Mẹ vợ lén cầm túi bóng đen lẻn vào nhà vệ sinh, tôi tò mò xem để rồi chết điếng
Vì nhiều chuyện bất đồng, cãi vã, vợ chồng tôi đã gần như ly thân từ 3 tháng nay rồi, vậy mà vợ tôi lại có bầu…
Tôi lấy vợ khi vừa 25 tuổi, độ tuổi này đúng là còn hơi sớm so với một người đàn ông. Nhưng vì thời gian đó, phía bên nhà vợ thúc ép muốn chúng tôi nhanh chóng kết hôn, vì vợ bằng tuổi tôi.
Hai chúng tôi yêu nhau nửa năm trước khi cưới, thời gian đầu tôi cũng không biết gia cảnh nhà vợ thế nào, mãi sau về nhà ra mắt, tôi mới thấy nhà cô ấy rất giàu, dù ở tỉnh lẻ nhưng bố là giám đốc một công ty lớn, mẹ làm kế toán ngân hàng tỉnh, mới xin về hưu sớm, nhà 4 tầng, kín cổng cao tường, bản thân vợ học xong nhưng không về nhà làm mà ở Hà Nội tự kinh doanh. Tôi không biết cô ấy kiếm được không, nhưng với mức độ giàu sang của bố mẹ đẻ thì tôi dám chắc cô ấy làm cho vui là chính, hơn nữa cô ấy là con một, nào có phải lo lắng gì, bố mẹ có gì cũng dồn hết cho.
Cưới nhau xong, tôi mới phát hiện ra vợ đã đứng tên một căn hộ trong chung cư cao cấp, trị giá nhiều tỷ. Tôi cũng mặc cảm, vì nhà tôi không có điều kiện, cái gì cũng của nhà vợ thế này tôi sớm biết chẳng dễ dàng gì nhưng không thể cho cô ấy đi ở trọ được nên tôi buộc phải đồng ý về nhà vợ ở.
Cuộc sống vui vẻ được vài ba ngày đầu, nhưng sau đó không lâu thì mâu thuẫn xảy ra. Vợ tôi chưa muốn sinh con vì bảo còn trẻ, cô ấy lúc nào cũng có tư tưởng tôi lấy được cô ấy là sướng lắm nên thái độ coi thường chồng. Cưới nhau được hơn 1 tháng mà cãi nhau suốt ngày, rồi đến tháng thứ 2, mẹ cô ấy khăn gói lên ở vì bảo ở nhà một mình buồn, bố vợ đi công tác suốt nên nhớ con gái.
Thật sự thời điểm ấy tôi cảm tưởng mình như ô sin vậy. Hai mẹ con cô ấy không bao giờ nấu cơm, chỉ có mình tôi lo nấu nướng, chợ búa. Mà đời này, có ai thấy thằng đàn ông nào phải tự tay giặt, phơi cả đồ chip cho vợ, mẹ vợ hay chưa, lắm khi tôi thấy mẹ con cô ấy vô duyên kinh khủng mà không dám nói. Nhiều khi nghĩ thấy nhục quá mà không làm sao được. Tôi luôn phải nhịn như nhịn cơm sống vậy.
Ở hơn tháng thì mẹ vợ về, hai đứa lại tiếp tục chuỗi ngày tháng cãi vã, 3 ngày trận nhẹ, 5 ngày một trận nặng… cứ như thế, tôi chán lắm. Vợ lười việc nhà, không bao giờ làm, cô ấy chỉ thích chơi bời, tụ tập, mua sắm, giờ thì tôi mới rõ, việc cô ấy bán hàng chỉ là cái vỏ bọc mà thôi chứ nào có buôn bán gì.
Cưới nhau thời gian lâu như vậy nhưng vợ nhất quyết không về thăm bố mẹ chồng, gọi điện cũng không. Bố mẹ tôi dỗi, bảo có con dâu mà như không có. Tôi nói thì cô ấy sừng sộ lên bảo không thích, tháng nào cũng cho tiền rồi còn đòi hỏi, tôi giận quá nên tát cho vợ một cái. Cô ấy lu loa lên đánh lại chồng, còn đập phá đồ đạc.
Video đang HOT
Đến khoảng 1 năm, vợ chồng tôi chán nhau, không ngủ với nhau đến 3 tháng nay rồi. Vừa rồi vợ ốm, cô ấy gọi mẹ lên chăm. Tôi kệ. Mẹ vợ khinh khỉnh, coi thường tôi ra mặt, tôi chào cũng không đáp. Vì thế nên tôi cũng không ở nhà, cứ đi từ sáng đến tối mịt, ăn cơm bụi, mặc kệ mẹ con cô ấy tự cơm nước mà chăm nhau.
