Mẹ vợ mất, chồng của tôi cũng không về
Đúng là tình huống trớ trêu, tôi cũng không biết nên làm thế nào với người chồng này nữa.
Lúc này, đầu óc tôi quay cuồng, tôi còn chưa nguôi nỗi đau mất mẹ thì lại thêm sự thất vọng về người chồng. Chồng tôi là một người đàn ông đê tiện, thực sự là tôi phải dùng từ ấy mới xứng với anh.
Tôi và anh lấy nhau được 3 năm. Ngày đầu, tình cảm vợ chồng chúng tôi rất tốt. Anh cũng không phải là người đàn ông ki bo hay khó chịu gì. Chỉ là anh có tính vô tâm. Điều này thì từ khi yêu nhau, tôi cũng đã biết. Nhưng thiết nghĩ, đàn ông thì ai chẳng vô tâm. Mấy ai quan tâm hết mọi thứ của phụ nữ đâu, nên tôi cũng tạm cho qua. Và rồi, cứ thế, mọi điều kiện đều thuận lợi nên chúng tôi lấy nhau.
Chúng tôi đã có với nhau một đứa con gái. Cháu rất ngoan và biết nghe lời bố mẹ. Vì nhà tôi ở xa nên trước khi lấy nhau, tôi đã thỏa thuận với chồng rằng, chúng tôi sẽ thường xuyên về thăm gia đình tôi. Vì như thế sẽ công bằng hơn, chứ không có chuyện, con gái đi lấy chồng là coi như bố mẹ mất con. Với lại, tôi cũng là con, cũng muốn làm tròn bổn phận của người con chứ. Anh đồng ý yêu cầu của tôi.
Nhưng không như thỏa thuận, từ ngày lấy nhau, anh gần như không về nhà tôi. 3 năm làm vợ chồng, anh mới về nhà tôi được 1 lần, đúng là như vậy. Chỉ thi thoảng, tôi giục thì anh mới gọi điện hỏi thăm bố mẹ tôi. Nhưng mà, dần dần, anh cũng không làm việc đó nữa. Bố mẹ tôi cũng góp ý rất nhiều nhưng mà anh không thay đổi. Dường như anh chẳng quan tâm tới chuyện đó, vì là, gia đình xa nhau nên lấy được tôi, anh coi thế là xong. Anh cũng không cần quan tâm nhà vợ nữa vì nghĩ, không về thì thôi, cũng không có gì. Không về thì sau này chẳng giáp mặt nhau, nên không cần thiết.
Đúng là số tôi quá khổ. Con thì nhỏ mà phải li dị chồng nhưng làm sao sống được với người chồng như vậy. (ảnh minh họa)
Anh sống ích kỉ, tôi thì chán nản vì suy nghĩ ấy của anh. Nên lần nào về nhà, tôi cũng tự khắc về. Anh chẳng cản trở tôi, anh bảo tôi có tiền thì cứ về, anh không cấm. Mỗi lần như vậy tôi đều tủi thân vô cùng, vì về xóm làng, họ hàng, hàng xóm đều hỏi tôi sao chồng không về. Họ còn nghĩ tôi bỏ chồng mà giấu họ. Nhưng mà, tôi nghĩ, chuyện này cũng không có gì. Thôi thì cười trừ cho xong.
Video đang HOT
Tôi mệt mỏi vì thái độ của anh với gia đình tôi. Thôi thì không nói được thì tôi mặc kệ, anh muốn ra sao thì muốn. Tôi chấp nhận tất cả chuyện này, coi như anh không phải là con rể của bố mẹ tôi, là người tách biệt với gia đình tôi. Tôi đã chán ngấy anh rồi, không còn nhắc nhở chuyện phải quan tâm gia đình tôi làm gì.
