Mẹ vợ xui tôi bỏ vợ cho bõ ghét
Tôi và em nên vợ nên chồng khi tôi 26 tuổi, còn em 23. Em về làm dâu nhà tôi cũng bình thường như bao cô dâu khác sống ở thành phố, chỉ có điều em kỹ tính quá, làm bất cứ điều gì em cũng cẩn trọng, xét nét, sạch sẽ một cách thái quá.
ảnh minh họa
Em có thể đứng hàng giờ để cọ rửa chén bát, bỏ ra cả ngày nghỉ để lau chùi quét dọn nhà cửa trong khi mới trước đó đúng một ngày, mẹ tôi đã lau chùi sạch bóng.
vn Ai cũng bận rộn với công việc hàng ngày ở cơ quan, về đến nhà chỉ muốn được nghỉ ngơi, thư giãn, nhưng thấy em mồ hôi mồ kê nhễ nhại, vừa tắt máy xuống khỏi xe đã lao vào dọn dẹp nọ kia, không lẽ ba mẹ tôi hay tôi lại phó mặc để em làm một mình.
Nhiều khi chỉ vì những chuyện nhỏ như vậy mà cả nhà tôi không được nghỉ trưa, không khí đầm ấm trong nhà cũng vì thế mà dần dần tẻ nhạt vì sự kỹ tính đến khó chịu của em.
Rồi em có bầu, gần đến ngày sinh, mẹ vợ tôi đón em về nhà ngoại để tiện việc chăm sóc. Rồi chúng tôi có con trai, khỏe mạnh, bụ bẫm và giống bố như tạc. Hàng ngày bà nội và tôi vẫn tranh thủ chạy qua nhà ngoại, chăm sóc hai mẹ con em và đỡ đần phần nào công việc cho bà ngoại.
Trước khi sinh, em bảo sẽ ở với bà ngoại đến khi em hết cữ 3 tháng 10 ngày mới về ông bà nội, nhưng mới ở hơn một tháng, em nằng nặc đòi tôi đưa về.
Nghĩ chiều vợ để em khỏi căng thẳng, còn giữ sức chăm con nên tôi xin phép bà ngoại rồi đưa mẹ con về ông bà nội. Hôm tiễn con gái và cháu ngoại, mẹ vợ tôi chẳng nói một câu nào, tưởng bà buồn vì xa con, xa cháu, tôi hứa sẽ thường xuyên đón bà qua chơi.
Thế nhưng vợ con tôi về nhà được gần một tháng rồi mà vẫn không thấy bà ngoại qua thăm con cháu. Sợ bà đau ốm, chủ nhật vừa rồi tôi thu xếp công việc qua thăm bà.
Video đang HOT
Chưa kịp ngồi uống nước, mẹ vợ tôi đã bức xúc kể về nguyên nhân bà không qua thăm con, thăm cháu cả tháng vừa rồi.
Ấy tất cả là do cái tính sạch sẽ, chỉn chu quá mức của vợ tôi. Em bắt bà nhất nhất phải làm theo ý em, em chê bà bẩn, mất vệ sinh, nấu nướng không khoa học, rồi em ăn những món bà nấu đó sẽ sinh bệnh, rồi cho con bú sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em bé.
Quần áo tã lót của mẹ con em, em bắt bà phải giặt riêng chậu, phơi riêng, trước khi mang vào mặc phải là ủi cẩn thận kẻo có con kiến hay lông sâu bám vào…
Mẹ vợ tôi đã có tuổi, lại không được khỏe nên bà không thể đáp ứng hết được những yêu cầu của con gái. Vậy là mẹ con nặng nhẹ với nhau.
Đỉnh điểm là hôm bà đưa cho em chiếc khăn mặt để lau cho em bé, không hiểu sao lại có mấy con kiến bám vào dù khi rút khăn mang vào nhà, bà đã phẩy sạch sẽ.
Vậy là em bù lu bù loa bảo bà ngoại hại cháu, cố tình giặt khăn không sạch để kiến bu bám lên mà đốt thằng bé. Xong rồi em một mực bế con đòi về nhà nội với lý do “thằng bé là cháu đích tôn, nó sẽ được chăm sóc cẩn thận, kỹ lưỡng, an toàn và chu đáo hơn ở nhà ngoại”.
Nghe những lời em nói, bà ngoại giận con gái tím mặt. Bà bảo bà sẽ từ mặt em vì quá hỗn láo và coi thường mẹ. Cuối cùng bà xui tôi bỏ em để “cho nó biết thế nào là quá đáng”.
