 năm sau trở về cưới tôi.
Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau, anh vẫn nói những lời yêu rất sâu đậm, thề hứa nhiều điều. Sau 3 xa cách, anh về thăm nhà một tháng, gặp tôi được đôi lần rồi lại đi. Anh nói muốn kiếm đủ tiền về xây nhà rồi mới nghĩ đến chuyện lập gia đình sau. Anh bảo tôi gắng chờ thêm 3 năm nữa vì mỗi hợp đồng lao động của anh kéo dài 3 năm.
Tôi lại chờ đợi, từ chối tất cả những chàng trai khác. Mặc dù đôi lúc tôi cũng tủi thân vì phải yêu xa, cũng xao động vì sự quan tâm đến từ người đàn ông khác. Nhưng vì lời hứa chờ thêm 3 năm nữa mà tôi gắng đợi.
Mẹ tôi nhiều lần mắng chửi tôi chờ đợi một cách ngu ngốc. Đàn ông đầu môi chót lưỡi, hứa rồi bỏ đấy. Thân con gái bỏ qua 6 năm tuổi xuân, đến ngoài 30 tuổi thì làm sao lấy được chồng tốt nữa. Nhưng những lời mẹ mắng, tôi đều bỏ ngoài tai. Dù bà khuyên bảo như thế nào, cưỡng ép ra sao, tôi cũng không làm quen hay hẹn hò với ai khác. Tôi còn cãi lại mẹ và tôi tin anh.
Chờ đợi hết 6 năm, đến khi về, anh lại đem theo một cô gái người Hàn Quốc và bế đứa con hơn tuổi trên tay trở về. Lúc này tôi mới thấy mình ngu ngốc. Tôi chỉ biết thầm trách mình tin lầm người chứ chẳng oán thán được ai. Vì đúng là bản thân tôi tự làm tự chịu.
Trong lúc tôi đau khổ thì mẹ lại chì chiết càng ác liệt. Bà mắng mỏ tôi, thậm chí còn giận tôi đến mức không thèm quan tâm đến tôi trong vài ngày liền. Cuối cùng tôi phải đồng ý sẽ làm theo những gì mẹ bảo để mẹ không càm ràm nữa.
Bắt đầu từ đó, mẹ không để tôi có thời gian nằm bò trên giường than khóc cho cuộc tình đầy dối lừa ấy. Bà bắt tôi chải chuốt, trang điểm, đẩy tôi đi tất cả các đám cưới, đám hội, họp lớp. Cứ hễ thấy chàng trai nào trông tươm tất, dò la được gia cảnh và nghề nghiệp là bà bắt tôi đến chào hỏi làm quen.
Chờ đợi hết 6 năm, đến khi về, anh lại đem theo một cô gái người Hàn Quốc và bế đứa con hơn tuổi trên tay trở về. Lúc này tôi mới thấy mình ngu ngốc. Tôi chỉ biết thầm trách mình tin lầm người chứ chẳng oán thán được ai.
Tôi là người không giỏi giao tiếp, dù có đẩy tôi ngồi cùng bàn với họ, tôi cũng không biết phải nói gì. Về nhà, mẹ lại ép tôi đi học một khóa kỹ năng mềm để "nâng cao bản lĩnh tán tỉnh đàn ông". Bố nói giúp con gái thì mẹ tôi quay qua mắng sa sả. Sau đó bà lại chuyển sang nói bố không chịu khuyên bảo gì con gái. Một hai lần bị mẹ tôi "giận cá chém thớt", bố tôi chỉ biết lắc đầu mỗi khi tôi "cầu cứu".
Buồn chán hơn cả là cứ hễ gặp ai hỏi đến việc tôi bao giờ thì cưới, hoặc hỏi tôi bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn ở nhà là mẹ lại quay về nói tôi. Có lần một bà bác bên ngoại lên chơi tình cờ nhắc đến chuyện ngày trước tôi yêu đương với anh chàng nào đi nước ngoài.
Ngay khi bác về, mẹ tôi liền cầm chổi vụt tôi. Bà cho rằng tôi làm xấu hổ bà. Bà than thở tại sao bà lại có người con gái như tôi. Những lúc đó, tôi cảm thấy tủi thân. Tôi đã đủ đau khổ vì cuộc tình đó rồi, tôi cũng không muốn nhắc đến nó một chút nào.
Mới chiều hôm qua, tôi nghe lời mẹ đến gặp em trai của bạn chú tôi. Người đó đã từng nhắn tin và gọi điện nói chuyện với tôi vài lần rồi và giờ hẹn gặp mặt. Tôi cũng trang điểm và mặc chiếc váy đẹp nhất của mình. Trong điện thoại, giọng điệu người đó rất lịch sự và trẻ trung, nhưng tôi không ngờ người ấy lại già đến vậy. Tôi có cảm giác anh đã phải 40 tuổi rồi chứ không phải 35 tuổi như anh từng giới thiệu.
Tuy nhiên, ngoài bộ vest trên người thì anh chàng mới gặp mặt chẳng có gì đáng để tự hào khoe khoang nữa. Quá đáng hơn là bạn trai cũ còn nhếch miệng cười mỉa mai khi tôi nhìn về phía anh ta.
Châm chọc nhất là tôi phát hiện ra bạn trai cũ, người mà tôi chờ đợi 6 năm trời cũng đang ngồi ăn và nói chuyện với bạn gần đó. Cả hai đều quay sang nhìn khiến tôi vừa bối rối vừa xấu hổ. Tôi chỉ ước người ngồi trước mặt thật đẹp trai trẻ trung để gã bạn trai cũ biết rằng người yêu mới của tôi rất tuyệt vời. Tuy nhiên, ngoài bộ vest trên người thì anh chàng mới gặp mặt chẳng có gì đáng để tự hào khoe khoang nữa. Quá đáng hơn là bạn trai cũ còn nhếch miệng cười mỉa mai khi tôi nhìn về phía anh ta.
Tôi buồn và cảm thấy chán nản đến mức từ lúc đó đến giờ tinh thần tôi xuống dốc thảm hại. Chiều qua, tôi chỉ ăn một chút để giữ phép lịch sự rồi vội vã đòi ra về. Tôi biết làm sao để vượt qua những điều tồi tệ đang đến với cuộc đời mình đây?
Theo Trí Thức Trẻ
Hoảng hốt vì trong đám cưới người cũ, anh đã ôm tôi Trong tiệc cưới, tôi nhận ra ánh mắt anh thỉnh thoảng lại dừng trên người tôi. Anh đi bên cạnh cô dâu của anh, một cô gái cũng rất trẻ đẹp. Hai tuần trước tôi vừa nhận được thiệp mời đám cưới của người yêu cũ, kèm theo đó là một bức thư rất dài. Trong thư, anh nói kể lại toàn bộ...