Mệt mỏi mỗi ngày cuối tuần vì gia đình nhà chồng
Với người bình thường, có lẽ cuối tuần là dịp được nghỉ ngơi, xả hơi sau một tuần dài làm việc. Nhưng với tôi, nhiều khi tôi cảm thấy sợ khi đến ngày cuối tuần. Vì một lý do…
Nếu chỉ sống riêng với mẹ chồng thì mọi chuyện cũng không đáng nói.
Tôi sống cùng với mẹ chồng. Đó cũng là lẽ thường vì chồng tôi là con trai duy nhất nên sau khi cưới xong thì tất cả chúng tôi sống cùng nhau ở Hà Nội. Vì chưa có điều kiện mua nhà, mà bố mẹ đẻ của tôi lại có một căn nhà không dùng đến nên chúng tôi được ông bà cho mượn tạm để ở.
Tôi không ngại sống chung bởi mẹ chồng tôi là người dễ tính, chiều chuộng con cái và tôi cũng thấy mình là người biết điều. Tuy nhiên, có một điều mà tôi khó lòng mà thấy thoải mái, đó là việc nhà chồng hầu như cuối tuần nào cũng thích sang nhà tôi tụ tập và ăn uống. Nếu các anh chị chồng tôi không sang, mẹ chồng tôi lại gọi điện để các con và cháu tới. Niềm vui của bà là được thấy con cháu quây quần bên nhau. Tôi hiểu điều đó, nhưng đôi khi lại nghĩ, không biết bà có nghĩ đến cảm giác của tôi không? Tuy là người trong gia đình, nhưng với tôi họ cũng là khách. Bạn nghĩ thế nào khi sau chuỗi ngày làm việc, cứ cuối tuần lại đón “phái đoàn đặc biệt” gồm cả cả người lớn và trẻ con?
Nếu chỉ sang chơi chuyện trò hỏi thăm sức khỏe đơn thuần, tôi không nói. Nhưng mỗi lần như vậy thường là từ sáng đến tối. Ngày hai bữa cơm, chưa kể đàn ông gặp nhau là bia rượu, cà kê. Cơm nước thì tôi không phải làm nhiều, vì cũng bận chăm con nhỏ, nhưng thực sự là những buổi ăn uống ấy khiến tôi thấy mình không còn thời gian cho riêng gia đình nhỏ của mình.
Chẳng hạn, cuối tuần tôi muốn cho con đi chơi, tham quan đâu đó, nhưng nếu các anh chị tới thì hoặc ở nhà ăn uống hết ngày, hoặc nếu muốn đi thì tất cả cùng đi. Và thường vợ chồng tôi sẽ chi trả chi phí vì chúng tôi vẫn được gọi là “có điều kiện” hơn. Nhiều người có thể tặc lưỡi, mỗi tuần một lần, không đáng kể và có thể cho rằng tôi hẹp hòi tính toán. Nhưng hãy thử hình dung, nếu cả gia đình đi đi chơi đông đủ cả lớn và bé, thì có buổi đi chơi cũng phải 1-2 triệu, cả tiề.n phí vui chơi và ăn uống.
Video đang HOT
Ngoài ra, lũ trẻ con cũng khiến tôi khá đau đầu, cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Những ngày chúng tôi ở nhà, lũ trẻ đang ở lứa tuổ.i hiếu động không thể ngồi yên ăn uống và nói chuyện theo kiểu người lớn. Chúng có thể xem tivi hoặc máy tính. Nhưng việc ấy chẳng giữ chân chúng được lâu. Rồi căn nhà nhỏ của tôi biến thành đủ thứ: cầu thang thì thành cầu trượt, rèm cửa biến thành nơi trốn tìm hoặc chỗ để đán.h đu, cửa sổ biến thành chỗ tập xà, chổi thành kiếm, gối thành khiên, còn phòng ngủ biến thành chiến trận,… Những âm thanh ban đầu nghe có vẻ vui vẻ và tinh nghịch của trẻ con, nhưng khi chúng cứ tiếp tục như vậy thì cực inh tai nhức óc. Tôi nói chúng bớt nghịch thì chúng không nghe, còn nhiều khi những trò đùa quá trớn của chúng khiến bực mình, tôi cũng không thể mắng, đán.h được, vì là con của anh chị chồng. Vì không muốn trẻ con làm mất lòng người lớn, tôi đành bấm bụng cho qua.
Những ngày nghỉ cuối tuần và việc ăn uống, chuyện trò vốn là biểu hiện niềm vui và sự đoàn tụ. Nhưng với tôi, càng nhiều ngày nghỉ, càng thấy mệt hơn những ngày đi làm vì ngoài chăm sóc con, còn phải thêm việc tiếp khách. Cực chẳng đã, tôi cũng đã nói chuyện nghiêm túc với chồng, mong chồng hiểu và tìm cách hạn chế việc tụ tập. Nhưng chồng lại nói chúng tôi nên chiều mẹ, vì bà vốn cũng ở nhà cả tuần cũng buồn, chỉ có cuối tuần là dịp để được gặp con cháu và bận rộn với gia đình. Niềm vui tuổ.i già chỉ có thế, không nên vì mình mà đán.h mất niềm vui ấy.
Lời chồng nói khiến tôi thấy mình giống như một đứa con dâu hẹp hòi, ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình. Tôi không biết phải bày tỏ thế nào cho hợp lẽ, nhưng giờ thì tôi cảm thấy việc này thực sự khiến tôi mệt mỏi. Chẳng lẽ, tôi muốn được nghỉ ngơi mỗi cuối tuần cũng là việc khó đến thế?