Tôi muốn xin lỗi bà và nói đỡ cho vợ nhưng mẹ vợ tôi khăng khăng không chịu. Một bên là mẹ vợ, một bên là vợ mình, tôi phải làm thế nào bây giờ?
Theo TPO
Đoạn kết được báo trước của người đàn bà 'thả hình bắt bóng'
Đó là cái kết tất lẽ dĩ ngẫu cho trường hợp như chị. Nhưng không hiểu chị đã quá ngây thơ và non nớt khi đi hy vọng vào một điều viển vông như thế hay chị nghĩ rồi mình sẽ là một ngoại lệ... Ê chề thay người đàn bà đuổi hình bắt bóng...
Chồng chị là một người đàn ông không phải đẹp trai, hào hoa, lãng mạn gì cho cam. Anh thậm chí còn khô khan, cục mịch và khá thô lỗ. Chẳng bao giờ được nghe một câu nói ngọt ngào, dịu dàng nào, chị còn thường xuyên bị anh lớn tiếng mắng mỏ, quát nạt mỗi khi không vừa ý.
Chị chán chồng. Chị chán tất cả mọi thứ ở anh, chán cái bóng dáng thô ráp ấy, chán giọng nói ồm ồm và chán ngán những lúc anh cáu giận. Đến với nhau ban đầu không phải vì tình yêu, rồi sống với con người ấy gần chục năm nay, đối với chị chỉ toàn là chịu đựng và chịu đựng.
Nhưng thực ra, nếu chị chịu nhìn vào mặt tốt của anh, chịu đem anh so sánh với những người đàn ông tệ bạc đầy rẫy trong xã hội hiện nay, chị sẽ thấy anh đáng quý và đáng trân trọng hơn nhiều. Anh chưa bao giờ lăng nhăng mèo mỡ bên ngoài, cờ bạc cũng không, rượu chè thi thoảng vui mới làm vài chén.
Tiền anh làm ra, anh đều đưa hết cho chị hoặc sắm sửa về cho vợ và con gái, không tiêu phung phí một đồng nào bên ngoài. Tính cách anh như vậy, cũng không phải là không thể "ứng phó" được, chỉ cần chị mềm mỏng một chút thì anh lại nhũn như con chi chi ngay thôi. Bởi sâu trong lòng anh, anh yêu thương vợ con và gia đình nhỏ của minh thật lòng.
Ấy thế nhưng chị chưa khi nào nhìn vào điều đó. Chính vì thế, chị mãi vẫn cứ chán chồng. Đó cũng là điều dễ hiểu khi hắn ta xuất hiện, chị dễ dàng chị lay động và ngã vào vòng tay hắn lúc nào không hay. Hắn nói hắn yêu chị, mê mệt vẻ đẹp mặn mà và sự duyên dáng của chị. Hắn nói muốn cưới chị. Chị tin hết và bắt đầu mơ mộng.
Bên hắn, khỏi phải nói, đó là thiên đường, là mật ngọt. Bao ngày tháng qua chị mong mỏi một lần được sống như thế, giờ đây đã trở thành sự thật. Chị ngất ngây trong men say đam mê đến quên cả đường về. Anh thì vẫn lầm lũi đi về, chăm chỉ làm lụng để kiếm thêm thu nhập cho gia đình, chẳng mảy may biết vợ đang lên kế hoạch sao cho rời bỏ mình một cách nhanh chóng nhất.
Chị không muốn mang tiếng là người đàn bà ngoại tình rồi về bỏ chồng bỏ con. Điều ấy sẽ để lại tiếng nhơ cho chị và bố mẹ. Ngày xưa, Xúy Vân diễn kịch giả dại để Kim Nham cho cô được tự do, giờ đây chị cũng sẽ phải nghĩ ra cách để chồng tự chủ động ly hôn chị.
Hắn ta nhanh chóng rời bỏ chị để đi tìm những cuộc vui khác, chỉ vứt lại cho chị một câu nói lạnh lùng: "Gái già lại nghèo thì ai thèm nữa chứ!" (ảnh minh họa)
Thế là từ khi ấy, chị trở thành người đàn bà ghen tuông vô lối. Chị bắt lỗi anh từ cái nhỏ nhất, từng tin nhắn bàn chuyện công việc của anh với đồng nghiệp nữ, từ chuyện anh đi họp lớp nhân tiện đèo cô bạn về vì tiện đường. Mỗi lần bắt gặp một vụ như thế, chị như vớ được vàng (vì đối với anh những vấn đề liên quan đến phụ nữ là rất hiếm gặp). Chị lu loa lên, làm cho tanh bành ra hết mức có thể mới thôi.
