Mẹ vợ nhập viện, tôi lo lắng đến thăm rồi biếu tiền nhưng đứng ngay trước cửa nghe một câu chuyện khiến tôi tức giận muốn cắt đứt liên lạc
Tôi thương mẹ vợ như mẹ ruột nhưng tại sao bà ấy lại đối xử với tôi như thế kia. Tôi cảm giác như mình bị phản bội nặng nề.
Tôi là đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong cô nhi viện chăm sóc và sau này được cặp vợ chồng nhận nuôi. Gia đình tôi tuy không giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ sống, nhưng định mệnh trớ trêu, bố mẹ nuôi của tôi lại qua đời trong một tai nạn giao thông, tôi một lần nữa phải sống côi cút cô đơn. May mắn trời sinh tôi sống tự lập, nên cũng tự lo cho bản thân mình. Khi bạn bè cùng trang lứa đều đi học thì tôi đi làm để kiếm sống. Khoảng 3-4 năm sau, tôi đã gặp được cô ấy, người vợ hiện tại của tôi.
Em là một người hiền lành, chịu thương chịu khó và luôn bên cạnh động viên tinh thần của tôi. Sau một thời gian quen nhau chúng tôi đã tiến đến hôn nhân. Ngày gặp mẹ vợ tôi cảm thấy rất hạnh phúc và yêu thương bà như mẹ ruột. Tôi chủ động nói với vợ rằng: “Anh muốn đón mẹ về ở chung với chúng ta”. Vợ tôi vừa nghe thì mắt sáng rực: “ Em cũng muốn nói với anh điều này nhưng không biết mở lời thế nào. Em và anh trai sẽ thay nhau chăm sóc mẹ”. Nhà chúng tôi và nhà anh trai cô ấy cũng ở gần nhau, nhưng sau một thời gian mẹ vợ sống cùng chúng tôi, bà đã thay đổi suy nghĩ và muốn về nhà con trai sống.
Lúc đó mẹ nói với vợ tôi rằng: “Mẹ về ở với anh con cho thoải mái, nhưng vợ chồng con vẫn đưa tiền sinh hoạt phí cho mẹ như bình thường nhé”. Tôi thì chẳng sao, tôi vẫn luôn muốn giúp vợ báo hiếu với mẹ, vợ bảo sao thì tôi nghe thế. Nhưng sau đó tôi phát hiện, số tiền mà vợ chồng tôi cho mẹ, mẹ đều không tiêu mà cho con trai bà. Lúc này tôi cảm thấy không được công tâm cho lắm, nhưng nghĩ đến người lớn tuổi, ai cũng muốn lo lắng cho con mình nên tôi cũng không tính toán. Mọi chuyện vốn dĩ rất tốt đẹp, nhưng vài tháng sau, anh vợ tìm tôi và bảo rằng mẹ bị té nên đã nhập viện, muốn vợ chồng chúng tôi cùng vào xem tình hình như thế nào.
Video đang HOT
Chúng tôi vẫn làm tròn bổn phận của người con, lo cho mẹ chu đáo, tất cả viện phí đều do chi trả đầy đủ và anh không cần phải bỏ bất cứ đồng nào. May mắn thay, sau khi kiểm tra bác sĩ bảo rằng tình hình mẹ không quá nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe. Đến lúc đó vợ chồng tôi mới nhẹ nhõm một chút. Một tuần sau, khi mẹ vợ xuất hiện, tôi dự định sẽ đến đón bất ngờ và không quên mang theo lì xì biếu mẹ, chúc mẹ mau khỏi bệnh. Nhưng khi vừa đến cửa phòng, tôi vô tình nghe được một câu chuyện khiến tôi hãi hùng và không ngờ rằng gia đình vợ mà tôi luôn yêu quý lại đối xử với tôi như thế.
