Mệt mỏi, nhục nhã vì lấy chồng quá vội
Ngày ấy tôi còn là cô gái 22 tuổi, đang học năm 3 một trường đại học thì gặp và yêu anh (giờ đã là chồng tôi). 2 năm đầu tôi đều đạt học bổng nhưng bước chân vào yêu thì thời gian tôi dành cho học hành ít dần.
ảnh minh họa
Anh là một chàng trai con nhà giàu, biết cách tiêu tiền. Để chứng tỏ tình yêu, chúng tôi đã “ăn cơm trước kẻng”. Tôi cứ nghĩ “trao thân” là điều kiện để hai đứa yêu nhau hơn, có trách nhiệm và gắn bó với nhau hơn. Nhưng thực tế, sau đó anh hời hợt dần.
Vì chán chuyện tình cảm và cố giữ chân anh nên tôi càng lơ chuyện lên giảng đường hơn, thi cử lẹt đẹt, phải học lại nhiều môn. Cũng may tôi còn lấy được bằng đại học đúng hạn, còn anh lại ra sau một năm.
Anh vừa ra trường, tôi tạo sức ép để anh phải cưới. Tôi nghĩ rằng sẽ không có người đàn ông nào chấp nhận vợ mình “thất trinh”. Mà tôi đã trao hết cho anh nên phải làm vợ anh dù bất cứ lý do gì. Với lại, điều kiện cần cho một đám cưới đối với tôi chỉ đơn giản yêu nhau là đủ.
Thế là dù cả hai còn chưa có việc làm ổn định nhưng tôi vẫn muốn cưới với suy nghĩ sướng khổ thì cùng chịu. Cưới nhau về thì anh khác hẳn, trở nên gia trưởng và áp đặt, khác hẳn anh chàng ga lăng, tâm lý mà tôi từng biết. Tôi tìm việc khắp nơi, còn anh thì vẫn ăn không ngồi rồi. Anh bảo: “Công tử như anh việc gì phải bươn trải kiếm tiền?”.
Video đang HOT
Mãi sau tôi cũng mới kiếm được một công việc tàm tạm ở công ty tư nhân nhưng bấp bênh, thu nhập không ổn định. Từ đó, tiền chi tiêu của hai vợ chồng đều nhìn vào đồng lương ít ỏi của tôi. Bao lần tôi bảo anh nộp hồ sơ xin việc thì anh gạt đi. Tôi đi làm về muộn, anh khó chịu và nói tôi mờ ám.
Chỉ vì công việc của hai vợ chồng chẳng đâu vào đâu nên mẹ chồng tôi rất hay chì chiết. Bà bảo: “Chúng mày toàn một lũ ăn hại”. Chồng tôi cứ tỉnh bơ khi nghe mẹ mắng. Còn tôi thì khóc rấm rức suốt. Anh chẳng an ủi thì thôi, lại còn vào hùa: “Chỉ tại cô mà tôi ra nông nổi này. Ai bảo cô đòi cưới sớm làm gì?”.
Anh còn không cho tôi dùng điện thoại di động nữa. Bản chất cộc cằn, thô lỗ của anh ngày càng bộc lộ rõ hơn khi thiếu tiền. Đến khi sinh con đầu lòng, vốn liếng của hai vợ chồng chỉ là con số không. Thế là bố mẹ hai bên phải chu cấp tiền bạc để tôi nuôi con.
Những ngày tôi “ở cữ”, mọi chi tiêu, tôi đều phải nhận chủ yếu từ nhà chồng nên rất nhục nhã. Ngồi vào mâm cơm, tôi không sao nuốt nổi khi mẹ chồng đánh tiếng: “Giờ ra chợ cái gì cũng đắt đỏ, cái nhà này thật kỳ, người làm thì ít, người ăn thì nhiều”.
Bị mẹ chồng căn vặn từng ly từng tý nên tôi thấy mình thật khổ sở. Tôi chỉ mong sao con lớn thật nhanh để đi làm trở lại. Tiền ăn tiêu của hai vợ chồng đã chật vật, giờ thêm đứa con nên tôi thấy mệt mỏi vô cùng, lúc nào cũng phải gồng mình lên. Có lẽ đó là cái kết cho sự nông nổi, vội vàng mặc áo cưới của tôi khi chưa có sự chuẩn bị cả “điều kiện cần” và “điều kiện đủ”?
Theo DanViet
Đến giờ em vẫn chưa biết "lên đỉnh" nó ra làm sao...
Chúng em cưới nhau được gần 1 năm. Ông xã 25 tuổi, trước cũng làm giáo viên như em nhưng giờ làm nông. Chúng em rất yêu nhau và lúc nào cũng thấy nhớ, mong được ở bên nhau.
Đặc biệt ông xã em hầu như hôm nào cũng có nhu cầu gần gũi vợ. Thông thường anh ấy hay "phát tín hiệu" ngay từ khi vợ chồng chưa đi ngủ. Nhìn cách anh ấy nháy mắt, cố ý đụng chạm khi ra vào hoặc nói bóng gió xa gần là em hiểu anh ấy muốn gì...
Tuy nhiên, có một điều rất khó nói mà em không biết tỏ bày cùng ai. Đó là ông xã em hầu như không biết dạo đầu. Anh ấy cứ lên giường là tác chiến luôn. Thời gian từ khi vào cuộc đến khi kết thúc cũng nhanh, có khi em chưa kịp cảm nhận niềm vui thì anh ấy đã xong việc và lăn ra cười hì hì như một đứa bé vừa được bú no. Thật sự là đến giờ em vẫn chưa biết "lên đỉnh" nó ra làm sao...