Nhưng mà, sau 3 năm làm vợ chồng, chuyện mà tôi không thể làm ngơ được đó là, anh đã không về nhà tôi khi mẹ tôi mất.Nỗi đau chồng chất nỗi đau. Cả họ hàng chắc như đinh đóng cột là tôi bỏ chồng. Tôi đành gật đầu như vậy vì còn lý do nào nữa đâu, còn lý do nào mà con rể không về viếng mẹ vợ. Tôi cũng xác định, đó là lần cuối cùng tôi gọi anh là chồng, không còn vợ chồng gì với anh nữa. Tôi quyết định từ bỏ tình cảm này, quyết định ly hôn sau khi mọi chuyện xong xuôi.
Đúng là số tôi quá khổ. Con thì nhỏ mà phải li dị chồng nhưng làm sao sống được với người chồng như vậy. Tôi hỏi tại sao thì anh bảo, bây giờ anh không muốn quan hệ gì với nhà vợ nữa, để sau này không phải đi lại nhiều. Lấy được tôi, vậy là xong, cần gì phải đi lại này kia. Nếu tôi thích thì tôi tự giác mà về thăm, làm tròn chữ hiếu, anh không cấm.
Đúng là một người chồng đê tiện, tôi không còn lời nào để nói với anh nữa, tôi quá chán rồi. Giờ đây, tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi khi chờ đợi ngày ra tòa ly hôn. Chồng gì mà như vậy, thà không lấy chồng còn hơn!
Theo PNVN
Ngoại tình vì chưa bao giờ được vợ khen
Anh ly dị vợ khi có cô bồ bên ngoài, vì anh không chịu được cảnh về nhà một câu nhẹ nhàng cũng không được nghe.
Đàn ông thích được vợ khen nhưng có lẽ, đàn bà rất ít người hiểu. Làm chồng, dù không nói ra nhiều nhưng họ vẫn mong muốn được vợ động viên hay ca ngợi họ. Dù rằng đó chỉ là một câu nói an ủi cũng khiến người đàn ông cảm thấy muốn vì vợ, vì gia đình mà cố gắng.
Câu chuyện của anh bạn tôi nói ra thì có vẻ nghe vô lý nhưng anh đã bỏ vợ, bỏ con chỉ vì không được khen ngợi bao giờ. Thậm chí, trong mắt vợ anh, anh luôn là người đàn ông kém cỏi, yếu thế hơn so với bạn bè của chị. Anh cũng vô cùng yêu thương vợ, nhưng trước những áp lực cuộc sống và sự mệt mỏi trong gia đình khiến anh ngoại tình rồi tìm một bến đỗ khác. Khi cô bồ cũng bỏ anh mà đi, không chấp nhận kế hôn với anh, anh cũng vẫn bỏ vợ dù rằng vợ đã tha thứ cho anh tội ngoại tình. Vì anh sợ cảnh phải nghe những lời đay nghiến của người đàn bà ấy.
Tôi hỏi anh để động viên anh, anh cười &'hết thuốc chữa rồi em ạ, cô ấy không hiểu anh, mệt mỏi lắm. Sống với nhau mà như hành hạ nhau thì thật sự, anh không muốn tiếp tục. Con cô ấy sẽ nuôi, anh sẽ có trách nhiệm với con anh. Thà rằng anh độc thân một mình chứ anh không muốn về ăn nhà chỉ có những tiếng đay nghiến, giằng xé tâm can. Đó không phải là nhà mà là tòa án, là nơi chỉ có hỏi và tra khảo'.
Câu chuyện của anh bạn tôi nói ra thì có vẻ nghe vô lý nhưng anh đã bỏ vợ, bỏ con chỉ vì không được khen ngợi bao giờ. (ảnh minh họa)
Nghe anh nói, vẫn ánh mắt buồn buồn ấy, tôi hiểu, đây chính là sự lựa chọn cuối cùng của anh. Có thể anh không muốn nhưng buộc phải làm như vậy. Có người đàn ông nào lại chấp nhận cảnh cô độc, bỏ vợ bỏ con khi đang yêu vợ. Chỉ là bước đường cùng, không còn sức chịu đựng nữa.