Ngay lúc đứng trước phòng tôi nghe mẹ nói chuyện với anh: “Nhà mình còn tiền không con? Con có cách nào lấy thêm tiền nó nữa được không? Con cứ nói là mẹ cần nhiều thuốc thang lắm, nhưng mình chỉ cần lấy số nhỏ để mua thôi, còn lại thì con cứ giữ”. Anh trai đáp lại: “Con bảo với bác sĩ rồi, mọi chi phí để cậu ấy trả hết, nếu cậu ấy đưa tiền thì mẹ cứ giữ nhé, rồi đưa lại cho con”. Nghe đến đây tôi không thể nào bình tĩnh được, tôi xông vào, trên tay cầm bao thư định biếu mẹ vợ, tôi nói thẳng: “Mẹ ơi, bất kể mẹ nằm viện tốn bao nhiêu con cũng không tiếc, con sẵn sàng chi tất cả cho mẹ. Nhưng đây sẽ là lần cuối con biếu mẹ. Từ giờ về sau mẹ đừng tìm con nữa, nhà chúng ta mạnh ai nấy sống đi”. Vừa nói dứt câu tôi tức giận quay đi.
Sau hôm đó, tôi nói thẳng với vợ và quyết định không chu cấp cho mẹ nữa. Tôi cảm thấy như mình bị xem thường, bị phản bội, mọi cảm xúc đều khiến tôi cảm thấy hỗn độn và khó chịu. Sau này nếu vợ muốn lo lắng thì tôi sẽ để cho cô ấy tự lo, còn tôi thì không muốn dính dáng gì nữa, một đồng tiền dư tôi cũng không cho. Mọi người thấy tôi làm vậy có đúng không?
Theo afamily.vn
Tôi vừa trải qua cơn "thập tử nhất sinh" trên bàn đẻ, mẹ chồng đã ép phải nộp 50 triệu vì lý do khiến tôi ngàn lần căm phẫn
Áp lực cơm áo gạo tiền lại thêm mẹ chồng quá quắt đã khiến tôi bị trầm cảm sau sinh...
Càng ngày tôi càng không thể chịu được cuộc sống căng thẳng khi ở với gia đình nhà chồng nhưng nếu đi thì biết đi đâu bây giờ, con tôi còn quá nhỏ, tôi muốn con có đầy đủ tình thương của cả bố và mẹ nhưng cứ ở lại ngôi nhà này, tôi sợ rằng mình sẽ tự tử lúc nào không hay...
Trước khi tiến tới hôn nhân, tôi và chồng chỉ có 6 tháng quen biết và tìm hiểu, bởi chúng tôi đều đã "có tuổi", chồng năm nay 30 còn tôi đã 29 tuổi, cái tuổi mà ở quê tôi người ta đã có 2-3 đứa con bế bồng rồi. Bố mẹ ở nhà cứ giục rối rít và coi tôi như quả bom nổ chậm nên lúc nào cũng muốn tôi đi lấy chồng để yên bề gia thất và sinh con, cô em gái kém tôi 5 tuổi đã lấy chồng và có 2 đứa con vậy mà tôi vẫn dậm chân tại chỗ nên ông bà càng sốt ruột. Tôi nhờ một người bạn mai mối và quen biết anh, nhà chỉ cách nhau có 10km nên lại càng được gia đình hai bên tác hợp.
Tôi chính thức nhận lời yêu anh được 3 tháng thì gia đình anh giục cưới vì bố chồng đang bệnh nặng, sợ không qua khỏi. Nếu không cưới sớm thì chẳng biết đến bao giờ mới cưới được. Tôi cũng thấy hơi vội vì mình chưa tìm hiểu về anh và gia đình anh. Tôi có đôi lần nghe loáng thoáng rằng gia đình đó thất đức lắm, bà mẹ chồng ghê gớm lắm nhưng tôi cứ nghĩ rằng miệng lưỡi thiên hạ biết sao được mà lần. Tôi cũng có đôi lần đến nhà và thấy mẹ anh rất đon đả nên không có nghi ngờ gì và đám cưới diễn ra chóng vánh ngay sau đó.