Nhiều lần em muốn nói với ông xã về chuyện dạo đầu và "phối hợp tác chiến" nhưng em thấy ngại quá. Mình làm nghề giáo mà nói mấy chuyện đó em thấy sao sao ấy... Có cách gì để ông xã em "làm đúng quy trình" mà em không cần phải nói thẳng ra với anh ấy hay không?
diemphuong...@gmail.com
Bạn trẻ thân mến,
Cái chuyện ông xã "hôm nào cũng có nhu cầu gần gũi vợ" là rất đáng mừng. Điều đó chứng tỏ anh ấy rất yêu vợ và... rất khỏe. Ở độ tuổi và thời gian thành hôn như các bạn thì chuyện vợ chồng gần gũi đều đều mỗi ngày là bình thường, thậm chí nên phát huy vì điều đó sẽ làm cho vợ chồng thêm gắn bó, yêu thương. Hơn nữa, các bạn còn rảnh rang, chưa vướng bận con mọn thì cũng nên... tranh thủ, chứ để mai mốt có em bé rồi thì mọi việc sẽ không còn được như vậy.
Như bạn nói, ông xã biết "phát tín hiệu" từ xa để hai vợ chồng có thời gian và tâm lý chuẩn bị cho cuộc yêu thì xem ra anh ấy cũng là người biết chuyện chứ không phải hoàn toàn... cù lần trong chuyện vợ chồng. Có lẽ do anh ấy trẻ, khỏe, sung sức quá nên "lên giường là tác chiến luôn", không cần giai đoạn chuẩn bị.
Đàn ông khác phụ nữ chỗ này. Bạn cần tìm cách cho ông xã hiểu mình nhập cuộc chậm hơn nên về đích cũng sẽ muộn hơn. Thông thường, trong mọi cuộc yêu đều phải trãi qua 3 giai đoạn: dạo đầu, chiến đấu, về đích. Cả 3 giai đoạn đều quan trọng như nhau nên nhất thiết không nên đốt cháy giai đoạn nào!
"Lên đỉnh" là từ dùng để chỉ trạng thái... đỉnh điểm của một cuộc yêu. Đối với đàn ông thì đó là khi xuất tinh; còn với phụ nữ thì đó là cảm giác thỏa mãn hoàn toàn. Bạn hãy hình dung giống như leo núi, khi chinh phục được đỉnh núi thì cảm giác lúc đó thật sung sướng, hạnh phúc, ngất ngây rất khó tả mà chỉ người trong cuộc mới cảm nhận hết được. Đặc biệt, sau trạng thái "lên đỉnh" thì sự háo hức, khát khao, ham muốn quan hệ tình dục sẽ nguội dần rồi rồi mất hẳn, phải mất một thời gian sau đó mọi thứ mới lại phục hồi.
Bạn là giáo viên, anh ấy cũng từng là giáo viên nên nói thế nào cho nhau hiểu phụ thuộc vào... khả năng sư phạm của bạn. Nếu ngôn ngữ hình thể không diễn tả hết được nỗi lòng thì bạn nên sử dụng ngôn ngữ lời nói để diễn đạt điều mình mong muốn. Không có gì phải xấu hổ, ngại ngùng trong chuyện này cả. Nếu bạn không mạnh dạn chia sẻ tâm trạng với người bạn đời thì nỗi ấm ức lâu ngày dài tháng sẽ giết dần mòn sự thi vị, ý nghĩa của tình dục trong hôn nhân.
Mách nhỏ bạn điều này, có thể làm chậm cuộc "đổ bộ" của ông xã bằng cách hãy để anh ấy tự cởi xiêm áo cho bạn (cố tình gây khó khăn cho anh ấy chút đỉnh khi làm chuyện này), đề nghị anh ấy ôm thật chặt và hôn thật nhiều rồi mới "cấp phép" cho vào vùng cấm địa; đã vào vùng cấm rồi thì cũng phải đi trinh sát thật kỹ trước khi khai cuộc...
Bạn cũng nên nửa đùa nửa thật với anh ấy rằng "anh hãy từ từ, chờ em theo với" hoặc "đừng chạy nhanh quá, em theo không kịp"... Chắc chắn với phương cách này, cậu học trò nào cũng sẽ hiểu ý cô giáo và lĩnh hôi trọn vẹn.
Nhắc lại, chẳng có gì phải xấu hổ khi thổ lộ tâm tư với người bạn đời của mình. Thậm chí, các anh còn rất thích được nghe vợ phát biểu cảm tưởng về "chiến tích" của mình. Muốn anh ấy "làm đúng quy trình" thì phải nói để anh ấy hiểu chứ không nên giữ kín trong lòng để rồi ấm ức, khó chịu. Nên nhớ, bạn chỉ là giáo viên khi lên lớp chứ còn khi... lên giường thì hãy quên điều đó đi để "tập trung chuyên môn" vào "chuyện của hai người", có như vậy thì tình cảm vợ chồng mới bền chặt, gắn bó.
Theo VNE
Em là người vợ đầu tiên Nhớ hồi hai đứa dắt nhau ra tòa, anh còn thách thức em: "Thử rồi coi sau này em có tìm được ai hơn anh không? Có của quý trong nhà mà không biết giữ...". Em cũng không kém cạnh: "Nếu lấy trúng thằng chồng như anh thì thà ở vậy cho sướng. Đàn ông gì đâu mà lười biếng...". Anh đáp trả:...