Chị cũng trở thành một cô con dâu ghê gớm, nanh nọc và sẵn sàng không chịu nhượng bộ mẹ chồng dù chỉ một chut. Cuộc sống chung sao tránh nổi những va chạm không đáng có, nhưng thay vì tặc lưỡi cho qua hoặc tìm cách giải quyết hòa bình như trước kia thì giờ chị bất chấp chuyện to chuyện bé, đều đứng lên hùng hổ đốp lại mẹ chồng chan chát.
Gia đình bỗng dưng loạn cào cào vì những mâu thuẫn và cãi vã liên tiếp. Cho đến ngày, chị đứng giữa nhà chỉ thẳng mặt mẹ chồng mà hét lên rằng: "Bà tưởng bà hay ho lắm à mà lên mặt dậy đời? Bản thân đã chẳng ra gì rồi, lại sinh ra được thằng con trai cũng chẳng khá khẩm gì hơn!". Anh là người vốn thô lỗ, cục mịch nhưng chưa khi nào anh động chân động tay với vợ cả. Vậy mà hôm đó anh đã tát chị - cái tát đầu tiên.
Chị bù lu bù loa lên, nói anh vũ phu, anh đánh vợ và đòi anh viết giấy ly hôn. Chị nghĩ anh là người đàn ông vô tâm vô tính nhưng thật ra anh hiểu hết. Anh biết, khi đến với anh chị không có tình yêu, bao năm qua sống với nhau chị cũng chưa thực sự được vui vẻ. Anh cũng không nghĩ đến khả năng chị có người khác đâu, vì anh không nỡ nghĩ xấu về chị như thế, nhưng anh cho rằng, có lẽ chị đã quá mệt mỏi với cuộc hôn nhân mà chị không hào hứng này rồi. Thôi thì, anh sẽ là người giải thoát cho chị.
Lúc anh im lặng viết lá đơn ly hôn, chị cũng cảm thấy hơi tiêng tiếc cái gia đình vốn dĩ đang ổn định và yên ả này. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh phải sống hết đời với người chồng ấy thì chị lại cảm thấy không thể chịu đựng nổi. Ngoài kia, có người tình nồng nàn đang vẫy gọi chị, chị còn chần chừ gì nữa?
Ra tòa, chị được chia một nửa tài sản chung của gia đình, cũng là một khoản kha khá do anh làm ăn chăm chỉ, tích góp được thời gian qua. Con gái chị, ban đầu chị muốn nhận nuôi con, nhưng anh tranh giành ghê quá nên chị cũng nhường anh. Vì chị e là mình cũng không có nhiều thời gian dành cho con nên con ở với bố có lẽ sẽ tốt hơn.
Thời gian đầu được tự do đến với nhau, chị với bồ đúng là như đang sống trong thiên đường. Với khoản tiền sẵn có, chị và hắn ta tha hồ tận hưởng những thú vui ăn chơi và đắm chìm trong tình ái. Nhưng khi tiền hết cũng là lúc tiệc tàn, tình hết. Hắn ta nhanh chóng rời bỏ chị để đi tìm những cuộc vui khác, chỉ vứt lại cho chị một câu nói lạnh lùng: "Gái già lại nghèo thì ai thèm nữa chứ!".
Lúc này chị dường như mới bừng tỉnh cơn mơ, trước thực tại quá phũ phàng trước mắt chị như muốn ngất đi vì tuyệt vọng. Hóa ra, khoảng thời gian qua chỉ là bong bóng, là ảo ảnh, giờ đã tan biến không còn dấu vết. Nhưng những đau đớn và ê chề trong chị bây giờ là có thật. Chị chỉ còn tay trắng: không tiền, không người tình, gia đình thì chị đã rũ bỏ rồi.
Thực ra, đó là cái kết tất lẽ dĩ ngẫu cho trường hợp như chị. Nhưng không hiểu chị đã quá ngây thơ và non nớt khi đi hy vọng vào một điều viển vông như thế hay chị nghĩ rồi mình sẽ là một ngoại lệ... Ê chề thay người đàn bà đuổi hình bắt bóng...
Theo VNE
Tình một đêm, 'yêu' xong rồi... tiếc "Tôi không hiểu sao mình lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy. Có lẽ vì chút tò mò rất khờ dại và nông nổi của tuổi trẻ đã thôi thúc tôi muốn khám ta anh ta tới tận cùng. Tuy nhiên, sau đêm hôm đó, những ngày sau, tôi không thể liên lạc lại với anh ta. Tôi đã suy sụp...