Mỗi lần nói chuyện làm ăn là vợ anh lại càu nhàu &'anh thì làm được cái gì, rồi lại thua lỗ lại chết con này trả nợ. Thôi, chứ làm thuê đi cho nó nhẹ cái thân'. Ấy vậy mà làm thuê, chị vẫn không hài lòng khi tháng anh đưa cho chị vài triệu. Anh đưa tiền là chị lại nhăn mặt, &'tháng này chỉ có vậy thôi à?'.
Mệt mỏi chán chường, anh nhiều lần suy nghĩ phải cố gắng thay đổi để vợ anh được tự hào về mình. Nhưng anh càng cố gắng thì chị càng tỏ ra chán nản. Anh cố thêm được đôi ba triệu, chị lại so sánh anh với người này, người kia. Anh bảo tích cóp dần để mua xe, chị cười khẩy. Tôi không biết phải làm thế nào với anh, động viên cũng không được vì anh không nghe.
Anh bảo, có hôm anh mua hoa về cho chị, chị bảo anh &'vẽ sự, tiền không kiếm được còn bày trò, tốn kém. Mua cái gì về ăn cho xong'. Nhưng ra ngoài, thấy chồng người ta tặng quà, hàng hiệu các thứ cho về thì về nhà chị lại càu nhàu rằng, &'chồng mình quanh đời không biết tặng cái gì bao giờ, kể có tiền thì cũng được mở mặt như người ta'.
Nghe những câu như thế, anh cảm thấy mệt mỏi chán chường. Giá như vợ cho anh một lời khuyên, một câu cám ơn hay nịnh chồng lúc anh tặng hoa vợ thì có phải chị đã vui vô cùng. Nhưng không.... Anh chưa từng có một lời nào từ vợ... Sự cố gắng của anh coi như vô nghĩa. Còn chị chỉ việc so sánh anh với người đàn ông khác, đồng nghiệp của chị...
Nghe những câu như thế, anh cảm thấy mệt mỏi chán chường. Giá như vợ cho anh một lời khuyên, một câu cám ơn hay nịnh chồng lúc anh tặng hoa vợ thì có phải chị đã vui vô cùng. (ảnh minh họa)
Anh ly dị vợ khi có cô bồ bên ngoài, vì anh không chịu được cảnh về nhà một câu nhẹ nhàng cũng không được nghe. Đến nhờ chị cái này cái kia, chị đều bảo &'tự đi mà làm, chị còn bận kiếm tiền'. Nghe những lời đó có khác gì chi chan canh đổ mẻ vào mặt anh. Buồn... anh đâm ngoại tình và rồi anh đòi ly hôn.
Chị choáng váng nhận ra mình đã sai lầm. Nhưng sai lầm thì giải quyết được gì nhất là khi đơn ly hôn anh đã kí. Anh còn yêu vợ nhưng tình yêu này khiến anh thấy mệt mỏi. Anh đành phải ra đi... Chị khóc vì ân hận cũng đã muộn màng...
Đàn ông là thế, họ rất cần sĩ diện và lòng tự trọng. Họ không chấp nhận bị người đàn bà của mình chê bai, càng không chịu được cảnh bị sỉ nhục và so sánh. Hơn hết, họ cần một lời khen từ chính người đàn bà mà họ yêu thương. Nhưng cả đời anh sống không được nhận điều đó và đây là cái kết cho những người phụ nữ mở miệng ra là chê chồng...
Chị em nên nhớ, với chồng, luôn tế nhị, không phải vì mình nịnh chồng mà đó là một cách động viên anh ấy cố gắng vươn lên bằng chính đôi tay của mình. Một câu nói của người mình yêu quan trọng thế nào, chắc những người thật sự yêu nhau đều hiểu...
Theo Afamily
Càng lớn càng hiểu ra, yêu hay không yêu chỉ là thứ yếu, quan trọng là... Con người càng lớn tuổi càng thấu hiểu rằng, yêu hay không chỉ là thứ yếu, sống chung với nhau mà không mệt mỏi mới là trọng yếu nhất. Lớn tuổi rồi mới biết được, giữa 2 vợ chồng điều cần thiết là sống không cảm thấy mệt mỏi. (Ảnh: GreatDaily) Một buổi tối, cha tôi vừa hút thuốc vừa nhâm nhi ly...