Theo Phununews
Xin chồng thích thì cứ tự đi, đừng rủ vợ nữa
Quan điểm sống của mình là cuối tuần phải được nghỉ ngơi, thư giãn hoặc hoạch định tuần tới làm gì? Phát triển công việc ra sao? Còn về quê nội, nếu chồng muốn về thì cứ về, việc gì cứ nhất thiết phải kéo theo cả vợ cả con?
Hai ngày cuối tuần ở nhà thì chỉ có mình quanh quẩn bếp núc với con cái. (Ảnh minh họa)
Vợ chồng mình cưới nhau được 5 năm, có chung nhau một cô con gái nhỏ 4 tuổ.i. Quê mình cách Hà Nội 200km còn quê chồng cách Hà Nội chỉ có 30km.
Nhà của hai vợ chồng mình ở trên Hà nội này là do ông bà nội mua cho. Ông bà chỉ có một mình chồng mình là con trai, không có thêm người con nào cả. Mình rất biết ơn ông bà nội luôn luôn vun vén cho vợ chồng mình, chăm con cho mình đi làm lúc cháu còn nhỏ. Thực sự thì mình rất quý trọng bố mẹ chồng và ngược lại, bố mẹ chồng mình cũng rất quý và quan tâm tới mình.
Còn chồng mình, anh là người đàn ông dễ chịu, thương con. Nói chung là tính cách hiền lành, không có điểm gì phải chê trách. Nhưng anh có sở thích là rất thích về quê nội cuối tuần. Cứ đến thứ 6 là anh nhấp nhổm đòi về. Thành ra ở nhà mình cuối tuần cứ thành cái lệ, nếu không bận rộn gì thì mặc nhiên phải về quê nội.
Nói thật về quê nội chả có ai chơi, cả ngày quanh quẩn bếp núc, buôn chuyện với bố mẹ chồng. Không café, không ché.m gió, không xem phim. Mình thực sự thấy bức bối. Chồng thì về tới quê là nằm gác chân đọc báo, chỉ rời điện thoại khi đến giờ ăn cơm.
Quan điểm sống của mình là cuối tuần phải được nghỉ ngơi, thư giãn hoặc hoạch định tuần tới làm gì? Phát triển công việc ra sao? Đưa con đi chơi, đọc sách cho con để bù cả tuần không được gần con. Hoặc gặp gỡ bạn bè cũ, ngồi café, ché.m gió. Một tháng thu xếp về thăm ông bà nội một lần là được. Nếu chồng muốn về thì cứ về, việc gì cứ nhất thiết phải kéo theo cả vợ cả con?
Phải nói thêm là bố mẹ chồng mình mới ngoài 60 một chút, còn rất khoẻ mạnh. Bà thường đi theo bạn bè đi chơi, không có nhà cuối tuần. Ông thì đi chơi với bạn già. Nên hai ngày cuối tuần ở nhà thì chỉ có mình quanh quẩn bếp núc với con cái. Mình bí bách và tù túng kinh khủng.
Nhưng chồng mình công việc vốn nhàn nhã không mệt mỏi, tính tình khép kín lại chỉ thích ở quê để được bố mẹ và vợ phục vụ. Hơn nữa chồng hơn mình 11 tuổ.i nên tính cách hai đứa khác xa nhau.
Mình mệt đến nỗi không cất được chân lên nên không đồng ý thì chồng mình gào lên là con dâu mất dạy. (Ảnh minh họa)
Mình phải làm sao để dung hoà được việc này với chồng mình đây? Có lần mình bận việc để cả hai bố con tự về quê mà anh không biết tắm cho nó, ông nội phải vào tắm cho. Sau đó ông trách bà không về tắm cho cháu, bà trách mình không về chăm con? Khi con lên Hà nội thì người đầy vết muỗi đốt, nhìn rất nheo nhóc. Còn bố nó thì hậm hực vì mình không về trông con.
Mình nghĩ nhà một mẹ một con thì quấn quýt nhau là dễ hiểu. Như nhà mình là con đàn, mình không về thì có các anh, chị, em khác về. Thậm chí mình về bà ngoại còn đuổi như đuổi tà: "Đi lên Hà Nội đi, đi mà làm ăn kinh tế, bố mẹ đã già đâu mà phải chăm sóc".
Chồng quấn quê nội, muốn về quê nội là bình thường, dễ hiểu. Mình thông cảm cho. Nhưng làm sao để thuyết phục chồng mình muốn về thì tự mà về, đừng bắt ép mình phải theo nữa được không?
Như tuần này, mình ốm, con ốm. Cả hai mẹ con ho suốt đêm, sốt đùng đùng còn bố nó thì hồ hởi: "Về quê thôi". Mình mệt đến nỗi không cất được chân lên nên không đồng ý thì chồng mình gào lên là con dâu mất dạy, không thích về nhà chồng. Nứt mắt ra đã láo toét?
Mình chán quá, chả biết phải làm sao mọi người ạ? Ai vào phân tích giùm mình đi.
Tin tức nguồn: http://www.xaluan.com/modules.php?name=News&file=article&sid=1574488#ixzz4IumBVAlJ
doc tin tuc xaluan.com
9 giờ tối theo dấu chồng, tôi sốc nặng khi chứng kiến bữa tiệc tiếp khách của anh Đau quá chị em ạ. Cưới mới được 2 năm mà không ngờ cuộc sống của chồng sau lưng mình lại bê tha, bừa bãi và bẩn thỉu đến thế. Chưa bao giờ mình mất niềm tin vào đàn ông như thế này. (Ảnh minh họa) Chồng mình là dân kinh doanh, phải đi tiếp khách là chuyện thường. Mình hiểu điều đó...