Mẹ vợ tặng nhà không cho tôi đứng tên, lời thủ thỉ của vợ khiến tôi rất vui nhưng tôi vẫn từ chối vì lý do này
Tôi là một chàng trai tỉnh lẻ, còn Hiên vợ tôi thì lại là con gái nhà đài các. Sau khi cưới mẹ vợ ngỏ ý tặng chúng tôi căn nhà nhưng lại không cho tôi đứng tên.
Tôi quê gốc ở Hà Nam, lớn lên trong một gia đình bố mẹ làm nông. Nhà tôi đông anh em nên ngay từ nhỏ tôi đã ý thức được việc mình là anh cả thì phải thay bố mẹ gánh vác gia đình. Vì thế, tôi học rất tốt, sau khi tốt nghiệp đại học cũng nhanh chóng kiếm được công việc ổn định.
Thế nhưng, bố mẹ ngày càng già yếu, tôi phải lo cho 2 đứa em ăn học đại học nên dù đi làm được 6 năm tôi vân chưa tích cóp được bao nhiêu.
28 tuổi tôi kết hôn với Hiên. Vợ tôi là con gái nhà đài các. Nếu so gia cảnh thì tôi và cô ấy khác nhau một trời một vực nhưng sự khác nhau ấy lại không làm thay đổi được tình yêu giữa chúng tôi, mặc dù trước đây mẹ Hiên có tỏ vẻ không đồng ý một chàng rể như tôi.
Ảnh minh họa
Suốt 3 năm yêu nhau, chúng tôi cũng chia tay nhau vài lần nhưng rồi nhận ra đối phương chính là mảnh ghép chẳng thể tách rời được nên quyết định nắm tay nhau cùng vượt qua tất cả.
Video đang HOT
Sau khi cưới, vợ chồng tôi thuê một căn chung cư nhỏ để sinh sống. Dự định thời gian nữa tiết kiệm thêm chút tiền cũng sẽ mua một căn nhà để cuộc sống ổn định hơn.
3 tháng sau cưới, vợ tôi có bầu. Hiên từ nhỏ đã được nuông chiều nên sức khỏe yếu, mang thai nghén ngẩm khiến cô ấy vô cùng mệt mỏi.
Xót con gái, mẹ vợ tôi ngỏ ý đưa Hiên về nhà bà dưỡng thai nhưng sợ tôi buồn nên vợ tôi nhất định không đi.
Thấy thế, mẹ vợ tôi gọi chúng tôi đến và nói sẽ mua cho chúng tôi một căn nhà. Đương nhiên, vợ tôi thì vui hết nấc nhưng tôi thì lại không sao mà cười được vì lâu nay tôi vốn không quen sống dựa dẫm vào người khác.
Vả lại, khi cưới Hiên, tôi đã hứa với bố mẹ vợ nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy.
Mẹ vợ nói thẳng rằng căn nhà mới sẽ chỉ có mình Hiên được đứng tên, vì suy cho cùng nhà nội không góp đồng nào thì đương nhiên không được đứng tên.
Tôi hiểu những suy nghĩ sâu xa trong lòng mẹ vợ, bà sợ nếu sau này chúng tôi có ly hôn thì con gái bà sẽ mất một nửa tài sản.
Lúc này tôi quyết tâm bỏ qua lòng tự ái, tôi sẽ kiếm tiền và sau này nhất định sẽ mua một căn nhà bằng những đồng tiền vợ chồng tôi kiếm được và đứng tên 2 vợ chồng.
Thế nhưng, hôm đó, từ nhà mẹ vợ về, vợ ôm lấy tôi từ đằng sau và thủ thỉ rằng cô ấy rất hiểu sự khó xử của tôi nhưng tôi cứ yên tâm, sau khi thủ tục mua nhà hoàn tất, cô ấy sẽ làm thủ tục để hai vợ chồng cùng đứng tên.
Thấy vợ nói thế tôi thực sự rất vui vì em biết nghĩ cho tôi nhưng tôi cũng từ chối đề nghị của vợ vì mẹ vợ nói rất đúng, đó là tiền bà mua cho con gái mà.
Tôi ôm vợ vào lòng và cảm ơn em vì luôn nghĩ đến cảm nhận của tôi. Cho đến giờ tôi vẫn thấy từ chối lời đề nghị đứng tên sổ đỏ cùng cô ấy là quyết định sáng suốt.
