Mệt mỏi sống trong cảnh “chó chui gầm chạn” vì ở rể
Tôi thấy sao mà mệt mỏi, con gái đi làm dâu thì ở nhà chồng là điều đương nhiên, con rể ở nhà vợ thì lúc nào cũng sống trong cảnh “chó chui gầm chạn”.
Tôi có chuyện khó nói không biết tâm sự cùng ai. Năm nay tôi 36 tuổi, mới cưới vợ được 2 năm nay, quê tôi ở Thanh Hóa, gia đình tôi thuần nông nên kinh tế cũng nghèo. Tôi học xong đại học rồi làm việc ở đây và lập gia đình. Là một nhân viên kinh doanh nên lương cũng được 10 triệu/ tháng, nhưng với mức lương này chắc chắn tôi không bao giờ có thể mơ tới một ngôi nhà ở Hà Nội dù là bé nhỏ.
Thế rồi tôi lấy vợ, vợ tôi là người Hà Nội. Thật sự ban đầu tôi cũng đấu tranh với bản thân mình nhiều lắm, sợ mọi người sẽ dị nghị, nhưng chúng tôi yêu thương nhau thật lòng, hơn nữa gia đình cô ấy cũng ủng hộ tình yêu của chúng tôi nên tôi đã quyết tâm cưới cô ấy.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra cũng khá giản dị, tôi biết vợ mình chịu nhiều thiệt thòi khi yêu tôi nên tôi luôn cố gắng làm việc thật tốt và dành thật nhiều thời gian ở bên cạnh cô ấy. Gia đình cô ấy biết tôi không có nhà cửa nên đã đề nghị hai đứa cùng về ở với bố mẹ cô ấy. Ban đầu tôi không muốn như vậy, nhưng vì nghĩ thương cô ấy giờ lại phải ra ngoài ở nhà thuê trong khi nhà bố mẹ vợ thì lại rất rộng nên tôi đồng ý.
Nhưng về ở cùng nhau mới thấy phát sinh ra nhiều vấn đề. Họ hàng anh em nhà cô ấy khinh tôi ra mặt. Không hiểu sao cứ nói đến quê tôi và nghe giọng tôi nói là họ rất khó chịu, thậm chí có vài người còn nói thẳng luôn là không ưa người Thanh Hóa.
Bố mẹ vợ tôi ban đầu cũng bênh vực nhưng hình như cũng nghe mấy người đó xúi bẩy nên tôi thấy cách họ đối xử với tôi không còn được như trước nữa. Vợ tôi thì biết tôi không thoải mái nên rất hay động viên tôi. Tôi thấy sao mà mệt mỏi, con gái đi làm dâu thì ở nhà chồng là điều đương nhiên, con rể ở nhà vợ thì lúc nào cũng sống trong cảnh “chó chui gầm chạn”.
Tôi nản lắm nên đã gọi điện cho bố mẹ ở quê mang sổ đỏ ra ngân hàng cầm cố để tôi lấy tiền và vay thêm mọi người mua một căn hộ chung cư nhỏ. Nhưng vợ tôi không đồng ý, cô ấy cho rằng không cần thiết, quá tốn kém trong khi nhà của bố mẹ vợ thì rộng. Còn anh em họ hàng nhà cô ấy thì nói rằng tôi đã nghèo mà còn sĩ.
Hôm trước tôi có nghe bố mẹ vợ tôi nói với vợ tôi rằng họ có đất rộng nhưng không muốn chia cho vợ chồng tôi vì sợ tôi lợi dụng cô ấy, nhỡ cho rồi sau này tôi kiếm cớ ly dị thì vợ tôi sẽ bị chia đất.
Tôi sốc toàn tập luôn. Tôi phải làm sao trong hoàn cảnh này?
Video đang HOT
Hôm trước tôi có nghe bố mẹ vợ tôi nói với vợ tôi rằng họ có đất rộng nhưng không muốn chia cho vợ chồng tôi vì sợ tôi lợi dụng cô ấy… Ảnh minh họa.
Chuyên gia tư vấn trả lời:
Xin chào anh!
Qua thư anh kể, tôi phần nào hiểu được những áp lực mà anh đang chịu. Đây cũng là vấn đề đau đầu với rất nhiều nam giới khi lập gia đình với các cô gái ở các thành phố lớn trong khi họ chưa có điều kiện mua nhà riêng. Vì những áp lực từ bên gia đình nhà vợ mà anh đang muốn chứng minh mình có thể tự lập và không muốn phụ thuộc vào gia đình bên vợ nữa. Tuy vậy, mong anh cũng có những suy xét thấu đáo những quyết định của mình.
Hiện nay có rất nhiều người vẫn có những quan niệm sai lầm về chuyện ở rể, họ luôn cho rằng nam giới cần chủ động trong cuộc sống và là trụ cột gia đình, vì vậy nên cần phải sống độc lập và không nên dựa dẫm vào gia đình nhà vợ.
