Mệt mỏi và bế tắc vì cuộc sống túng thiếu
Tháng nào tôi cũng phải tính toán để đủ t.iền tiêu đến khi lấy lương mà không phải vay mượn thêm. Điều đó làm cho tôi mệt mỏi…
Tôi sinh ra ở Hà Nội, bố mẹ tôi có 4 người con, 3 trai và một gái. Tôi lấy chồng năm 25 t.uổi, sau khi đã tốt nghiệp đại học và mới xin được việc tại một cơ quan nhà nước. Chồng tôi là người miền Trung, anh ra Hà Nội lập nghiệp và gặp tôi.
Chẳng biết đến bao giờ ghèo khó mới thôi đeo đuổi cuộc sống của tôi…
Cưới nhau xong, vì nhà ngoại chật chội nên hai vợ chồng tôi phải ra ngoài thuê nhà ở riêng. Khi ấy cách đây 10 năm, lương của tôi chỉ được vài trăm ngàn đồng một tháng, còn chồng tôi làm phục vụ cho một nhà hàng, thu nhập cũng chẳng hơn tôi bao nhiêu. Nên từ khi cưới, thu nhập hai vợ chồng cũng chỉ đủ trang trải t.iền thuê nhà và ăn uống, chẳng có dành dụm được đồng nào. Vì ngoài thu nhập chính, vợ chồng tôi chẳng có khoản gì thêm.
Rồi 10 năm cưới nhau, hai đứa con cũng lần lượt ra đời, đứa con lớn của tôi bây giờ đã học lớp 2 và đứa nhỏ thì lên 5 t.uổi. Chi phí hàng tháng thì tăng lên rất nhiều, vì t.iền thuê nhà cũng đắt đỏ, lại hai đứa con ăn học, nhưng thu nhập hai vợ chồng tôi cũng chẳng tăng được bao nhiêu. Lương tôi một tháng cũng chỉ được hơn 4 triệu đồng, còn chồng tôi thì tổng thu nhập được gần 4 triệu/ 1 tháng. Hai vợ chồng cộng lại, một tháng chỉ được 8 triệu đồng, ngoài ra chẳng có khoản thu nào khác.
Video đang HOT
Trong khi đó, chúng tôi vẫn phải đi thuê nhà, vì không dư dả, nên vợ chồng tôi tìm nhà tận tít ngoại thành để thuê, chấp nhận đi làm xa 9-10 cây số. Nhưng để thuê một cái phòng đủ cho 4 người sinh hoạt một tháng, hai vợ chồng cũng phải mất 1,5 triệu đồng, cộng với t.iền điện, t.iền nước vào nữa là một tháng hai vợ chồng mất 2 triệu đồng, một phần tư của thu nhập.
Hai đứa con, vợ chồng tôi đi gửi trường công, một tháng mỗi đứa 8 trăm ngàn đồng, vậy là 2 đứa cũng mất 1,6 triệu đồng t.iền học. Như vậy là đã mất gần nửa tháng lương của hai vợ chồng, chưa kể t.iền xăng xe, t.iền điện thoại.
Số t.iền còn lại bây giờ của hai vợ chồng chỉ là hơn 4 triệu đồng, tôi phải tính toán làm sao đủ chi tiêu cho cả tháng trời cho 4 miệng ăn, rồi thi thoảng con cái ốm đau, lại còn các loại t.iền hiếu hỉ, t.iền về quê chồng… rất nhiều loại t.iền cần phải tiêu.
Tháng nào cũng thế, cứ hết tháng là hết t.iền, có những tháng chưa hết mà t.iền đã hết, tôi lại phải vay mượn tạm bạn bè đồng nghiệp để chi tiêu cho đủ rồi đợi đến kỳ lương lại trả. Cứ như thế 10 năm nay, mang tiếng là phụ nữ mà cái quần cái áo đẹp tôi cũng không dám mua, đến thỏi son, hộp phấn cũng chẳng mấy khi tôi dám bỏ t.iền mua mà toàn ai cho cái gì thì dùng cái đó.
Các con tôi cũng vậy, nói ra nhiều người không tin nhưng tôi chưa bao giờ tôi dám mua cho con cả một thùng sữa để uống, tôi toàn mua lẻ, khi nào con tôi ốm mới được uống sữa, chứ không phải có sữa uống hàng ngày như trẻ con ở các gia đình khác.
Đi chợ, mua gì, ăn gì tôi cũng phải tính toán, cân nhắc để làm sao cho rẻ nhất để cuối tháng đủ tiêu, không phải vay mượn thêm. Tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi, túng quẫn và bế tắc vì suốt ngày phải nghĩ đến t.iền và t.iền. Chẳng biết đến bao giờ ghèo khó mới thôi đeo đuổi cuộc sống của tôi…
Theo Đất Việt
Cuộc sống tăm tối túng quẫn kể từ khi vợ mất
Vợ mất, con cái còn nhỏ dại, nợ làm nhà, rồi lại còn phải gánh thêm khoản nợ do cờ bạc. Tôi thấy phía trước thật mịt mù, tối tăm, chỉ có vực thẳm.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo. T.uổi thơ của tôi cũng giống như bao bạn bè cùng trang lứa. Vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên tôi vừa đi học, vừa làm việc giúp bố mẹ. Đến khi học hết cấp 3 thì tôi nghỉ hẳn ở nhà lao động chứ không có điều kiện học tiếp lên cao hơn.