Cho đến một đêm, tôi về muộn, vừa uống cốc nước thì thấy mẹ vợ lách cách mở cửa, vì tôi không bật điện nên bà không nhìn thấy tôi. Bà cầm một túi đen vào nhà vệ sinh rồi lại tất tả vào phòng. Tôi vào sau, tự dưng thấy tò mò nên mở ra xem thử thì hỡi ôi, đập vào mắt tôi là đống băng dùng rồi, lại có que thử hai vạch đỏ sẫm, cùng với giấy khám, sổ khám bệnh, vợ tôi hút thai. Tôi điếng cả người. Đã 3 tháng rồi tôi và cô ấy không hề chung đụng.
Vì không chịu nổi nên tôi chạy lên nhà, cầm theo cả đống đồ, định sẽ hỏi cho ra nhẽ. Ai ngờ vợ không những không biết lỗi còn trâng tráo thừa nhận cô ấy ngủ với người khác đấy, cũng vì chán tôi quá, chán người bất tài vô dụng, ăn bám như tôi, rằng hối hận vô cùng khi cưới tôi. Mẹ vợ thì xông vào chửi tôi không ra gì, bảo tôi có tư cách gì mà nói, được làm rể nhà bà đúng là chuột sa chĩnh gạo rồi, cái loại tứ cố vô thân mà còn “mất dạy”.
Thật sự lúc đó tôi giận đến mức chỉ muốn cho cả hai người một trận vì ê chề, nhục nhã, căm hận nhưng cố kiềm chế. Nửa đêm, tôi lao ra khỏi nhà như thằng điên, trong đầu biết chắc mình không bao giờ quay lại đó được nữa rồi.
Vợ chồng tôi làm thủ tục, tất nhiên tôi đến thế nào thì ra đi như vậy. Chỉ cảm thấy thất vọng, chán chường kinh khủng, cuộc hôn nhân những tưởng cả đời cuối cùng tan như bong bóng xà phòng …
Theo KhoeDep
Hủy bỏ hôn lễ vì không thể chấp nhận yêu cầu của mẹ vợ
Lễ cưới của tôi và bạn gái 4 năm đã tan thành mây khói bởi lý do không ngờ tới.
Nhà tôi ở nông thôn rất nghèo, bố còn bị bệnh. Có thể nói mẹ tôi gánh vác tất cả gia đình này, nuôi lớn tôi, cho tôi đi học đại học, tất cả đều không dễ dàng gì. Mẹ tôi có lẽ vì áp lực nhiều năm như vậy nên tính tình cũng không được dễ chịu, nhiều người nói mẹ cay nghiệt, khó tính.
Bạn gái tôi từ nhỏ đã là kiểu con gái công chúa, yêu nhau 4 năm cũng được tôi chiều thành ra bướng bỉnh, mỗi lần cãi nhau giận dỗi vô cớ đều là tôi phải mua quà đến xin lỗi. Tuy nhiên, bất chấp tất cả, tôi vẫn không thể buông bỏ mối quan hệ này. Vì vậy tôi đã cầu hôn và muốn tiến tới tương lai với cô ấy.
Chẳng lẽ cả quãng đời còn lại, tôi phải sống trong đau khổ, cô độc sao? (Ảnh minh họa)
Sau đó cha mẹ hai bên bàn về hôn sự, hai bên cũng vì những rắc rối nên khá khó chịu, vì nhà tôi không mua nổi nhà, tôi cũng chưa có tích lũy gì, nhưng bố mẹ vợ tạo điều kiện, bảo thuê nhà, chỉ cần ở trong một khu cao cấp là được, không thể kết hôn xong mà con gái của họ phải sống khổ sở. Tôi đồng ý.
Tiếp đến là chuyện cỗ bàn, bởi nhà bạn gái tôi có tiền, nên muốn tổ chức hôn lễ cho nở mày nở mặt một chút, tất cả đều theo một tiêu chuẩn khá cao. Mẹ tôi thì lại tiết kiệm, nói chỉ làm hơn 50 mâm là đủ.
Về sau nhà vợ tôi đưa tiền làm đám cưới để hoành tráng theo đúng ý họ, mẹ tôi cảm thấy mất mặt nhưng vẫn đồng ý làm theo. Vốn dĩ mọi việc có thể xong xuôi, nhưng tôi không ngờ trong lễ cưới, mẹ tôi và bạn gái lại cãi nhau vì chuyện tiền lễ cưới.