Thế nhưng, đến khi về nhà chồng rồi tôi mới nhận ra "bộ mặt thật" của gia đình đó. Tôi đi làm công nhân ở thị trấn gần nhà, lương tháng cũng chỉ được 6 triệu, nếu ăn tiêu tiết kiệm lắm mới dư ra được một ít. Vậy mà, mẹ chồng bắt tôi và chồng phải đưa nửa số lương hàng tháng của hai vợ chồng cho bà với lý do tiền sinh hoạt phí hàng tháng. Tôi uất ức lắm nhưng biết làm sao được, có dọn ra ngoài ở để độc lập kinh tế thì hàng xóm lại dị nghị là nhà rộng không ở, lại mất tiền đi thuê ngoài.
Cưới được 3 tháng thì tôi phát hiện mình có bầu, mẹ chồng biết nhưng vẫn bắt tôi phải nộp tiền sinh hoạt phí đầy đủ, thậm chí còn nhiều hơn vì "bà bầu ăn nhiều, tốn kém". Nhiều đêm nằm mà nước mắt tôi tuôn rơi vì sự cay nghiệt của mẹ chồng. Chồng tôi thì lại là một kẻ nhu nhược chính hiệu nên không dám cãi mẹ nửa lời, có lần tôi muốn phân bua vài câu mà anh ta thẳng tay tát tôi vì dám láo với mẹ.
Vào tuần thứ 37 của thai kỳ, tôi bị trượt chân ở nhà bếp nên bị ngã, khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Cơn đau đẻ hành tôi như ngàn mũi tên đâm vào bụng, bác sĩ chỉ định mổ cấp cứu để giữ an toàn cho cả mẹ và con. Trong lúc đau đớn quằn quại trên bàn mổ, tôi vẫn nghe loáng thoáng tiếng mẹ chồng nói với bác sĩ ngoài cửa: "Nếu phải lựa chọn 1 trong 2 thì bác sĩ hãy cứu lấy cháu đích tôn của tôi". Nước mắt tôi cứ thế tuôn trào không phải vì đau thể xác mà là vì đau ở tim.
May mắn là cả 2 mẹ con tôi đều được an toàn, những ngày tháng sau đó với tôi mới thực sự là địa ngục. Mẹ đẻ tôi ốm nên không thể sang chăm cháu được vậy mà mẹ chồng vẫn không hỏi han dù đó là cháu đích tôn của bà. Quá quắt hơn là chuyện này, chẳng là tôi nghỉ thai sản nên được 20 triệu tiền bảo hiểm, cộng thêm số tiền bà con và bạn bè đồng nghiệp cho cháu khi đến thăm, tổng cũng được 30 triệu. Nhưng tiền viện phí lúc tôi sinh cũng đã hết 5 triệu rồi. Mẹ chồng biết tôi có tiền bảo hiểm nên bắt tôi phải "nộp" 50 triệu với lý do cơi nới nhà cửa cho em trai chồng cưới vợ. Tôi uất ức quá không biết làm thế nào nữa.
Ảnh minh họa.
Tôi xin về nhà mẹ đẻ ở 1 tháng để tâm trạng thoải mái hơn nhưng 1 tháng nay trở lại nhà chồng, tôi lại càng cảm thấy căng thẳng hơn. Tôi phải làm gì để thoát khỏi cảnh "địa ngục" này đây, bế con về nhà ngoại thì chỉ càng khiến bố mẹ tôi thêm khổ tâm hơn, bố mẹ đã vất vả khổ cực vì chị em tôi cả đời rồi.
Theo afamily.vn
Mẹ bệnh phải cấp cứu con trai đưa 200 triệu, con rể góp viện phí 2 triệu, sau khi xuất viện, bà lập tức mang cả gia tài cho con rể Vượt qua cửa tử, mẹ vợ tỉnh táo liền làm di chúc để hết lại tài sản cho con rể Bà Lưu nay đã hơn 70 tuổi, ở cái độ tuổi mà xưa nay hiếm, chồng bà đã mất cách đây ba năm bà Lưu ở một mình trong căn nhà mà hai vợ chồng đã xây dựng từ xưa chứ không về...