Rồi vài năm sau tôi lập gia đình. Vợ chồng tôi trước đó cũng có thời gian tìm hiểu nhau rồi mới quyết định tiến tới hôn nhân. Nhà cô ấy cách nhà tôi cũng không xa lắm, kinh tế cũng chẳng khá giả hơn nhà tôi là mấy thế nên vợ chồng tôi phải tự lập hoàn toàn ngay từ đầu, hai bên gia đình không giúp đỡ được gì nhiều về vật chất. Thế nên vợ chồng tôi tự bảo ban nhau cố gắng làm ăn, tích góp để trang trải cho gia đình. Được cái vợ tôi cũng là người chịu thương chịu khó, hay lam hay làm và hiền lành. Thế nên sau một thời gian kết hôn, chúng tôi cũng xây cho mình được một ngôi nhà nho nhỏ.
Dù còn phải vay mượn thêm của bạn bè và người thân mới đủ t.iền xây nhà nhưng chúng tôi thực sự hạnh phúc, càng có động lực để tiếp tục cố gắng làm lụng tích góp t.iền trả nợ và trang trải cho cuộc sống. Chúng tôi có hai đứa con, 1 trai, 1 gái khá xinh xắn, ngoan ngoãn. Thế nên, dù cuộc sống còn khó khăn rất nhiều nhưng tôi cũng tạm toại nguyện với những gì mình có và đặt rất nhiều hy vọng vào tương lai.
Thế nhưng có lẽ số tôi cả đời chẳng bao giờ được hưởng sung sướng. Tai hoạ đã ập đến gia đình tôi khi vợ tôi không may bị t.ai n.ạn giao thông. Tôi nghe tin mà choáng váng, rụng rời, vội chạy vào viện và thầm mong ông trời thương xót vợ chồng tôi, thương các con tôi mà phù hộ cho vợ tôi tai qua nạn khỏi. Thế nhưng dù được bác sĩ tận tình cấp cứu, sau mấy ngày đấu tranh giành giật vợ mình khỏi tay tử thần, cuối cùng tôi vẫn thua. Và cô ấy đã bỏ bố con tôi ra đi mãi mãi...
Tôi không thể tin vào sự thật phũ phàng này. Tôi đã khóc rất nhiều, thương vợ và thương các con vô cùng. Đời tôi chưa bao giờ phải trải qua những tháng ngày tồi tệ như quãng thời gian kể từ khi vợ tôi qua đời và làm tang ma cho cô ấy. Đó là những ngày thậm ảm đạm và u buồn. Suốt một thời gian sau khi vợ tôi qua đời, tôi vẫn không thể nguôi ngoai được. Cứ nhìn hai ứa con thơ mất mẹ, nhìn bàn thờ cô ấy là nước mắt tôi lại trào ra. Mọi người động viên tôi rất nhiều, nhưng tôi vẫn chẳng thể khuây khoả và gượng dậy sau cú sốc này.
Hàng ngày, tôi chỉ biết lấy rượu để giải sầu, và cũng chỉ đến khi say tôi mới có thể ngủ được và tạm quên đi nỗi đau của mình. Rồi tôi theo các bạn nhậu sà vào chiếu bạc. Có khi tôi chơi thâu đêm, ngày về ngủ. Có khi chơi cả ngày, từ sáng đến tối. Mà cũng lạ, cái trò chờ bạc này, càng chơi càng ham. G.iết được thời gian nên tôi cũng thấy đỡ nghĩ ngợi lung tung, sầu muộn. Dù mọi người trong gia đình nhắc nhở, khuyên can nhưng tôi vẫn tặc lưỡi và bỏ ngoài tai, tôi vẫn lao vào các cuộc chơi và nhậu nhẹt cùng đám bạn.
Chỉ đến khi tôi giật mình tỉnh ra thì số nợ tôi vay mượn để chơi cờ bạc đã lên đến t.iền tỷ. Thật đúng là không cái dại nào như cái dại nào. Mong giải sầu nên tôi sa vào ba cái trò tệ nạn. Giờ cuộc đời tôi lại còn bi đát hơn nữa. Vợ thì mất, con cái còn nhỏ dại, nợ làm nhà, rồi lại còn phải gánh thêm khoản nợ do cờ bạc này thì cả đời tôi cũng chẳng bao giờ trả nổi. Tôi thấy phía trước thật mịt mù, tối tăm, chỉ có vực thẳm.
Tôi cảm giác như mình như con thuyền không lái, càng đi càng xa bờ và sắp bị đ.ánh chìm. Lúc chán nản và bế tắc quá, tôi chỉ còn nghĩ được cách đi theo vợ tôi để giải thoát cuộc đời mình khỏi bế tắc. Đã nhiều lúc đã chuẩn bị đón nhận cái c.hết cho mình, nhưng lại tỉnh ra và thấy thật có lỗi với các con. Và chắc là nếu tôi làm thế thì cũng có lỗi với vợ mình. Nhưng bây giờ tôi chẳng biết phải làm sao để thoát khỏi tình cảnh bế tắc này.
Theo VOV
Túng quẫn khiến Nga đẩy mạnh bán vũ khí? Nga sẽ đẩy mạnh công nghiệp quốc phòng và bán vũ khí trong bối cảnh được dự báo sẽ tiếp tục khó khăn trong năm 2016. Túng quẫn kinh tế Một số chuyên gia cho rằng kinh tế Nga sẽ tăng trưởng trong năm 2016 khi giá dầu tăng trở lại. Theo đó, giá dầu trung bình năm 2016 sẽ ở mức 50-60...