Mệt mỏi sống trong cảnh “chó chui gầm chạn” chỉ vì ở rể
Tôi thấy sao mà mệt mỏi, con gái đi làm dâu thì ở nhà chồng là điều đương nhiên, con rể ở nhà vợ thì lúc nào cũng sống trong cảnh “chó chui gầm chạn”.
ảnh minh họa
Tôi có chuyện khó nói không biết tâm sự cùng ai. Năm nay tôi 36 tuổi, mới cưới vợ được 2 năm nay, quê tôi ở Thanh Hóa, gia đình tôi thuần nông nên kinh tế cũng nghèo. Tôi học xong đại học rồi làm việc ở đây và lập gia đình. Là một nhân viên kinh doanh nên lương cũng được 10 triệu/ tháng, nhưng với mức lương này chắc chắn tôi không bao giờ có thể mơ tới một ngôi nhà ở Hà Nội dù là bé nhỏ.
Thế rồi tôi lấy vợ, vợ tôi là người Hà Nội. Thật sự ban đầu tôi cũng đấu tranh với bản thân mình nhiều lắm, sợ mọi người sẽ dị nghị, nhưng chúng tôi yêu thương nhau thật lòng, hơn nữa gia đình cô ấy cũng ủng hộ tình yêu của chúng tôi nên tôi đã quyết tâm cưới cô ấy.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra cũng khá giản dị, tôi biết vợ mình chịu nhiều thiệt thòi khi yêu tôi nên tôi luôn cố gắng làm việc thật tốt và dành thật nhiều thời gian ở bên cạnh cô ấy. Gia đình cô ấy biết tôi không có nhà cửa nên đã đề nghị hai đứa cùng về ở với bố mẹ cô ấy. Ban đầu tôi không muốn như vậy, nhưng vì nghĩ thương cô ấy giờ lại phải ra ngoài ở nhà thuê trong khi nhà bố mẹ vợ thì lại rất rộng nên tôi đồng ý.
Nhưng về ở cùng nhau mới thấy phát sinh ra nhiều vấn đề. Họ hàng anh em nhà cô ấy khinh tôi ra mặt. Không hiểu sao cứ nói đến quê tôi và nghe giọng tôi nói là họ rất khó chịu, thậm chí có vài người còn nói thẳng luôn là không ưa người Thanh Hóa.
Bố mẹ vợ tôi ban đầu cũng bênh vực nhưng hình như cũng nghe mấy người đó xúi bẩy nên tôi thấy cách họ đối xử với tôi không còn được như trước nữa. Vợ tôi thì biết tôi không thoải mái nên rất hay động viên tôi. Tôi thấy sao mà mệt mỏi, con gái đi làm dâu thì ở nhà chồng là điều đương nhiên, con rể ở nhà vợ thì lúc nào cũng sống trong cảnh “chó chui gầm chạn”.
Tôi nản lắm nên đã gọi điện cho bố mẹ ở quê mang sổ đỏ ra ngân hàng cầm cố để tôi lấy tiền và vay thêm mọi người mua một căn hộ chung cư nhỏ. Nhưng vợ tôi không đồng ý, cô ấy cho rằng không cần thiết, quá tốn kém trong khi nhà của bố mẹ vợ thì rộng. Còn anh em họ hàng nhà cô ấy thì nói rằng tôi đã nghèo mà còn sĩ.
Hôm trước tôi có nghe bố mẹ vợ tôi nói với vợ tôi rằng họ có đất rộng nhưng không muốn chia cho vợ chồng tôi vì sợ tôi lợi dụng cô ấy, nhỡ cho rồi sau này tôi kiếm cớ ly dị thì vợ tôi sẽ bị chia đất.
Tôi sốc toàn tập luôn. Tôi phải làm sao trong hoàn cảnh này?
Xin chào anh!
Qua thư anh kể, tôi phần nào hiểu được những áp lực mà anh đang chịu. Đây cũng là vấn đề đau đầu với rất nhiều nam giới khi lập gia đình với các cô gái ở các thành phố lớn trong khi họ chưa có điều kiện mua nhà riêng. Vì những áp lực từ bên gia đình nhà vợ mà anh đang muốn chứng minh mình có thể tự lập và không muốn phụ thuộc vào gia đình bên vợ nữa. Tuy vậy, mong anh cũng có những suy xét thấu đáo những quyết định của mình.
