Mẹ vợ xui cô ấy bỏ tôi trong một lần chúng tôi về ăn tân gia
Vợ tôi tự dưng mắc bệnh, không biết sao không chịu về nhà chồng nữa. Mẹ vợ thì nói này nói nọ, trách móc, bảo vợ theo tôi sẽ khổ.
ảnh minh họa
Tôi lập gia đình nay đã được 2 năm và có một bé. Tôi và vợ quen nhau 2 năm, sống chung 2 năm rồi mới kết hôn. Tôi là con út trong gia đình nên sau khi kết hôn vợ chồng sống chung với ba mẹ, ba mẹ thương vợ chồng tôi lắm. Lúc đầu tôi đi làm công ty ở quê nhưng tiền lương ít quá chỉ đủ sống mà thôi, tôi là người có tham vọng nên nghỉ công ty muốn mở tiệm riêng, thời gian nghỉ cuộc sống phải dựa vào ba mẹ nên không được thoải mái lắm. Vợ tôi cũng rất biết lo lắng, cố gắng làm ăn để cuộc sống được cải thiện hơn, tuy có khó khăn nhưng vợ chồng chưa bao giờ cãi vã hay than trách nhau.
Đến khi nhà vợ xây nhà mới thì chúng tôi về ngoài đó ăn tân gia, vợ tôi tự dưng mắc bệnh, rồi không biết sao không chịu về bên nhà chồng nữa. Còn mẹ vợ nói này nói nọ, trách móc tôi, bảo vợ theo tôi sẽ khổ. Xin nói đôi chút về mẹ vợ, mẹ chỉ biết cho bản thân, tối ngày bài bạc lô đề, nhà cửa không chịu dọn dẹp để dơ hết chỗ nói luôn, ai vào cũng phải ý kiến, ngoài ra mẹ ghê gớm thì không ai bằng. Nhà xây mới cũng nhờ ông anh vợ làm nên mới xây được. Giờ vợ tôi lại nghe theo mẹ, muốn bỏ chồng con cho dù tôi đã hết lời khuyên can. Xin mọi người cho tôi ý kiến. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Video đang HOT
Sống chung với...mẹ vợ khi vợ ở cữ: Nỗi khổ của chàng rể phải nhịn như "nhịn cơm sống"
Sau khi sinh con, vợ tôi về nhà ngoại ở cữ để mẹ đẻ thuận tiện chăm sóc. Không thể xa vợ con nên tôi đã đến "ở cữ" cùng vợ, nào ngờ...
Một trong những chủ đề được bàn tán sôi nổi trên bàn nhậu của cánh mày râu chúng tôi là chuyện chăm "vợ đẻ". Đây là khoảng thời gian mọi thứ trong nhà bị đảo lộn hoàn toàn. Chị em đa phần đều thích về nhà mẹ đẻ ở cữ để tiện bề chăm sóc, nghỉ ngơi.
Vợ tôi may mắn được nhà chồng cho về nhà đẻ ở cữ ngay sau sinh, nên vợ tôi vui lắm. Vì nhà vắng người nên vợ rủ tôi qua nhà ngoại "ở cữ" cùng. Bởi không thể xa vợ con nên tôi đã vui vẻ đồng ý lời đề nghị này của vợ.
Tôi không ngờ quyết định này đã đẩy tôi vào tình cảnh trớ trêu. Những ngày đầu tiên, khi vợ chồng tôi qua ở cùng, mẹ vợ tôi chiều hết mực. Vợ chồng tôi muốn ăn gì, bà cũng nấu. Bà luôn chủ động hỏi tôi "con thích ăn gì, ăn như thế nào để mẹ nấu?".
Mẹ vợ phải chăm sóc cả con gái và cháu ngoại thời kỳ ở cữ mệt mỏi nên dễ nảy sinh cáu gắt, xích mích. Ảnh minh họa.
Tôi cũng lấy làm cảm kích lắm. Có lần, bà mua tới hai con chim bồ câu. Một con hầm cho vợ tôi, một con bà hầm cho tôi. Tôi buồn cười quá, bảo vợ: "Vợ đẻ chứ anh có...đẻ đâu mà bà hầm chim bồ câu cho anh ăn?". Miệng nói vậy nhưng tôi vẫn ăn hết con chim hầm. Và điều đó khiến mẹ vợ tôi vui lắm.
Có của ngon vật lạ mẹ vợ tôi đều để phần cho tôi. Nhiều bữa tôi ái ngại vì sự chăm sóc của mẹ vợ dành cho tôi. Còn mẹ vợ tôi thì giải thích bà coi tôi như con đẻ, không bao giờ bà phân biệt con rể, con dâu hay con đẻ. Với bà, con nào cũng là con cháu trong nhà cả.