Biết mẹ vợ đến thăm, chồng tôi vội vã đi chợ nấu ăn, nhưng nhìn mâm cơm, tôi lảo đảo muốn ngã
Đôi khi tôi nghĩ, lấy chồng không biết nấu ăn đã khổ. Mà đã không biết nấu ăn lại còn nhiệt tình vào bếp thì đúng là tai họa.
Một tháng nay ở cữ, tôi đến ngán ngẩm các món ăn do chồng nấu. Vốn dĩ, anh không biết nấu ăn, chỉ biết luộc rau luộc trứng hoặc úp tô mì tôm (nửa sống nửa chín). Từ lúc cưới, chỉ có tôi vào bếp hoặc bận rộn quá thì đặt thức ăn bên ngoài về ăn. Còn chồng, anh ỷ lại có vợ đảm đang nên chẳng chịu học nấu nướng.
Đến khi đẻ, tôi muốn thuê bảo mẫu hoặc giúp việc thì anh không cho vì sợ bất tiện khi có người lạ trong nhà. Mẹ tôi lại đau bệnh suốt nên cũng chẳng đến chăm con gái được. Còn mẹ chồng thì... tôi chịu, tôi chả dám nhờ vả. Mà chồng tôi cũng sợ bà khó chịu nên bàn với vợ là để anh chăm sóc tôi luôn, khỏi phải nhờ cậy ai. Thế là anh bắt đầu vào bếp. Tôi thật không hiểu vì sao sách hướng dẫn nấu ăn chỉ cặn kẽ thế mà chồng tôi vẫn nấu không ra món gì. Đến mức tôi hãi quá, phải gọi điện nhờ mẹ mình đến nhà bế con giúp một tuần để tôi "huấn luyện" chồng khoản bếp núc.
Biết tin mẹ vợ đến thăm, chồng tôi vội vã đi chợ rồi xung phong vào bếp nấu một bữa cơm thịnh soạn đãi cả nhà. Lâu rồi mới gặp mẹ nên tôi ghi sẵn công thức nấu và để chồng tự lo liệu, còn mình ngồi tâm sự với mẹ.
Đến trưa, chồng gọi mẹ con tôi ra ăn cơm. Vừa nhìn mâm cơm, tôi đã lảo đảo muốn ngã. Chồng tôi nấu món gà lá é nhưng gà chưa vặt sạch lông. É thì nguyên cọng dài và chưa chín hẳn. Món thịt nướng thì bên ngoài cháy đen mà bên trong vẫn còn sống. Món canh chua cá lóc thì cá chưa làm ruột nên nổi lềnh bềnh. Tôi nhìn mâm cơm, nhìn lại mặt chồng tươi phơi phới mà không biết diễn tả bằng câu gì cho chuẩn.
Mẹ tôi đứng bên cạnh, vừa cười vừa hỏi tôi đã "sống sót" bằng cách nào trong một tháng qua. Tôi cười đau khổ. Hôm đó, ba món kia tôi phải đem đi nấu lại hết mới ăn được. Thật khổ quá đi mà.
Nhưng cũng vì tôi đem nấu lại hết nên chồng tôi đâm "quạu". Anh hờn dỗi, cho rằng tôi khinh thường chồng. Đúng là hết thuốc chữa. Giờ tôi có nên "chiến đấu tới cùng", kiên quyết thuê người giúp việc hoặc đăng ký cho chồng học một khóa nấu ăn cho êm chuyện không? Tôi định dạy chồng mà sợ anh "quạu quọ", giận dỗi thì gia đình lại mất vui.
(hongvi...@gmail.com)
Suốt 5 năm vất vả chăm sóc mẹ vợ nằm liệt giường, vậy mà bà vừa mất, vợ tôi đã lộ bộ mặt xảo trá nhằm hất cẳng tôi Hết lòng vì nhà vợ, thế nhưng ngày mẹ vợ mất, tôi bị các anh trai của cô ấy tống cổ ra khỏi nhà. 5 năm trước, vợ chồng tôi làm công nhân ở khu công nghiệp. Công việc đang ổn định thì bất ngờ mẹ vợ bị tai nạn và nằm liệt giường. Có hai người anh trai vợ đều đã có...