Mệt mỏi khi chồng la cà, nhậu nhẹt tối ngày
Chồng tôi có tính la cà, bất kể cuộc liên hoan nào anh cũng ngồi sau cùng rồi đi hát hò rất khuya mới về trong hơi men, có khi làm ảnh hưởng cả đến công việc
Ảnh minh họa
Vợ chồng tôi lấy nhau được 14 năm, có 2 cháu trai, cuộc sống cũng không dư giả về kinh tế nhưng không phải vất vả lo toan. Bên ngoài mọi người đều khen chúng tôi hạnh phúc, tôi không phải lo lắng, vất vả gì ngoài việc đi làm và chăm sóc con cái, chồng thi thoảng cũng giúp tôi việc nhà. Nhìn chung tính nết chồng dễ dãi, không nặng lời với vợ con nên chúng tôi không xảy ra to tiếng mấy. Vì là giáo viên dạy thể dục nên ngoài thời gian buổi sáng đến trường anh khá rảnh rỗi, lại sẵn máu ham mê thể thao nên chiều nào cũng đi chơi.
Video đang HOT
Biết được sở thích của chồng nên tôi cũng không ngăn cản gì nhưng anh thường bia bọt cùng bạn bè đến 20h mới về, mẹ con tôi ăn cơm trước và chồng về gọi là ăn vài miếng cho có chứ chẳng cảm giác gì là ăn vì đã no bia rồi. Đã thế chồng lại có tính la cà, bất kể cuộc liên hoan nào anh cũng ngồi sau cùng rồi đi hát hò rất khuya mới về trong hơi men, có khi làm ảnh hưởng cả đến công việc. Tôi nhiều lần khuyên nhủ, góp ý nhưng chẳng thể thay đổi được. Mấy lần chồng cũng kiếm việc làm thêm nhưng đều thất bại khiến tôi đều phải lo trả nợ bù.
Ngoài ra anh còn mê cờ bạc, tuy chưa đến mức độ nghiện ngập nhưng cứ có cơ hội là tham gia và thường quên hết gia đình vợ con, ngồi thâu đêm suốt sáng không về. Mặc dù bố mẹ chồng nhiều lần đi tìm và nói nặng lời nhưng kết quả không thay đổi gì. Có lần tôi bận họp về muộn, bảo chồng đi đón con ở trường mầm non anh cũng chẳng đón dù đang đi chơi, khiến cô giáo phải gọi điện cho tôi đón cháu rất muộn. Trong lòng tôi rất bực tức và vợ chồng đã to tiếng, anh bảo cảm giác rất mất tự do.
Tôi thấy thật nực cười vì anh đi chơi suốt ngày, đi và về lúc nào vợ cũng không biết. Tôi chán nản, thời gian gần đây hay suy nghĩ và sống khép mình, đặc biệt từ ngày lấy chồng, tôi không mấy hứng thú chuyện chăn gối nữa. Tôi như bị bệnh trầm cảm và không muốn giao tiếp với chồng khiến cuộc sống của vợ chồng tôi căng thẳng. Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, phải làm gì bây giờ, các bạn hãy chia sẻ cùng tôi với.
Theo VNE
Mẹ đừng về nữa
Ngày mẹ nó xách túi ra đi nó hét lớn: "Mẹ đi rồi đừng bao giờ về nữa. Con sẽ bảo em là mẹ chết rồi". Mẹ nó nước mắt dầm dề lầm lũi bước đi. Nó đứng trên bờ trông theo chiếc đò chở mẹ xa dần cho đến khi khuất hẳn.
Bố nó chỉ ngồi một góc nhà mà uống rượu. Ông lúc nào cũng vậy chỉ biết có rượu và im lặng. Đã hai lần mẹ nó bỏ nhà theo người đàn ông khác, mỗi lần dăm bữa nửa tháng rồi lại mò về. Bố nó chẳng giữ mà cũng chẳng xua đuổi, từ đầu đến cuối ông vẫn kiên định với thái độ im lặng.
Ngày ngày ông vẫn đi làm. Mỗi buổi sáng nó thường đứng tầnngần ở cổng nhìn đôi chân to bè, nứt nẻ của bố căng cứng, oằn mình đạp xe lên dốc. Nó càng thương bố càng hận người đàn bà nhẫn tâm đã bỏ bố, bỏ chị em nó mà đi. Trong lòng nó chỉ cầu sao bà ta đừng bao giờ trở về nữa. Nó thà không có một người mẹ như thế.
Đã gần nửa năm kể từ ngày mẹ nó bỏ đi, trong nhà nó đã không còn sót lại bất cứ thứ gì của người đàn bà ấy. Em nó cũng đã thôi khóc và thôi đòi mẹ, nhưng thỉnh thoảng nửa đêm thức giấc, nó vẫn nghe thấy tiếng em gọi mẹ trong mơ. Những lúc ấy nó hoài nghi không biết có phải những lời sau cùng nó nói khiến mẹ nó không dám trở về nữa. Liệu bà ấy có đang hạnh phúc bên một người đàn ông khác hay đã bị người đàn ông ấy ruồng rẫy như những lần trước? Nghĩ thế rồi nó lại lắc đầu quầy quậy, chỉ cần bà ấy không về thì nghĩa là bà ấy đang sống hạnh phúc và quên chị em nó rồi. Như vậy cũng tốt, chỉ cần bà ấy đừng về nữa...
Rồi một hôm bà ngoại nó sang đưa cho nó một phong thư và nói của mẹ nó gửi. Nó sa sầm nét mặt, cầm phong thư vứt xuống đất mà dẫm mà đạp như trút hết những nỗi ấm ức bấy lâu nay. Bà ngoại nó khóc tức tưởi, vừa đánh vào lưng nó vừa chửi: "Bay là đứa con bất hiếu. Uổng công mẹ bay thương bay".Thương ư? Thương mà nhẫn tâm bỏ rơi chúng nó để đi theo người đàn ông khác! Thương như thế thà đừng thương còn hơn.
Bà ngoại nó nói tiếp trong nước mắt: "Mẹ bay ốm nặng, sắp chết rồi. Nó bỏ đi cũng là vì thương bay. Không muốn bay lo lắng. Bố bay hèn hạ không lo được thuốc thang cho nó nên nó phải đi theo người ta. Mấy lần nó đi rồi lại về vì nó thương bay không muốn xa bay đó biết không?".
Phong thư lem luốc bùn đất vẫn nằm dưới lòng bàn chân nó. Nó nhặt lên, phủi sạch, bỏ vào túi rồi lững thững bước ra bờ sông. Cô lái đò vẫn chăm chỉ chở người qua sông những chuyến đi về. Nó đứng mãi cho đến khi mặt trời lặn rồi mới trở về nhà. Trước khi quay lưng đi miệng nó thều thào: "Mẹ đừng về nữa. Chỉ cần mẹ đừng về con sẽ nói với em rằng mẹ vẫn đang sống rất hạnh phúc!".
Theo VNE
Biết anh có vợ, tôi vẫn sinh con cho anh Tình cảm giữa tôi và anh ngày càng trở nên thân thiết. Đặc biệt là sau đợt anh và vợ có xích mích, anh đã tìm đến tôi như một sự an ủi. Tôi biết, nhưng tình cảm tôi dành cho anh quá lớn nên tôi chấp nhận hết, chấp nhận làm người thứ 3. Tôi có một công việc đáng ao ước...