Mẹ tôi đề nghị cầm tiền mừng đám cưới của chúng tôi để lo liệu cuộc sống sau này nhưng vợ tôi nhất định đòi giữ. Họ cãi nhau đến mức không giải quyết được và mẹ tôi tát cô ấy một cái.
Khi đó tôi chết đứng mất một lúc, nhớ lại có lần vì tôi không đến đón cô ấy tan làm, mà nửa tháng trời cô ấy không thèm đoái hoài gì đến tôi, lần này lại bị tát trong lễ cưới như vậy, hôn lễ này liệt có thành không đây?
Tôi vội nhìn xem bố mẹ vợ tôi thế nào, bọn họ vốn từ nhỏ đã nuông chiều cô ấy, có thể nói chưa bao giờ dám đánh cô ấy. Liệu chuyện này có làm họ phát điên không?
Cô ấy khóc, chạy đến chỗ bố mẹ nói: "Con không muốn cưới nữa, chưa về nhà anh ấy mà đã bị đánh, về rồi nhất định sẽ bị ức hiếp không ra gì!".
Tôi lo sợ nhà vợ tôi tức giận sẽ dẫn cô ấy đi, nên đến xin lỗi cô ấy, thậm chí còn quỳ xuống xin lỗi bố mẹ vợ, xin họ tha thứ cho mẹ tôi. Lúc đó tôi không nghĩ được nhiều, chỉ biết hôn lễ này nhất định phải hoàn thành. Tôi nói muốn cưới cô ấy, đời này muốn sống cùng cô ấy.
Nhưng điều tôi không ngờ là họ lại không hề tức giận, mà lại còn rút ra tấm thẻ có chứa vài trăm triệu đưa tôi.
Mẹ cô ấy nói: "Nhà chúng tôi từ nhỏ đã nuông chiều nó, tính tình của nó chính chúng tôi cũng không chịu được, cậu yêu nó cũng khổ sở bội phần, sau này mong cậu bao dung với nó một chút".
Tôi vẫn chưa biết có nên nhận hay không bà ấy đã nói tiếp: "Tính tình của nó nếu như sống với mẹ cậu nhất định sẽ có chuyện, tôi thấy hay là hai đứa đến nhà chúng tôi ở, tôi sẽ giặt giũ nấu cơm cho, không cần mẹ cậu đoái hoài. Số tiền này, tôi cho cậu làm vốn, đợi khi hai đứa có thể tự mua nhà được thì dọn ra riêng, cậu xem có được không?".
Tôi liền nói: "Sao có thể thế được, mẹ con sống một mình, con không yên tâm được".
Thế nhưng mẹ vợ kiên quyết, bà nói thẳng: "Cậu xem con gái nhà chúng tôi hôm nay đã bị ăn một cái tát, ngay trong lễ cưới. Nếu ở chung một nhà không phải sẽ loạn hay sao, cậu nghĩ đi, xem có hợp lý hay không?".
Cuối cùng, tôi lau nước mắt hủy bỏ hôn lễ. Hiện tại, tôi vô cùng suy sụp, thực sự không biết làm gì. Mẹ là người đã mang nặng đẻ đau ra tôi, nuôi nấng tôi, chăm sóc tôi, cho tôi tất cả từ khi sinh ra đến nay.
Vợ là người tôi yêu thương, muốn cả đời chiều chuộng, bao che, dung túng cho cô ấy. Thế nhưng mẹ tôi và cô ấy không thể hòa hợp với nhau, tôi chỉ được chọn một. Chẳng lẽ cả quãng đời còn lại, tôi phải sống trong đau khổ, cô độc sao? Xin bạn đọc cho tôi một lời khuyên, giúp tôi sáng suốt trở lại.
Theo Dân việt
Nửa đêm tỉnh dậy, thấy chồng rì rầm trong nhà vệ sinh, tôi nghe lén để rồi chết đứng Tôi không biết phải làm sao bây giờ nữa, tôi đau lòng phát điên lên được, tại sao tôi lại rơi vào hoàn cảnh này... Tôi 27 tuổi mớikết hôn, chồng hơn tôi 3 tuổi, anh là chủ một doanh nghiệp chuyên về khoáng sản, làm ăn được nên kinh tế cũng dư dả. Bản thân tôi cũng là kế toán, công việc...