Quan điểm này đã tạo cho rất nhiều những người đang sống cùng nhà vợ như anh cảm thấy bị áp lực. Và chính anh cũng đang có suy nghĩ như vậy bởi bản thân anh đang luôn có tư tưởng rằng việc ở rể cũng là một điều bất đắc dĩ của anh mà thôi.
Anh hãy xem xét kỹ thái độ của bố mẹ vợ với anh, liệu có phải vì nghe những người xung quanh nên họ thay đổi thái độ với anh, hay còn vì những nguyên nhân nào khác nữa. Liệu anh có quá nhạy cảm trong thời điểm này khi luôn đưa chuyện mình ở rể để kết luận tất cả mọi thứ xung quanh hay không? Anh hãy xác định người quan trọng nhất với mình là ai? Có phải là người bạn đời thường xuyên động viên và luôn lo lắng cho anh hay không? Những điều mà anh đang có có đáng để đánh đổi một cuộc sống khác khó khăn hơn do chính những áp lực của những người xung quanh áp đặt cho anh hay không?
Trong hoàn cảnh này, tôi thấy anh ứng xử có phần tiêu cực hơn là việc giải quyết vấn đề một cách tích cực. Thay vì việc chia sẻ những suy nghĩ của mình và hành động để mọi người có thiện cảm hơn, có lẽ anh lại lựa chọn giải pháp im lặng để giải quyết vấn đề.
Nhưng im lặng không phải là cách giải quyết anh ạ. Anh có người bạn đời thông cảm và biết chia sẻ, hãy nói những suy nghĩ của mình cho cô ấy biết, thậm chí kể cả quan điểm sống của mình. Qua đó cô ấy sẽ cùng đồng hành bên anh và sẽ là cầu nối với bố mẹ vợ để tạo sự gần gũi và hiểu hơn những áp lực mà anh đang phải chịu. Khi họ hiểu anh hơn, chắc chắn thái độ của họ sẽ thay đổi.
Còn với những người anh em họ hàng, tất nhiên việc thay đổi suy nghĩ của họ cần có thời gian và còn phụ thuộc vào cách anh ứng xử với họ nữa. Nếu anh thực sự tôn trọng và yêu thương quan tâm giúp đỡ mọi người cũng là cách mà anh có thể phá tan những định kiến của mọi người về chính bản thân cũng như về quê quán của mình.
Chúc anh luôn vững vàng trước những thách thức của cuộc sống!
Theo ĐSPL
Vợ cho tôi tiền đi 'chơi gái'
Chúng tôi lấy nhau vì tình yêu. Mọi thứ tốt đẹp, tình cảm mặn nồng, hai gia đình đồng ý tán thành chuyện chúng tôi ngay từ khi dẫn nhau về ra mắt. Nhưng...
Cuộc sống vợ chồng không màu hồng như tôi nghĩ...
Ban đầu, nói chung, bố mẹ hai bên không phản ứng gì, tất cả đều yêu thương chiều chuộng tôi.
Tôi cũng yêu thương, lo lắng cho vợ rất nhiều. Khi yêu nhau thì tôi chiều chuộng, còn khi về làm vợ chồng, tôi vẫn không hết lãng mạn, lúc nào cũng chiều theo sở thích của vợ.
Vợ tôi là một người rất tốt, hiền lành, ngoan ngoãn. Thú thực là tôi rất mê cô ấy, mê ngay từ cái nhìn đầu, tiên, mê cả ánh mắt, nụ cười và đặc biệt là lối ứng xử của vợ. Là một người học cao nên vợ lúc nào cũng rất điềm tĩnh trong mọi vấn đề. Có nhiều lần tôi nóng giận, vợ từ từ phân bua và biến tôi thành một kẻ thua cuộc tâm đầu ý hợp. Nói chung, tôi không thể không dành những lời có cánh cho vợ.
Hai đứa yêu thương nhau như vậy, lấy nhau về cố gắng đi làm kiếm tiền để không phụ lòng bố mẹ mình. Nói chung, hai vợ chồng tu chí, tính chuyện làm ăn, nhưng thời gian đó, chẳng may vợ lại mang bầu. Nói là chẳng may vì chúng tôi chưa tính chuyện sinh con, đang còn muốn từ từ để xây dựng gia đình, để lo kinh tế. Nhưng trót rồi nên chúng tôi cũng giữ lại để sinh. Và chúng tôi sinh ra một đứa con gái kháu khỉnh, nhìn rất đáng yêu.
Lâu dần, tôi lao vào công việc và đôi khi quên bẵng việc mình có gia đình. (Ảnh minh họa)
Thời gian đó, tôi lao vào làm việc nhiều gấp mấy lần trước với suy nghĩ, cố gắng kiếm thật nhiều tiền cho vợ con đỡ khổ. Tiền bạc tôi đưa hết cho vợ, hàng tháng lương cũng đưa cho vợ để cô ấy tiện chi tiêu. Tôi chỉ giữ lại một chút ít tiêu pha, nhậu nhẹt với anh em mà thôi.