Tôi rất yên tâm, biết ơn vì sự chăm sóc, quan tâm của bà dành cho vợ con tôi. Tuy nhiên, sự chăm sóc, quan tâm thái quá nhiều khi cũng rất phiền phức. Mẹ vợ tôi thường nấu rất nhiều đồ ăn. Món nào món nấy đều nấu nhiều và hay nấu...nhừ tử. Cảm giác như bà đang cho cả nhà ăn đồ hầm vậy.
Trong khi tôi lại thích ăn đồ nấu chín tới, đồ luộc. Hai khẩu vị ăn uống xung đột, thành ra tôi không thấy ngon miệng khi ăn cơm nhà vợ. Muốn ăn đúng theo ý mình, tôi chỉ có nước "lăn vào bếp". Nhưng nghĩ con rể ra nhà vợ mà phải vào bếp cũng không hay cho lắm, nên tôi đành chấp nhận, góp ý mẹ vợ chẳng thay đổi nên đành "nhịn" mẹ vợ như "nhịn cơm sống". Tưởng chỉ có "sống chung với mẹ chồng" hóa ra cũng có cả nỗi khổ "sống chung với mẹ vợ".
Đàn ông ai cũng thích nhậu nhẹt, đặc biệt là nhậu bàn chuyện làm ăn. Đôi khi mải nhậu, báo cắt cơm ở nhà là mẹ vợ tôi lại tỏ ra không vui chút nào. Mặc dù tôi đã giải thích với bà nhiều lần rằng tôi đi nhậu là để "tạo mối quan hệ" chứ không phải là "nát rượu, bù khú" như bà nghĩ nhưng bà vẫn không chịu hiểu cho tôi.
Tôi tưởng chỉ có mình tôi mới "khổ" vậy, ai ngờ ngồi nhậu giãi bày tâm sự cánh đàn ông với nhau mới thấy nhiều anh cũng khổ sở không kém. Tôi có anh bạn đến nhà vợ "ở cữ" cùng vợ y như tôi. Anh bảo nhiều hôm anh gần như phát khùng vì mẹ vợ quan tâm quá.
"Mẹ vợ ơi, con rể muốn nói...". Ảnh minh họa.
Bà lo cho con rể từ cơm ăn nước uống, cái khăn lau tay. Và không hiểu sao mẹ vợ của anh bạn tôi lại tỏ ra khó chịu khi thấy anh thể hiện tình cảm với con gái bà? Cảm giác như bà mẹ vợ đang "ghen" vậy. Để vừa lòng đôi bên, một mặt anh phải làm "công tác tư tưởng" với vợ, một mặt phải nát óc nghĩ cách làm vừa lòng mẹ vợ như chở bà đi mua đồ, đi lễ... Có lần, anh còn ngượng chín mặt vì mẹ vợ dựa đầu vào vai con rể sau bữa cơm tối.
Một anh bạn khác của tôi thì lâm vào tình cảnh dở khóc dở cười. Chẳng là mẹ vợ của anh đã thu xếp việc đồng áng, bỏ nhà cửa ở quê lên thành phố chăm sóc con gái "ở cữ". Bà cứ lên được vài bữa lại đột ngột về quê để...đi cấy, hoặc về cho đỡ nhớ nhà cửa, ruộng vườn. Thằng cu con đang quen hơi bà, bà lại đi mất làm hai mẹ con khóc dở mếu dở dỗ nhau.
Anh bạn tôi ngỏ ý gửi bà tiền để bà thuê người khác cấy nhưng bà không nghe, nhất quyết về quê cấy mấy sào ruộng lại lên. Anh muốn gửi bà chút tiền để bà có tiền phòng thân, tiền tàu xe nhưng bà không chịu cầm.
Sợ bà ngại lấy tiền của con rể, anh bạn tôi đã đưa tiền cho vợ, nhờ vợ biếu bà tiền, co như là tiền của con gái mà bà vẫn không cầm đồng nào. Trong cuộc nhậu, có lúc anh bạn tôi trầm ngâm đúc kết: "Vợ đẻ, không có mẹ vợ thì không biết xoay xở thế nào nhưng nhiều lúc cũng không biết phải chiều thế nào cho bà vừa lòng".
Theo Emdep
Bị mẹ vợ tương lai chê 'kém sang, quê mùa', tôi đáp trả một câu khiến bà im tịt Bao nhiêu anh em bạn bè nhà vợ mà mẹ vợ tương lai chẳng tiếc lời chê bai tôi, đã vậy thái độ của bà với tôi còn vô cùng khinh khỉnh. ảnh minh họa Tôi và Thu yêu nhau 1 năm thì 2 đứa dẫn nhau về nhà ra mắt. Tôi là trai tỉnh còn Thu là gái phố. Ban đầu tôi...