Mệt mỏi khi vợ chồng suốt ngày cãi nhau vì tiền
Hôn nhân mà không có tiền bạc thì hạnh phúc cũng bị vơi đi một ít…
Tôi sinh ra trong một gia đình có truyền thống làm kinh doanh nên cơ bảnđời sống tương tối tốt, từ nhỏ đã không phải lo lắng gì đến chuyện tiền bạc, tôi được học ở những ngôi trường tốt nhất, ăn mặc thứ quần áo tươm tất nhất. Càng lớn thì tôi lại càng ý thức được chuyện này và chăm chút hơn cho vẻ bề ngoài và học hành cũng đỗ đạt cao. Ai cũng nói rằng tôi không sớm thì muộn cũng có đại gia rước.
Nhưng cuộc đời đúng như một trò đùa, nghĩ thế nhưng thực tế lại không phải thế. Trong những năm Đại học, tôi chết mê chết mệt anh bạn cùng lớp. Bỏ qua tất cả những lời mời mọc của các anh nhà mặt phố, bố làm to, tôi chủ động ngỏ lời với chàng trai có mái tóc bồng bềnh lãng tử, chơi guitar hay, lại học rất giỏi ấy. Và rồi chúng tôi yêu nhau, tình yêu nồng nàn lãng mạn không thể chê vào đâu được. Anh hiền lành, ân cần, luôn ở bên chăm sóc cho tôi. Dù anh không thể mua cho tôi được những món đắt tiền nhưng khi ấy với tôi nó là điều phù phiếm và tôi không cần. Yêu nhau 3 năm, đến khi ra trường, anh được nhận vào làm ở một công ty nước ngoài, tạm coi là ổn định cuộc sống, tôi thì buôn bán linh tinh. Dù biết còn khó khăn, gia đình tôi cũng không hài lòng cho lắm, nhưng chúng tôi quyết tâm đến với nhau và hôn lễ tổ chức không lâu sau đó.
Hôn nhân mà không có tiền bạc thì hạnh phúc cũng bị vơi đi một ít…
Video đang HOT
Ban đầu thì mọi thứ vẫn tốt đẹp, vợ chồng vẫn yêu thương và hoà thuận với nhau. Nhưng không lâu sau đó thì hôn nhân trở thành một cơn ác mộng tiền bạc. Đi lấy chồng rồi, lại lấy người gia đình không ưng, nên tôi không thể ngửa tay xin nhà ngoại tiền được, nhưng chồng thì đưa tiền về hạn chế quá, trong khi phải chi tiêu đủ thứ. Tôi vốn đã quen với kiểu chăm sóc bản thân, đi spa, nhưng bây giờ thì gần như không thể có, nên cảm thấy bí bách vô cùng. Bạn bè thì cứ rủ rê còn tôi thì bất lực nên nhiều khi hay cáu gắt và đổ lỗi cho chồng mình.
Rồi đến khi có đứa con đầu lòng, mọi thứ còn kinh khủng hơn. Lương chồng đưa về không đủ để nuôi con, con ốm, con đau, mua sắm quần áo, bỉm sữa…khiến tôi phải vật lộn với những phương án kinh doanh tạm thời, nhưng cũng không kiếm được bao nhiêu. Ông chồng cũng cầy cuốc đủ kiểu để mang tiền về nhưng có làm ở công ty nước ngoài thì cũng không thấm tháp được là bao, trong khi nhà thì đi thuê. Bắt đầu từ đấy mối quan hệ vợ chồng trở nên xấu dần, chúng tôi thường xuyên cãi vã rất gay gắt về vấn đề tiền bạc. Anh hứa anh sẽ nuôi tôi, chăm lo cho gia đình, nhưng cả gia đình đang sắp chết đói, còn tôi thì từ một tiểu thư trở thành một người đàn bà tóc tai bù xù, không có nổi tiền mà đi chăm sóc da mặt.
Đã nhiều lần định bụng ôm con về nhà xin lỗi ông bà ngoại, nhưng phương án ấy sợ không đem lại kết quả. Rồi tính đường gửi con về quê để ông bà nội nuôi, nhưng xa con thì tôi lại không đành lòng. Rồi hai vợ chồng lại cãi nhau… Đúng là khi yêu thì đẹp, còn lại thì hôn nhân phức tạp và mệt mỏi hơn nhiều.
Theo Phunutoday
Tôi và vợ mới đã đúng khi từ bỏ gia đình đến với nhau
Chồng em tuy có yêu nhưng quá gia trưởng, mang nặng tư tưởng phong kiến nên vợ chồng không thể đi đến điểm chung. Còn tôi ly dị vợ, không ép buộc em phải bỏ chồng, tôi chỉ muốn tự do, không muốn có lỗi với vợ vì cảm thấy khiên cưỡng, gượng gạo khi nói lời yêu thương.