Lâu dần, tôi lao vào công việc và đôi khi quên bẵng việc mình có gia đình. Tôi cứ để mặc vợ con ở nhà, tự lo cho nhau, hàng thán tôi đưa tiền và bảo vợ cần gì thì cứ chi tiêu thoải mái, không phải tiết kiệm. Những lúc như thế vợ tôi chỉ cười mà không nói gì. Tôi còn tưởng vợ thích như thế. Vì kinh nghiệm của mấy ông bạn đi trước truyền lại rằng, đàn bà thích quản ví tiền của chồng nên chỉ cần đưa tiền đầy đủ cho họ hàng tháng thì không phải lo gì chuyện khác bên ngoài cả.
Tôi cũng nghe theo lời họ nên cứ lao vào công việc và vẫn nhớ đưa tiền cho vợ đều đặn. Tôi quên hết tất cả những gì tôi cần làm cho vợ từ trước đến giờ. Tôi thậm chí còn lao vào gái gú, ngoại tình. Tôi nuôi hẳn cô bồ nhí theo kế sách của mấy anh em cùng làm.
Mấy ông này bảo, đời là mấy tí, có vợ rồi thì không thể chấm dứt được, nhất định phải chơi. Làm đàn ông là phải thế mới gọi là có bản lĩnh. Tôi cũng nghe theo lời họ thể hiện tí 'bản lĩnh' của mình. Tôi lao vào ăn chơi, gái gú liên miên và một lần, vợ tôi bắt gặp khi chúng tôi cùng nhau cười nói, ôm vai bá cổ vào nhà hàng nơi mà vợ tôi cũng ngồi tiếp khách ở đó. Tôi thật không ngờ là lại có sự trùng hợp như vậy dù tôi đã tìm một nhà hàng khá xa, để tránh tai mắt.
Sau lần ấy, vợ tôi bắt đầu trở thành con người khác. Vợ không còn bận tâm tới tôi nữa, đặc biệt là không đả động gì đến tôi, lãnh cảm với tôi, chỉ biết chăm chăm vào đứa con gái nhỏ. Tôi có nói gì, có làm gì vợ cũng mặc kệ, coi như không biết. Có hôm tôi cố tình đi tối ngày, thậm chí là tối không về nhà, thế mà vợ không thèm gọi cho tôi một cuộc điện thoại. Sáng hôm sau tôi thảng thốt vì chuyện đó. Về nhà hỏi vợ tại sao thì cô ấy bảo: "Anh muốn đi đâu em cũng không quản được anh, nên tốt nhất là không nên quản".
Nghe vợ nói vậy, tôi choáng. Bây giờ vợ còn đưa cả tiền cho tôi đi chơi gái, không lẽ ngoại tình một lần giờ lại có tội vậy sao? (Ảnh minh họa)
Lấy nhau mới được 2 năm, tôi không ngờ tình cảm vợ chồng mình lại đến lúc như thế này. Bây giờ, sau khi phát hiện tôi ngoại tình một lần, vợ càng ngày càng lạnh nhạt với tôi. Vợ sống như một cái bóng trong nhà, chỉ làm việc nhà nấu cơm nấu nước cho tôi rồi lại đi làm, tối về thì chơi với con nhỏ. Vợ chẳng màng gì tới người chồng như tôi cả.
Tôi vẫn đưa tiền cho vợ như trước, không rút bớt, không tăng lên vì mức lương của tôi cũng không tăng lên được nữa. Có hôm, tôi đi chơi bảo nhậu với anh em, phải đi khao mọi người, tôi bảo vợ đưa thêm tiền mà cô ấy vỗ vào tay tôi mà bảo: "Anh cầm lấy mà còn bo cho các em, thêm cái khoản ấy khá tốn kém đấy".
Nghe vợ nói vậy, tôi choáng. Bây giờ vợ còn đưa cả tiền cho tôi đi chơi gái, không lẽ ngoại tình một lần giờ lại có tội vậy sao? Trước đây, tôi đâu phải là hạng lăng nhăng gì, chỉ là lầm lỡ nhưng tôi đã thôi rồi, vậy tại sao vợ cứ thù hằn mãi, cứ đay nghiến tôi. Sống thế này thì nào giống vợ chồng. Biết rõ tất cả mọi chuyện là do tôi gây ra nhưng tôi đâu nghĩ vợ lại khiến tôi khó xử như vậy. Bây giờ tôi phải làm sao đây, thật tình tôi đau khổ lắm rồi. Tôi đã mong vợ tha thứ mà không được, vậy tôi phải làm gì đây?
Theo VNE
Gã chồng mạt hạng Chị cay đắng khi có một người chồng đốn mạt như vậy, thế mà trước đây chị từng tự hào có một người chồng hào hoa, phong độ... Thấy hắn đưa điện thoại cho cô con gái 12 tuổi nói: "Con bảo với bác Hà là bố đi ra ngoài bỏ điện thoại ở nhà nhé", chị không giữ được bình tĩnh quát...