Video đang HOT
Hiện nay có rất nhiều người vẫn có những quan niệm sai lầm về chuyện ở rể, họ luôn cho rằng nam giới cần chủ động trong cuộc sống và là trụ cột gia đình, vì vậy nên cần phải sống độc lập và không nên dựa dẫm vào gia đình nhà vợ.
Quan điểm này đã tạo cho rất nhiều những người đang sống cùng nhà vợ như anh cảm thấy bị áp lực. Và chính anh cũng đang có suy nghĩ như vậy bởi bản thân anh đang luôn có tư tưởng rằng việc ở rể cũng là một điều bất đắc dĩ của anh mà thôi.
Anh hãy xem xét kỹ thái độ của bố mẹ vợ với anh, liệu có phải vì nghe những người xung quanh nên họ thay đổi thái độ với anh, hay còn vì những nguyên nhân nào khác nữa. Liệu anh có quá nhạy cảm trong thời điểm này khi luôn đưa chuyện mình ở rể để kết luận tất cả mọi thứ xung quanh hay không? Anh hãy xác định người quan trọng nhất với mình là ai? Có phải là người bạn đời thường xuyên động viên và luôn lo lắng cho anh hay không? Những điều mà anh đang có có đáng để đánh đổi một cuộc sống khác khó khăn hơn do chính những áp lực của những người xung quanh áp đặt cho anh hay không?
Trong hoàn cảnh này, tôi thấy anh ứng xử có phần tiêu cực hơn là việc giải quyết vấn đề một cách tích cực. Thay vì việc chia sẻ những suy nghĩ của mình và hành động để mọi người có thiện cảm hơn, có lẽ anh lại lựa chọn giải pháp im lặng để giải quyết vấn đề.
Nhưng im lặng không phải là cách giải quyết anh ạ. Anh có người bạn đời thông cảm và biết chia sẻ, hãy nói những suy nghĩ của mình cho cô ấy biết, thậm chí kể cả quan điểm sống của mình. Qua đó cô ấy sẽ cùng đồng hành bên anh và sẽ là cầu nối với bố mẹ vợ để tạo sự gần gũi và hiểu hơn những áp lực mà anh đang phải chịu. Khi họ hiểu anh hơn, chắc chắn thái độ của họ sẽ thay đổi.
Còn với những người anh em họ hàng, tất nhiên việc thay đổi suy nghĩ của họ cần có thời gian và còn phụ thuộc vào cách anh ứng xử với họ nữa. Nếu anh thực sự tôn trọng và yêu thương quan tâm giúp đỡ mọi người cũng là cách mà anh có thể phá tan những định kiến của mọi người về chính bản thân cũng như về quê quán của mình.
Theo ĐSPL
Có phải bởi tiếng "em" ?
Chồng thức suốt đêm chăm sóc vợ ốm, sáng ra hỏi: "Hôm nay thấy thế nào? Còn đau không?". Người ấy đến thăm, hỏi: "Hôm nay em thấy thế nào? Còn đau không em?".
Chồng hì hụi nấu cho vợ bát cháo, bưng đến, nói: "Ăn đi cho toát mồ hôi..."
Người ấy đến đúng lúc bát cháo còn để trên bàn, bảo: "Em ăn đi kẻo nguội..."
Sáng thấy trời trở gió, chồng đưa cho cái áo khoác bảo: "Trời lạnh đấy..."
Người ấy nhìn thấy quấn kín mít trong đống áo quần, hỏi: "Có lạnh không em?"
Chỉ thêm một từ "em" mà sao nghe lòng cứ rưng rưng. Người ấy thật dịu dàng, thật trìu mến, thật đáng yêu.
Chỉ thiếu một từ "em" mà thấy lòng lạnh tanh, ngao ngán thấy ông chồng thật khô khan, cục mịch.
Chỉ vì một từ em mà chị đã xao lòng. Chỉ thiếu một từ em mà chị cảm thấy hụt hẫng, người đâu mà khô như ngói.
Chị thật chóng quên. Trước kia anh đâu có thế. Nhưng...
Có phải bởi tiếng "em" ?