Ảnh minh họa
Tôi là người thứ ba đã xen vào cuộc sống của em khi gia đình em đang êm ấm, em đang có một cậu con trai nhỏ. Cách đây 3 năm, tôi đã tự đấu tranh rất mệt mỏi, tôi không còn yêu vợ, vợ cũng không còn tình cảm với tôi, hầu như không chia sẻ hay nói chuyện với nhau, việc ai lấy làm, sex cũng thi thoảng, không nhiều. Vợ vẫn muốn sở hữu tôi, vì tôi lo kinh tế gia đình và việc ăn học của các con, kinh tế gia đình tôi rất khá.
Khi đến với nhau, vợ chồng tôi có tình yêu, tuy rằng từ lúc yêu đến lúc cưới chỉ vài tháng, và lấy nhau khi cả hai còn rất trẻ, vừa tốt nghiệp đại học. Tuy vậy, bản thân tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ngoại tình hay bỏ vợ, tôi không chủ động tìm kiếm, tán tỉnh các cô gái bên ngoài.
Cho đến khi gặp em, ban đầu chỉ là những cuộc trò chuyện xã giao, do công việc (em và tôi đều làm cho hai công ty nước ngoài cùng ngành). Em kém tôi 8 tuổi, có bằng thạc sỹ tại Mỹ, tác phong tự tin, chuyên nghiệp. Tôi cũng học và làm việc ở nước ngoài một thời gian dài. Em giao tiếp chừng mực, giữ khoảng cách lúc đầu, dần dần em cũng gần gũi, cởi mở với tôi hơn. Nếu có một câu tâm đắc dành cho em thì đó là câu: "Chẳng gì đẹp đẽ, quyến rũ, nhạy cảm và đắm say lòng người hơn người phụ nữ có tâm hồn nhẹ nhàng, thư thái".
Em nhẹ nhàng, lại vừa cá tính. Em hài hước, rộng rãi với mọi người. Tôi dần yêu em, và yêu đến mức độ cuồng si, không thể xa em hàng ngày. Ngoài tôi, còn có một người đàn ông độc thân theo đuổi em. Không phải lúc nào đàn ông chúng tôi cũng chạy theo những cô gái trẻ chưa chồng, khi chúng tôi hiểu rằng ngoài lớp son phấn và hàng hiệu thì về nhà các cô ấy sẽ làm gì, lo toan, chia sẻ và sẽ ứng xử thế nào. Chưa kể, các cô gái trẻ thường (tôi không nói tất cả) có ý thức lợi dụng kinh tế những người đàn ông thành đạt, có thể nhõng nhẽo, thực dụng, trống rỗng vì không chịu học hỏi, không quan tâm đến việc chăm sóc trí tuệ hay tâm hồn, lại đòi hỏi trách nhiệm.
Một ngày, em đã nói yêu tôi dù vẫn giữ khoảng cách để không đi quá giới hạn. Qua những câu chuyện, tôi cũng biết chồng em tuy có yêu nhưng lại quá gia trưởng, mang nặng tư tưởng phong kiến nên vợ chồng không thể đi đến điểm chung.
Tôi thẳng thắn chê mình yếu đuối, nhu nhược, phá hoại gia đình em. Đàn ông mạnh mẽ là phải tự dứt đi tình cảm khi cần để không gây ảnh hưởng người khác. Cuối cùng, tôi có quyết định cho bản thân. Ngày tôi nói ly dị vợ, em tròn mắt và xin tôi suy nghĩ lại. Tôi vẫn ly dị, không ép buộc em phải bỏ chồng, tôi chỉ muốn tự do và không muốn có lỗi với vợ vì cảm thấy khiên cưỡng, gượng gạo khi nói lời yêu thương. Người ta nói trái tim đàn ông nhiều ngăn, nhưng với tôi, tôi chỉ có khả năng yêu được một người, và hạnh phúc vì thế.
Em giờ đã thành vợ tôi. Chúng tôi nhận hết trách nhiệm nuôi con về mình đề chồng em, vợ tôi được tự do. Chúng tôi hạnh phúc vì có nhau và các con cũng coi nhau như một gia đình dưới tài chỉ huy của em. Nếu đã có hạnh phúc, nhất định nên giữ gìn, nhưng nếu không còn tình yêu, tôi nghĩ cũng không quá quan trọng việc ly hôn và tái hôn, mạnh dạn đến với nhau để không phải ân hận.
Tuy vậy, tôi vẫn nghĩ trường hợp của tôi là số ít vì có được người như em không nhiều. Chúc các bạn luôn có hạnh phúc.
Theo VNE
Vợ có võ... Chẳng ai nghĩ có ngày tôi lại chấp nhận cảnh một người vợ 'thượng cẳng chân, hạ cảnh tay' với mình lại còn hay võ... mồm với thiên hạ. Mỗi lần vợ chỉ cần động chân động tay là tôi đã co rúm, sợ hãi. Chẳng phải tôi sợ vợ mà tôi sợ cái nắm đấm của vợ, nó giáng đến đâu thì...