Anh vừa hoàn thành công trình được nghiệm thu xuất sắc, vội lao về nhà để đưa vợ đi nhà hàng chiêu đãi, mặc cho đồng nghiệp í ới rủ rê đi nhậu, nhưng gặp ngay nét mặt lạnh lùng của vợ:
- Hôm nay thất nghiệp hay sao mà giờ này đã về...
Nguội cả niềm vui.
Vui quá vì nhận được một hợp đồng béo bở, về thấy vợ đang lúi húi nấu cơm, thương vợ quá nên bàn:
- Em tìm thuê lấy người giúp việc cho đỡ vất...
Vợ cau có:
- Sợ vợ vất vả hay thích có bà bé trong nhà?
Tình yêu vụt tắt.
Có hôm tự nhiên nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa thấy yêu vợ lạ lùng, chẳng kìm được lòng đến bên vợ hôn một cái. Vậy mà vợ quay ngoắt lại, giương mắt lên hỏi:
- Hôm nay lại làm gì nên tội hả? Anh khai ngay. Hôm nay anh gặp lại người yêu cũ phải không?
Nói là vì yêu vợ quá thì vợ lại phì vào mặt bảo: "Đừng giả dối, đừng đánh trống lảng...". Buồn cả người.
Có hôm công việc không suôn sẻ, vừa mệt, vừa chán, chỉ mong được về nhà nằm nghỉ bên vợ con cho quên hết sự đời, vậy mà vừa mở cửa, mới bước được có một chân vào nhà vợ đã nhìn lom lom hỏi:
- Hôm nay cãi nhau với con nào hả? Sao mặt mũi trông như thất tình vậy?
Cứ nghĩ, giá như vợ chỉ hỏi một câu: "Anh có chuyện gì mà trông mệt thế?", chắc sẽ bật khóc mà nói: "Không có em chắc anh không sống nổi...".
Vợ bước từ phòng tắm ra, trông vợ mát mẻ cứ như thiên thần, yêu thật là yêu, chạy ra ôm vợ vào lòng, ghé tai nói khẽ: "Em xinh thật là xinh. Thơm thế, cứ như được ướp bằng ngàn loài hoa ấy...".
Vợ hất tay, nguýt dài: "Đừng có tán, tính chuyện vớ vẩn hả... người ta đang mệt đây, để cho người ta yên". Trăm ngàn tình yêu đều sun cả lại, cụt cả hứng.
Ngày sinh nhật vợ, nhân có tiền thưởng, hứng chí mua cho vợ một bó hoa lan cực đẹp. Cầm bó lan đi đường bao cô gái phải trầm trồ khen, sướng run cả người, tin chắc vợ sẽ vui lắm đây. Vậy mà vợ chỉ nhìn bó hoa đã hỏi ngay: "Bao nhiêu tiền thế? Anh mua hay cô nào mua hộ?" Niềm vui chợt tắt.
Nhưng nào đã xong, vợ truy mãi đành phải nói giá bó hoa (mà chỉ là nửa giá thật thôi đấy), vợ giãy lên đành đạch tưởng bị đứt ruột, kêu rầm: "Kỳ sau đến ngày sinh nhật tôi ông cứ mua cho tôi con gà để tôi ôm là được, đừng có hoa hoét làm gì phí tiền...".
Cứ thế mà những lời có cánh, những hành động galăng dần dần mai một, héo hon, khô đét.
Có nhiều lúc khao khát được nói những lời yêu thương, khao khát được bày tỏ tình cảm với vợ mà miệng chẳng dám nói lời ngọt ngào âu yếm, sợ phải nhìn ánh mắt nghi ngờ của vợ, sợ phải nghe vợ nói: "Đừng có mà giả tạo, đừng có mà nói điêu...".
Vợ chẳng biết chính mình đã biến chồng thành mảnh ngói khô khan để rồi cứ thế mà hờn trách, xa rời chồng. Để rồi xao lòng với người đàn ông khác bởi một tiếng "em"...
Theo VNE
Bạn trai ở xa, tôi đã quan hệ với người có vợ Bây giờ tôi nên chờ đợi bạn trai hay chấp nhận lấy người đàn ông đã một đời vợ? Bạn trai tôi đi du học được 2 năm rồi. Chúng tôi yêu nhau hơn 3 năm, gần cưới thì anh lại đi. Thực ra nói gần cưới đó là mong muốn của chúng tôi chứ không phải là ý nguyện của hai bên...